"Bách Lý Thần Hi nàng là người đầu tiên dám luôn không để trẫm vào mắt cũng là người thứ nhất dám bảo trẫm ‘cút’.”
“Thật là khéo, ngươi cũng là người đầu tiên khiến bản cô nương phải luôn kêu cút.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ nhướng mày: “Chẳng lẽ trẫm nên cảm thấy vinh dự?”
“Ngươi nên thấy may mắn, ngươi là người đầu tiên dám để bản cô nương lặp lại một câu nói mà sau đó ngươi vẫn còn sống khỏe mạnh.”
Thân là lính đánh thuê hàng đầu của thế kỷ 21, Bách Lý Thần Hi tuyệt đối là một người rất cao ngạo. Nàng cuồng vọng khát máu, chỉ cần ai dám nghi ngờ nàng, nàng tuyệt đối sẽ khiến cho kẻ đó biết mình phải trả giá thế nào. Bách Lý Thần Hi sống hơn mười năm, chắc chắn Nạp Lan Ngôn Kỳ là ngoại lệ duy nhất.
“Bản lĩnh không lớn nhưng khẩu khí đúng là không nhỏ.” Nạp Lan Ngôn Kỳ cười nói, đáy mắt lóe lên tia sáng nghiền ngẫm.
Bách Lý Thần Hi cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên vẻ sắc bén, càng nhiều hơn chính là sự kiên định “một ngày nào đó ta sẽ đứng ở chỗ cao nhất, sẽ giẫm tất cả mọi người ở dưới chân mình”.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Nạp Lan Ngôn Kỳ ngây ngẩn cả người. Lúc này toàn thân Bách Lý Thần Hi đều tản ra một loại khí chất vương giả bễ nghễ thiên hạ, chói mắt khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Thậm chí rõ ràng nàng chỉ là một kẻ vô dụng trời sinh không thể tu luyện nhưng lại làm cho người khác có cảm giác tin tưởng không biết xuất phát từ đâu, giống như thật sự sẽ có một ngày như vậy, nàng sẽ đứng ở nơi cao nhất giẫm tất cả mọi người ở dưới chân.
Sự tự tin và cuồng vọng này tản ra từ bên trong giống như bẩm sinh đã là như vậy. Ánh mắt lạnh nhạt lại kiên định như mang đến cho người khác ảo giác rằng nàng đã từng trải qua vô số trận chiến sinh tử.
Đột nhiên trong lúc này, Nạp Lan Ngôn Kỳ rất muốn ôm Bách Lý Thần Hi vào trong lòng, nói cho nàng biết hắn tin tưởng nàng có thể làm được. Mà hắn sẽ đi cùng nàng đến tận cuối cùng. Trên thực tế, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng thật sự làm như vậy.
“Ta tin tưởng nàng có thể làm được, ta cũng sẽ thực hiện cùng nàng.”
Bách Lý Thần Hi như bừng tỉnh ra, không hiểu sao trong lòng lại xẹt qua một tia cảm động không tên nhưng trong nháy mắt dã biến mất vì sự tin tưởng của người nam nhân này. Phải biết rằng bây giờ nàng là phế vật không biết gì cả, võ giả cấp Hoàng hay Ma pháp sư nhập môn cũng có thể gϊếŧ chết nàng. Hắn là một quân vương cao cao tại thượng, là võ giả cấp Thiên vậy mà lại tin vào lời nói của một phế vật, hắn dựa vào cái gì?
Được rồi, Bách Lý Thần Hi đường đường là lính đánh thuê hàng đầu, từ trước đến nay đều là nàng nắm trong tay quyền sinh tử của người khác, đứng ở trên cao mà quan sát chúng sinh. Cho dù sống lại vào thân xác của một người thật sự vô dụng thì nàng cũng không thể nào chịu được hai chữ “phế vật” xuất hiện ở trên người của nàng.
Trời sinh không thể tu luyện thì sao? Chuyện trước đây Bách Lý Thần Hi làm không được cũng không có nghĩa là lính đánh thuê hàng đầu như nàng cũng không làm được. Ở trong từ điển của nàng từ trước đến nay đều chưa từng có hai chữ “phế vật” và “chịu thua”. Nếu như ông trời bất công, vậy thì trái ý trời cải mệnh!
“Người có thể đi rồi.” Ngay cả Bách Lý Thần Hi cũng không phát hiện ra giọng nói của nàng đã tốt hơn khá nhiều so với lúc trước.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài rồi lại nhìn Bách Lý Thần Hi một chút, đột nhiên cong môi cười, mắt phượng mang theo vài phần tà khí. Hắn không báo hiệu trước mà trực tiếp dán sát lại gần Bách Lý Thần Hi... Trước khi Bách Lý Thần Hi kịp nổi giận đã mang theo tâm tình tốt lắc mình rời đi.
Trước khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Nạp Lan Ngôn Kỳ nói một câu vô cùng gợi đòn: “Thần Hi, ta cảm thấy mùi của nàng thật sự rất thơm, thật muốn từ từ thưởng thức...”
“Cút!” Bách Lý Thần Hi thét lên, nàng vốn còn có một xíu ấn tượng tốt với Nạp Lan Ngôn Kỳ thì bây giờ hoàn toàn biến mất rồi.
“Ha ha, Thần Hi, sao nàng lại đáng yêu như vậy chứ? Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là nữ nhân của ta.”