Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 133



Băng Dục cũng không bị thương gì, sau khi được Bách Lý Thần Hi cứu lên thì không để ý đến hắn nữa, ngược lại lấy lò luyện đan ra, lấy thất sắc thảo, thả toàn bộ năng lượng ra cẩn thận loại bỏ tạp chất trong thất sắc thảo, sau đó ném vào đan lô, đóng nắp, cẩn thận điều chỉnh độ lửa.

Cũng không biết lo lắng cái gì mà Bách Lý Thần Hi trích một giọt máu bay vào lò luyện đan cùng đám thất sắc thảo, quá trình cực nhanh, không ai thấy rõ.

Bất quá Ngự Thanh lại thấy động tác nhỏ này của Bách Lý Thần Hi, muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Băng Linh và Băng Dực cũng ngạc nhiên khi thấy Bách Lý Thần Hi dùng hết tinh thần lực, cũng ngạc nhiên khi nàng luyện đan.

Bọn họ đã nhiều lần thấy cảnh luyện dược sư luyện chế đan dược, người nào cũng phải tập trung tinh thần, cả người lẫn tâm đều tập trung vào, chỉ sợ xảy ra sai sót gì, nhưng Bách Lý Thần Hi lại tùy tiện vô cùng, đặc biệt là lúc nàng cho thất sắc thảo quý báu vào đan lô, tùy tiện như với một thứ rác rưởi không cần đến nữa.

Bách Lý Thần Hi cũng cảm nhận được ánh mắt của Băng Linh và Băng Dục, nàng không nói gì, như là không phát hiện ra.

Trong khoảnh khắc, phần cuối của Vô Vọng Sơn im lặng một cách kỳ lạ, không gian bất động, thậm chí hơi kỳ lạ.

Một lát sau, đan lô giữa không trung hơi lay động, Bách Lý Thần Hi chỉnh độ lửa một chút, rồi khẽ mở đôi môi đỏ: “Mở…”

Theo lời Bách Lý Thần Hi vừa dứt, đan lô giữa không trung tự động mở ra, một ánh sáng xanh đỏ giao nhau bay về phía Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi nâng tay nhận lấy, nhìn nhìn, màu ánh sáng rất tốt, rất sáng, có thể thấy là đan dược cực phẩm.

Thấy đan dược ổn, Bách Lý Thần Hi đem đan lô vừa luyện đan thu vào trong không gian giới chỉ, đưa đan dược cho Ngự Thanh: “Uống nó.”

“Thần Hi, sao ngươi lại dùng máu của mình để luyện đan cho ta?” Ngự Thanh không nhận đan dược ngay mà hỏi.

“Ngươi là người của ta, sao ta có thể để ngươi bị thương mà làm việc được?” Bách Lý Thần Hi nói: “Chờ chút, chúng ta nên đi tìm núi lửa.”

“Ngươi vẫn muốn hỏa linh châu?” Ngự Thanh nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ bị nó thôn tính sao?”

“Hỏa linh châu ta nhất định phải lấy, cho dù bị nó thôn tính cũng không hối hận.”

“Ngươi không thể bị nó thôn tính, phải luyện hóa được nó.”

“Ngươi không phản đối?”

“Nếu phản đối cũng vô dụng, sao ta phải ôm tâm tư đó?”

“Ngự Thanh, uống nó vào.” Không hề nghe Ngự Thanh phản đối, tâm trạng Bách Lý Thần Hi bất giác tốt lên một ít, tay cầm đan dược trực tiếp đưa đến bên miệng nó.

Lúc này Ngự Thanh không từ chối, há miệng nuốt xuống.

Đan dược trôi xuống cổ họng Ngự Thanh, nháy mắt có một vòng sáng đỏ bao quanh người nó.

Cùng lúc đó, Bách Lý Thần Hi nâng tay, truyền ma pháp hệ Quang trị liệu vào cơ thể Ngự Thanh.

Hào quang màu vàng cuồn cuộn không ngừng truyền vào người Ngự Thanh, cùng hỗ trợ lẫn nhau với ánh sáng đỏ, tạo thành một cảnh tượng rất khác biệt.

Vết thương trên người Ngự Thanh chậm rãi khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cho đến khi hồi phục như cũ.

Bách Lý Thần Hi thu ma pháp, nhìn về hay huynh muội Băng Dực, Băng Linh đang trợn mắt há mồm, nói: “Đi thôi!”

“Thần Hi, ngươi là toàn tinh thần lực? Vừa rồi ngươi mới dùng là ma pháp hệ Quang trị liệu?” Ánh mắt Băng Linh bình tĩnh lại liền hỏi Bách Lý Thần Hi, trong đôi mắt to tràn ngập chờ mong.

“Phải.” Bách Lý Thần Hi cũng không giấu giếm chút nào, thành thật trả lời.

“Ngươi là luyện dược sư cấp mấy? Vừa rồi ngươi luyện đan dược gì vậy?” Băng Linh lại hỏi.

“Luyện dược sư cấp ba, đan dược luyện lúc nãy không có phẩm trật.” Bách Lý Thần Hi dừng một chút, trả lời không thành thật lắm.

“Cấp năm? Luyện dược sư cấp ba có thể luyện đan dược cấp năm được sao?” Băng Linh lại tò mò nữa, không khỏi cảm thán nói: “Thần Hi, ngơi thật lợi hại.”

“Là đan dược không có phẩm trật, không có phẩm cấp, không được phân chia cấp bậc, chứ không phải đan dược cấp năm.” Khóe miệng Bách Lý Thần Hi giật giật, giải thích nói: “Luyện dược sư cấp ba đương nhiên không thể luyện đan dược cấp năm.”

Dọc đường đi, Băng Linh hỏi cái này đến cái khác, cứ như đứa bé tò mò luôn có nhiều chuyện để hỏi, mà Bách Lý Thần Hi toàn tâm toàn ý, hết sức kiên nhẫn cho nàng câu trả lời thật thuyết phục.

Khi xuyên qua Vụ Lâm, Ngự Thanh vẫn phóng uy áp thần thú ngăn tất cả nguy hiểm ở bên ngoài, đến nỗi mọi người đi vô cùng thuận lợi.

Cũng vì điều này mà khiến Băng Dục và Băng Linh thấy rất kỳ lạ, phải biết rằng, từ một khắc bọn họ bước chân lên Vô Vọng Sơn chính là nguy hiểm liên tiếp, vất vả lắm mới lên được Vô Vọng Sơn, bước vào Vụ Lâm, nguy hiểm càng mạnh hơn, ngay cả bản thân họ cũng không biết mình xông qua Vụ Lâm rồi tới cuối Vô Vọng Sơn bằng cách nào.

Đương nhiên, chuyện kỳ quái nhiều sẽ dễ khiến bọn họ nghĩ tới các khả năng khác nhau, cho nên càng kính nể Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh.

Bách Lý Thần Hi dùng tốc độ nhanh nhất đưa Băng Dục và Băng Linh ra khỏi Vụ Lâm, nói với bọn họ: “Tới chỗ này rồi, chắc không cần ta dẫn các ngươi cũng sẽ tự tìm đường được, các ngươi có thể đi rồi.”

“Ngươi không xuống núi cùng chúng ta sao?” Băng Dực và Băng Linh đều hơi ngạc nhiên.

“Không được, ta còn chuyện muốn làm.”

“Thần Hi, hay là ngươi không muốn đi cùng chúng ta? Toàn bộ thất sắc thảo đã bị ngươi thu vào túi, trong Vô Vọng Sơn này còn có thể có chuyện gì nữa?” Băng Linh nghĩ tới gì đó, trợn to mắt nhìn Bách Lý Thần Hi, ánh mắt mang theo bi thương.

“Trong Vô Vọng Sơn cũng không phải chỉ có mỗi thất sắc thảo là bảo bối.” Với Bách Lý Thần Hi mà nói, hỏa linh châu mới là bảo bối lớn nhất.

“Chúng ta ở lại đây với ngươi chăm sóc nhau, được không?” Băng Linh không muốn đi như vậy, không khỏi hỏi.

“Không được!” Bách Lý Thần Hi từ chối hoàn toàn, lời nói là sự thật nhưng cũng làm người ta hơi tổn thương: “Các ngươi ở lại, chỉ trở thành gánh nặng của ta.”

“Nhưng mà…” Băng Linh còn muốn nói gì đó, mới mở miệng đã bị Bách Lý Thần Hi một lời cắt ngang: “Không có nhưng mà, bản lĩnh của các ngươi tới đâu chắc không cần ta phải nói chứ? Nếu thật sự muốn tốt cho ta, thì hãy rời Vô Vọng Sơn ngay lập tức.” Dừng một chút: “Nếu có duyên, tất nhiên chúng ta sẽ gặp lại.”

Nói đến nước này, dù Băng Linh vẫn muốn ở lại cũng phải đi.

“Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.” Trước khi đi, Băng Linh nhìn Bách Lý Thần Hi, nói vô cùng chắc chắn.

Nhìn bóng dáng Băng Dục và Băng Linh rời đi, ánh mắt Bách Lý Thần Hi tối sầm, chớp mắt một cái, không nói gì.

Đợi khi chắc chắn Băng Dực và Băng Linh đã rời khỏi Vô Vọng Sơn, Bách Lý Thần Hi mới nói với Ngự Thanh: “Ngự Thanh, ngươi vào không gian Tử Giới đi.”

“Thần Hi, ta đi cùng ngươi.” Để Bách Lý Thần Hi đi một mình, Ngự Thanh rất lo lắng.

Bách Lý Thần Hi không có ý định để Ngự Thanh ở lại, nàng sẽ phải tiếp một trận chiến sinh tử với hỏa linh châu, nàng không muốn để Ngự Thanh bên cạnh lo lắng suông, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nàng không muốn Ngự Thanh lại bị thương vì nàng nữa.

“Lúc ngươi trở ra sẽ thấy sự tồn tại của hỏa linh châu.” Lời này rõ ràng là để khiến Ngự Thanh không cần lo lắng, nàng có thể tìm được hỏa linh châu.

Dừng một chút, như lại nhớ ra gì đó, không đợi Ngự Thanh mở miệng, Bách Lý Thần Hi đã nói: “Ngự Thanh, đây là trận đấu của ta và hỏa linh châu, dù ngươi ở một bên nhìn thì cũng không giúp được gì, sao không vào trong Tử Giới để ta yên tâm đối phó hỏa linh châu?”

Ngự Thanh muốn ở cùng Bách Lý Thần Hi, nhưng cuối cùng nó cũng lui bước, nó nói: “Tạm thời ta sẽ ở cùng ngươi, chỉ cần nhìn thấy hỏa linh châu thì ta liền đi vào không gian.”

Bách Lý Thần Hi nghĩ nghĩ, nói: “Được!”

Đúng như lời Bách Lý Thần Hi nói, lúc nàng ra khỏi Vụ Lâm đã thấy sự tồn tại của hỏa linh châu, cho nên lúc sau khi vào Vụ Lâm, Bách Lý Thần Hi đi lại con đường trước đó đã nhanh chóng tìm thấy hỏa linh châu.

Lại nhìn thấy ngọn lửa nho nhỏ kia, Bách Lý Thần Hi bất giác nheo mắt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm lại kiên định không dứt.

Ngự Thanh cũng rất thức thời, nói được làm được, sau khi nhìn thấy hỏa linh châu, nó dặn dò Bách Lý Thần Hi vài câu liền ngoan ngoãn đi vào không gian Tử Giới.

Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng vuốt ve Tử Giới một chút, để đầu ngón tay xuống, thân hình chớp nhoáng lao thẳng về hướng hỏa linh châu.

Lúc này Bách Lý Thần Hi đã quyết tâm phải luyện hóa hỏa linh châu.

Hỏa linh châu có linh tính, biết nói tiếng người, nhiều năm như vậy, nó cứ đi trong rừng, Bách Lý Thần Hi là thân thể tốt nhất nó gặp được, cho nên nó cũng không định buông tha cho nàng.

Gặp lại, kẻ vui mừng không chỉ có Bách Lý Thần Hi, hỏa linh châu cũng rất hưng phấn, đương nhiên, nó chạy vài ngày, một lần phải nhếch nhác chạy trốn, lúc này nó đã có chuẩn bị mới đến.

Hỏa linh châu cố ý đung đưa trước mặt Bách Lý Thần Hi, thấy Bách Lý Thần Hi đánh tới liền bay đi thẳng.

Bách Lý Thần Hi đã hạ quyết tâm phải chiếm hỏa linh châu, sao cho thể cho nó chạy ngay dưới mí mắt của mình được?

Truy đuổi là chuyện tất nhiên!

Bách Lý Thần Hi liên tục tăng tốc, hỏa linh châu cũng không chịu thua mà tăng tốc, một người một châu nhanh chóng xuyên qua rừng Vụ Lâm, nhanh đến mức chỉ thấy được tàn ảnh, nhanh chóng bị sương mù trong rừng bao phủ.

Đuổi theo một lúc lâu, Bách Lý Thần Hi chỉ thấy ngày càng nóng, chỉ có thể dùng ma pháp hệ Thủy điều tiết thân nhiệt.

Cuối cùng Bách Lý Thần Hi cảm thấy ngay cả ma pháp hệ Thủy cũng không cản được hơi nóng, nàng nhanh chóng ngưng kết băng, băng vừa ngưng tụ lại biến thành nước, mà nước lại không lạnh chút nào, ngược lại còn nóng.

Bách Lý Thần Hi biết đây là núi lửa, bởi vì nàng đã thấy được ngọn lửa đỏ au đang bùng lên.

Bách Lý Thần Hi đuổi theo hỏa linh châu, mãi cho đến trong một sơn động, lúc này quần áo trên người đã ướt nhẹp, mồ hôi trên mặt và ngươi tuôn như mưa, cơ thể nóng như sắp cháy.

Sơn động nằm ở bên hông núi lửa rất rộng rãi, bên trong không có nước, mà là bùn bị nấu chảy, hỏa linh châu ở phía trên, màu sắc càng sống động hơn.

Chỉ trong nháy mắt đó, dường như Bách Lý Thần Hi đã thấy ánh sáng đỏ mạnh mẽ tản ra từ viên châu, chói đến muốn đốt mắt người ta.

“Người phàm kia, có biết hậu quả của lòng tham là gì không?” Hỏa linh châu dữ tợn hỏi.

“Sẽ có nhiều hơn.” Bách Lý Thần Hi cười lạnh: “Hôm nay, không phải ta luyện hóa ngươi thì là ngươi thôn phệ ta, có bản lĩnh thì tự đến đi.”