Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 136



Lại nói về Nạp Lan Ngôn Kỳ, hôm ấy sau khi rời khỏi núi Vô Vọng, hắn đã vội chạy tới Hoán Thành chỉ trong vài ngày.

Hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở giữa không trung phía đông Hoán Thành, đứng trên bức tường cao phía đông Hoán Thành có thể nhìn thấy rõ dị tượng này.

Vòng xoáy cứ không ngừng xoay tròn giữa không trung, ánh sáng màu vàng vấn vít từ đầu đến cuối không có dấu hiệu dừng lại.

Mọi người đứng trên tường cao đông nghịt, vô số màu áo bay bay, cảnh tượng hùng tráng biết bao.

Chỉ tiếc là, có nhiều người như vậy nhưng không ai dám bước lên nửa bước, chỉ sợ vòng xoáy màu vàng đó sẽ lan rộng ra và khiến bọn họ rơi vào kết cục chẳng còn chút hài cốt nào.

Nạp Lan Ngôn Kỳ bay lên, không biết tại sao, hắn lại có cảm giác quen thuộc với chùm ánh sáng màu vàng đó và không kiềm được muốn tới gần nó.

Trong lòng thầm nghĩ nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ đã làm điều đó thật, hắn bay thẳng về phía chùm ánh sáng màu vàng trong sự kinh ngạc của mọi người.

Tất cả mọi người nghĩ rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ bị chùm ánh sáng màu vàng ấy làm bị thương, tuy nhiên, kỳ tích đã thay đổi và xảy ra khi Nạp Lan Ngôn Kỳ đến gần chùm ánh sáng đó.

Ánh sáng màu vàng vốn tập hợp chung một chỗ đột nhiên đổi màu, màu vàng đậm dần dần lan ra chiếu thẳng lên người Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhưng mà Nạp Lan Ngôn Kỳ không biến thành màu xám tro như những người khác, ngược lại, còn được ánh sáng màu vàng ấy bao phủ.

Nạp Lan Ngôn Kỳ đưa tay chạm vào ánh sáng màu vàng đó, ánh sáng màu vàng đó chợt lóe lên rồi biến mất làm cho người ta cảm thấy phấn khích.

Ánh sáng màu vàng lay động, sau đó như thể tìm được chủ sở hữu, nó không ngừng lao về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ rồi bao phủ chặt lấy cả người hắn ở bên trong.

Nạp Lan Ngôn Kỳ chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu hơi ngẩng lên rồi từ từ nhắm mắt lại và hấp thu nguồn ánh sáng đó không chút khách sáo.

Nạp Lan Ngôn Kỳ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý đến mọi thứ bên ngoài.

Khi năng lượng hấp thụ chùm ánh sáng tăng lên, Nạp Lan Ngôn Kỳ cảm thấy năng lượng trong cơ thể ngày càng mạnh, linh khí tập hợp ngày càng nhiều, sắp bước vào giai đoạn thăng cấp.

“Ầm…”

Ầm, ầm…”

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã thực sự đột phá thăng cấp, ma khí cũng tăng lên.

Nạp Lan Ngôn Triệt xử lý quốc sự xong, cũng theo sát Nạp Lan Ngôn Kỳ chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng hắn đang thăng cấp điên cuồng.

Tiếng thăng cấp cứ chốc chốc lại vang lên, mọi người có mặt đều kinh ngạc không nói nên lời, hoàn toàn không thể tin được.

Tất nhiên, nhiều người đang chờ đợi Nạp Lan Ngôn Kỳ phá giải dị tượng này mở cửa kho báu, để bọn họ có cơ hội đi vào, có thể nhìn thấy những thần phẩm và báu vật tuyệt thế.

Chỉ đáng tiếc…

Nạp Lan Ngôn Kỳ thăng cấp thật điên cuồng, trong thời gian ngắn đã thăng lên ba cấp, hơn nữa, ma khí cũng tăng lên. Ma pháp và tu vi của hắn đã đột phá lên thẳng ma đạo sư, nhảy lên pháp thánh, kỹ năng võ thuật cũng thăng cấp lên thiên giai bước vào cấp bậc linh hồn võ giả.

Sự tăng cấp điên cuồng, tu vi và vận thế muốn có nhưng không thể khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Có vài người tốn rất nhiều năm cũng không lên được một cấp, tu vi càng cao thì sự thăng cấp càng chậm. Nhưng tại sao Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể thăng nhiều cấp trong thời gian ngắn ngủi như thế, ngay cả Nạp Lan Ngôn Triệt cũng khâm phục không thôi.

Trong khoảnh khắc, Nạp Lan Ngôn Triệt cũng cho rằng chỉ có Nạp Lan Ngôn Kỳ mới là người có thể mở cửa kho báu. Bởi dù sao, cho đến nay, người có thể tiếp nhận vòng xoáy ánh sáng màu vàng đó chỉ có mình Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Tuy nhiên, nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ thăng cấp điên cuồng nhưng ánh sáng màu vàng đó từ từ nhạt dần và khôi phục màu sắc như ban đầu, thì Nạp Lan Ngôn Triệt biết Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không phải người ấy, vì hắn cũng không thể mở cửa kho báu.

Đến khi năng lượng cuối cùng cũng rút mất, Nạp Lan Ngôn Kỳ mới hấp thu ma pháp và linh khí trên người rồi chậm rãi mở mắt ra.

Trong phút chốc, ánh sáng màu vàng sóng sánh lưu chuyển trong mắt, khóe môi hơi rướn lên tạo thành một đường cong tà mị và hào hoa phong nhã biết bao.

Hiện trường trở nên im lặng ngay lập tức, không dám phát ra tiếng thở mạnh chỉ sợ sẽ phá hỏng cảnh tượng đẹp đẽ đó.

“Kỳ..” Nạp Lan Ngôn Triệt thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ mở mắt ra, y hơi sững sờ một chút rồi mở miệng gọi.

Bởi vì hiện trường rất im lặng nên Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể nghe rất rõ tiếng gọi của Nạp Lan Ngôn Triệt.

Hắn nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại, có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Nạp Lan Ngôn Triệt.

Dĩ nhiên, tiếng gọi của Nạp Lan Ngôn Kỳ đã khiến mọi người phục hồi tinh thần.

Tiếng gọi trầm thấp vừa có chút nhiệt tình xen lẫn chút cảm xúc phức tạp không những không khiến cho người khác cảm thấy đột ngột, ngược lại còn có một loại ma lực dẫn dắt linh hồn.

“Xoạt…”Gần như ánh mắt mắt của mọi người đều nhìn theo

Ngược lại, tiếng hít thở khí lạnh nhất thời vang lên, bọn họ vừa nhìn thấy cái gì? Người đàn ông này giống như người đàn ông đã đứng trước vòng xoáy màu vàng, nếu không phải khác biệt về đôi mắt và khí chất thì chẳng phân biệt được ai là ai.

Nạp Lan Ngôn Kỳ mỉm cười với Nạp Lan Ngôn Triệt, im lặng tốt hơn có âm thanh.

Khi hắn nhìn lại lần nữa, đúng lúc chạm phải ánh mắt quyến luyến tình cảm chưa kịp thu hồi.

Ý cười bên môi càng sâu hơn, ngay cả trong mắt cũng có ý cười.

Nạp Lan Ngôn Triệt không biết tại sao y lại phải cười xán lạn đến vậy. Nhưng mà, nụ cười rõ ràng rực rỡ đến như vậy, rõ ràng muốn được nhìn thấy nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.

Mười mấy năm rồi, phải làm sao, mới có thể học được cách buông tay đây?

Ta luôn nghĩ mình có thể quên đi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, không ai biết ta tươi cười xán lạn đến như vậy, biểu hiện bình tĩnh đến như vậy, nhưng tất cả sự kiên cường và ngụy trang đều sẽ bị sụp đổ.

Điệp Y, rốt cuộc ta nên làm gì để giữ lấy nàng?

Không sai, người mà Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn thấy chính là Nam Cung Điệp Y.

Thật ra thì, ngay lúc Nạp Lan Ngôn Triệt xuất hiện, Nam Cung Điệp Y đã nhìn thấy y rồi. Rõ ràng tất cả đều đã kết thúc rồi, rõ ràng biết chắc hoàn toàn không có bất cứ khả năng nào, nhưng nàng ấy vẫn không kìm được muốn nhìn thấy y.

Cái nhìn này, nhìn đến thất thần. Cho đến khi Nạp Lan Ngôn Triệt xuất hiện trong tầm mắt, nàng ấy có chút bất ngờ, không kịp đề phòng. Tất cả cảm xúc ngay lập tức được che giấu, nhưng vẫn bị y bắt được.

Rõ ràng rất thích nhìn y cười, nhưng, tại sao lại đau lòng đến như vậy?

Ngôn Triệt, liệu ta có thể hiểu là trong lòng chàng vẫn còn có ta hay không?

Hai người nhìn nhau không nói, giữ lễ. Chỉ cần trao đổi ánh mắt đã chất chứa tất cả những lời muốn nói.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn thấy tất cả, trong lòng chỉ lặng lẽ thở dài.

Hai người này rõ ràng yêu thích đối phương. Đã nhiều năm như vậy rồi. Một người giả vờ *phóng khoáng, quyến luyến*, bên cạnh có trăm hoa đua nhau khoe sắc, lại không ai có thể thực sự được lọt vào mắt của y. Vị trí trong lòng y, từ đầu đến cuối, chưa từng thay đổi. Một người lạnh lùng, vô tình, nhưng lại yêu sâu đậm, dứt ra cũng không dứt được, càng muốn giả vờ như không quan tâm.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhớ lại ngày nào đó của nhiều năm về trước. Nạp Lan Ngôn Triệt vô cùng phấn khởi nói muốn đi bày tỏ với Nam Cung Điệp Y. Nhưng lại vô cùng ủ rũ quay trở về.

Lúc ấy, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã hỏi Nạp Lan Ngôn Triệt có phải đã bị Nam Cung Điệp Y từ chối rồi không. Nạp Lan Ngôn Triệt nói không có. Bởi vì y ngay cả cơ hội để bày tỏ cũng không có.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ yêu Bách Lý Thần Hi, càng có thể nhìn thấu một người thật lòng thật dạ là như thế nào. Chuyện năm đó như thế nào hắn cũng không biết. Điều mà hắn không hiểu chính là, hai người này, rõ ràng là có tình ý với nhau, nhưng tại sao không ai dám mở miệng?

Ánh sáng vàng kim rời khỏi người. Chùm sáng xoáy đã khôi phục lại bình thường. Nạp Lan Ngôn Kỳ tung người xuống, đi đến bên cạnh Nạp Lan Ngôn Triệt, thấp giọng nói, dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe được, hỏi: "Quốc sự đã xử lý xong rồi?”

"Xong rồi." Nạp Lan Ngôn Triệt cũng hỏi: "Tìm được hoàng tẩu chưa?”

“Vẫn chưa." Nhắc đến Bách Lý Thần Hi, trong mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ không tự chủ có thêm vài phần dịu dàng, đồng thời lại chất chứa chút lo âu: "Ta đi đến Vô Vọng Sơn một chuyến, cũng không tìm ra tung tích của nàng.”

"Đừng lo lắng, hoàng tẩu nhất định không có chuyện gì đâu." Nạp Lan Ngôn Triệt an ủi.

"Ta tin!" Nạp Lan Ngôn Kỳ thực sự tin tưởng. Lấy tính cách và thân thủ của Bách Lý Thần Hi, còn có thêm đám người mà nàng mang theo mà nói, người bình thường chắc chắn không thể tổn thương được.

Nhắm mắt, ổn định tâm trạng, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại hỏi Nạp Lan Ngôn Triệt: "Đệ không định tranh thủ một lần à?”

"Nếu như có một trăm bước, nàng ấy chỉ cần bước về phía đệ một bước, đệ sẽ lập tức đi chín mươi chín bước còn lại. Nhưng mà, nàng ấy không chỉ không bước một bước nào, lại còn lùi về sau. Huynh nói xem đệ nên làm thế nào?" Nạp Lan Ngôn Triệt cũng rất bất đắc dĩ: "Điệp Y cũng là sư muội của chúng ta. Huynh phải hiểu nỗi lo của đệ.”

"Đi thôi, qua đó chào hỏi." Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ thở dài. Có một số chuyện, đúng là không như ý muốn.

Nạp Lan Ngôn Triệt không từ chối, theo chân Nạp Lan Ngôn Kỳ bước về phía Nam Cung Điệp Y.

Đúng như Nạp Lan Ngôn Triệt nói, Nam Cung Điệp Y chẳng những không tiến về trước, ngược lại càng lui về sau một bước. Nạp Lan Ngôn Kỳ nhanh mắt, trước khi Nam Cung Điệp Y lui về sau, mở miệng kêu nàng ấy: "Điệp Y...”

Nghe vậy, Nam Cung Điệp Y không thể không dừng bước, nhìn hai người Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nạp Lan Ngôn Triệt đang bước đến, trên mặt đã giương cao bảng hiệu lạnh lùng vô tình. Giống như sự thâm tình mà trước đó bọn họ thấy, vốn dĩ không phải do nàng ấy biểu hiện ra.

Đến gần, Nam Cung Điệp Y mới khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Kỳ sư huynh, Triệt sư huynh...”

"Muội đến một mình sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu một cái, ngay sau đó hỏi.

"Hoàng huynh bận bịu quốc sự, nghĩ lại thì, mấy ngày nay chắc cũng đến rồi." Nam Cung Điệp Y thành thực trả lời.

"Đi chung đi." Với Nạp Lan Ngôn Kỳ mà nói, đã không còn cần ở chỗ này chờ nữa rồi.

Nam Cung Điệp Y nói: "Mới nãy, thấy huynh tùy tiện đến gần chùm sáng xoáy, không bị tổn thương chút nào cả, còn tưởng rằng...”

"Cho rằng ta là người mở Thần Tàng?" Nạp Lan Ngôn Kỳ tiếp lời Nam Cung Điệp Y, nói: "Có lẽ là vận khí của ta tốt." Hắn không thể nói mình có cảm giác đặc biệt với chùm sáng kia.

"Đi thôi, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút." Cuối cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng lên tiếng.

Nam Cung Điệp Y cũng không từ chối, đi với hai huynh đệ Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nạp Lan Ngôn Triệt.

Đi được một nửa, Nạp Lan Ngôn Kỳ ước chừng cũng đã đến lúc rồi, tìm một cái cớ rời đi, để lại không gian cho Nạp Lan Ngôn Triệt và Nam Cung Điệp Y. Từ tận đáy lòng, hắn hi vọng hai người này có thể đến với nhau. Chuyện cụ thể thì vẫn nên để hai người bọn họ tự mình giải quyết vậy.

Sau khi tách ra, Nạp Lan Ngôn Kỳ đi lòng vòng quanh Hoán Thành, thật ra chính là muốn hỏi thăm tin tức của Bách Lý Thần Hi.

Liên Tâm Giới vẫn không đáp lại. Cách mà hắn có thể dùng, chỉ có cái cách chết tiệt này, mỗi ngày đi tìm tới tìm lui.

Cho đến mấy tháng sau, khi hắn phiền muộn sắp hỏng rồi, mới từ trong bóng tối tìm thấy ánh mặt trời.