Ngay từ lúc dùng tinh thần lực để dò xét, Bách Lý Thần Hi đã biết bên tử thủy tinh trong này đều là vật phi phàm, một viên đã có giá trị liên thành. Bây giờ xem ra quả nhiên là thượng phẩm trong thượng phẩm, có mấy thứ này rồi thì nàng đã có thể nghỉ ngơi thêm một hồi nữa. Không hề nghi ngờ gì nữa, Bách Lý Thần Hi nhất định phải có được tử thủy tinh này.
Bách Lý Thần Hi liếc mắt nhìn quanh không gian một vòng, bất chợt phát hiện toàn bộ tử thủy tinh đều treo giữa không trung, mà thứ khống chế bọn chúng lại chính là một trụ tử quang. Trụ tử quang nằm ở bên phải cửa vào, cách cửa vào khoảng chừng mười mét, tất cả tử thủy tinh trong không gian đều do trụ sáng này khống chế. Trên đỉnh trụ sáng có tử quang lượn lờ, lan tràn đến dưới mỗi một viên tử thủy tinh, vững vàng nâng nó lên.
Trong không gian này không có gì ngoài tử thủy tinh lơ lửng giữa không trung, đúng là không có gì đáng giá để lấy cả. Nếu trong không gian này chỉ có tử thủy tinh là giá trị nhất, vậy đương nhiên mọi người ở đây sẽ dốc hết sức mình để đi lấy.
Còn không phải sao? Đã có người không kiềm lòng được, phi thân lên muốn gỡ tử thủy tinh đang treo giữa không trung, nhưng đáng tiếc là thân thể vừa mới tới gần tử quang nâng tử thủy tinh thì đột nhiên bị ánh sáng tim bắn ra đánh trúng khiến hài cốt không còn. Mọi người ở đây đều kinh ngạc, xem ra tử quang này cũng giống với kim quang bên ngoài, tới gần nó sẽ lấy mạng người khác.
Trong lúc nhất thời không ai dám tới gần, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ quay đầu nhìn Bách Lý Thần Hi, chỉ thấy ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng nhất định phải lấy được, độ cong trên khóe môi hắn không khỏi sâu thêm vài phần, trong con ngươi đều là sự sủng nịch không đổi.
“Thần Hi, chờ ta một chút.”
Lời nói vừa dứt, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã nhảy lên một cái, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Nạp Lan Ngôn Kỳ bình an vô sự chạm vào tử thủy tinh nhưng điều khiến người ta khiếp sợ là hắn cũng không thể nào gỡ được một viên tử thủy tinh nào xuống.
Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể không quay trở về bên cạnh Bách Lý Thần Hi: “Xem ra ta không thể nào giúp nàng được rồi.”
“Ai nói là không có cách gì chứ?” Bách Lý Thần Hi tự tin cười một tiếng, nói: “Một lát ta sẽ làm cho trụ tử quang kia rút tử quang lại, ngươi phụ trách đoạt thủy tinh giúp ta.”
Ban đầu, lúc mà mấy người kia không nhịn được muốn lấy tử thủy tinh, Bách Lý Thần Hi đã bắt đầu quan sát. Khi Nạp Lan Ngôn Kỳ bình an vô sự nhưng cũng tay không trở về, nàng đã nhìn ra được cách lấy.
Đây là một hệ thống liên hợp, sỡ dĩ tử thủy tinh bị nâng giữa không trung cũng không phải vì bọn nó nổi lên mà là được tử quang nâng lên. Nói cách khác thì tử quang tản ra, tử thủy tinh tự nhiên sẽ rơi xuống.
Tử quang được phát ra từ trụ tử quang, muốn làm tử quang tán đi thì phải làm cho trụ tử quang thu hồi lại mấy tử quang kia, nhưng mà làm thế nào để tán đi đây?
Lúc Bách Lý Thần Hi đang nghĩ đến vấn đề này thì nàng cũng hỏi Ngự Thanh trước, Ngự Thanh nói: “Tử quang tản ra, tử thủy tinh cũng sẽ rơi xuống. Nếu muốn tử quang tản đi thì vẫn phải dùng đến máu của ngươi.”
Bách Lý Thần Hi nghe vậy thì không nhịn được tự chế nhạo mình: Máu của nàng thật sự là vạn năng rồi à?
Bách Lý Thần Hi đã nhất quyết phải có được tử thủy tinh, vì vậy nàng không có ý định sẽ làm cho bất kỳ người nào được lợi, nàng vung tay lên, thành viên của tổ chức Quang vừa hạ xuống xuất hiện trước mặt nàng. Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, nhao nhao nhìn về phía người bên cạnh như để lấy được đáp án.
Rốt cuộc những người này là ai? Đến từ đâu? Mục đích là gì?
Bách Lý Thần Hi thờ ơ liếc nhìn mỗi một thành viên trong tổ chức Quang, bao gồm cả La Gia. Nàng không khỏi phát hiện những người này nhiều ít đều đã thăng cấp, cảm thấy bản thân mình được an ủi không ít. May mắn nàng đã cố gắng luyện dược, đổi được lục thủy tinh, cũng không hề uổng công bố trí của nàng trong Tử Giới.
“Thần Hi, cuối cùng ngươi cũng chịu cho chúng ta ra ngoài nhìn chút ánh nắng mặt trời rồi à…” Đông Phương Thanh Thanh lên tiếng trước nhưng lời vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng ấy lại giật mình phát hiện có gì đó sai sai. Đập vào mắt nàng ấy là một mảnh tử sắc, nào có màu sắc của ánh nắng gì đâu chứ? Vì thế nàng ấy không khỏi đảo mắt nhìn quanh một vòng, không nhìn thì không sao, vừa mới nhìn đã khiến nàng ấy phải nuốt lại mấy lời vừa mới đến miệng.
Đây là một không gian toàn màu tím, giữa không trung có tử thủy tinh lơ lửng, được tử quang nâng lên. Cách đó mười mét còn có một cây trụ tử sắc phát sáng, ngay cả mặt đất cũng đều là tử sắc.
Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là trong không gian màu tím này, trừ tử thủy tinh ra thì cũng không còn đồ vật nào không thể lấy nữa. Điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ là mình đã đi lạc vào một vương quốc tử thủy tinh? Nếu không thì làm sao lại có nhiều tử thủy tinh như vậy được?
Đâu chỉ có một mình Đông Phương Thanh Thanh khiếp sợ mà ngay cả các thành viên khác của tổ chức Quang cũng kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Chỉ có điều, cho dù có đẹp nhưng những người đã được huấn luyện như bọn họ cũng chỉ thất thần trong chốc lát. Sau khi hoàn hồn lại, Văn Nhân Trạch đã lên tiếng trước những người khác: “Thần Hi, ngươi muốn những tử thủy tinh này sao?”
Không hổ là lão đại, một câu đã nói trúng, vừa mở miệng đã nói tới trọng điểm.
Bách Lý Thần Hi gật đầu tán thưởng: “Không sai, ta cho các ngươi đi ra là để các ngươi cướp đoạt tử thủy tinh.”
“Nhất định không phụ sứ mệnh.” Hai mươi người trăm miệng một lời, giọng rất to nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách.
Trong những người này, người có tu vi cao nhất đã đột phá Thiên giai, bước vào Linh giai, người có tu vi thấp nhất cũng là võ kỹ Địa giai.
Từ trên xuống dưới cả người bọn họ đều lộ ra hơi thở “dã thú”, bọn họ chỉ vừa đứng đó đã khiến người ta không thể nào xem nhẹ được.
Một điều mà không ai có thể nghi ngờ, tuy cùng tu vi nhưng nếu đối chiến với bọn hắn thì chắc chắn bọn hắn sẽ là người thắng cuối cùng.
Càng khiến người ta khiếp sợ là những người này đều nghe theo lệnh của Bách Lý Thần Hi, hơn nữa còn trung thành tuyệt đối, không hề tìm ra được chút khí tức sẽ làm phản nào trên người bọn họ.
“Nhớ kỹ, không được để rơi một cái nào cả.” Bách Lý Thần Hi hài lòng gật đầu, chợt nói bổ sung.
“Vâng.” Bọn họ lại trăm miệng một lời.
Bách Lý Thần Hi quay sang Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Triệt vương gia, một lát làm phiền ngươi cũng giúp ta một chuyện.”
“Không thể chối từ.” Bốn chữ đơn giản đã chứng minh thái độ của Nạp Lan Ngôn Triệt.
“Chúng ta cũng có thể giúp đỡ.” Nam Cung Điệp Y bước lên hai bước nói với Bách Lý Thần Hi: “Nếu như ngươi không ngại.”
“Điệp Y, ngươi chịu giúp đỡ đã là điều mà Thần Hi cầu còn không được.” Bách Lý Thần Hi mỉm cười nói.
Trong chớp mắt đó, thiên địa thất sắc, không chỉ ánh mắt của Nam Cung Điệp Y mà cả ánh mắt của người ở chỗ này gần như đều hoảng hốt.
Nam Cung Điệp Y nói: “Ngươi cười lên trông rất đẹp.”
“Nhưng mà quá nguy hiểm.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lách mình che chắn trước người Bách Lý Thần Hi, ngăn chặn ánh mắt của tất cả mọi người.
Cho dù Nạp Lan Ngôn Kỳ cố gắng nhẫn nhịn nhưng Bách Lý Thần Hi vẫn cảm nhận được cả người Nạp Lan Ngôn Kỳ đều tản ra sát khí. Nàng hờ hững liếc mặt một vòng, đúng là người không có ý tốt thì có cả đám, nếu không phải bây giờ không thích hợp thì nàng thật sự sẽ móc mắt những người đó ra, quá bẩn thỉu.
“Nàng yên tâm, những người này tuyệt đối có vào không có ra.” Dám có ý đồ với người của Nạp Lan Ngôn Kỳ hắn, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn trả thù.
“Một lát nữa chờ ta thu tử quang lại, ngươi và triệt vương gia cùng với Điệp Y cùng nhau cản những người kia lại, chuyện đoạt tử thủy tinh cứ giao cho những người trong tổ chức quang là đủ rồi.” Bách Lý Thần Hi nhích lại gần Nạp Lan Ngôn Kỳ rồi nói nhỏ.
“Nàng yên tâm, cho dù nàng muốn cả sao trên trời thì ta cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho hàng, huống chi là mấy viên tử thủy tinh này.”
“Ngôi sao để làm gì? Còn không đáng tiền bằng tử thủy tinh lần này.”
“Nàng rất thiếu tiền?”
“Không phải là rất thiếu, mà là vô cùng thiếu.” Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như hoàn toàn có được tử thủy tinh, vậy thì có lẽ ta có thể được nghỉ ngơi mấy ngày.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ: “…”
Thần Hi, nếu ta thấy không nhầm thì mỗi một viên tử thủy tinh ở chỗ này đều có nhất phẩm có giá trị liên thành, cũng không hề ít hơn năm ngàn viên. Nàng lấy hết tất cả mà chỉ có thể nghỉ ngơi mấy ngày, rốt cuộc là nàng thiếu bao nhiêu tiền vậy chứ? Rốt cuộc là nàng lãng phí bao nhiêu nữa đây?
Dường như nhìn ra được sự im lặng của Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Thần Hi giải thích: “Ngươi nghĩ đi, tổ chức Quang có nhiều người như thế, lúc bọn họ thăng cấp sẽ dùng đến rất nhiều năng lượng. Có mấy viên tử thủy tinh này, mặc dù có thể giải quyết được vấn đề nhưng ta cũng không thể nào chỉ dùng tử thủy tinh cho công dụng này, như vậy thì cũng quá lãng phí rồi.”
“Ta biết, mỗi một việc nàng làm đều có lý do của mình.” Nạp Lan Ngôn Kỳ hiểu rõ.
Lúc Bách Lý Thần Hi đi về phía trụ tử quang, hắn cũng đi tới bên cạnh Nạp Lan Ngôn Triệt và Nam Cung Điệp Y, khẽ nói với bọn họ: “Một lát chúng ta cản những người kia lại, chuyện đoạt tử thủy tinh cứ giao cho người của Thần Hi là được rồi.”
“Hoàng huynh, một lát huynh cũng không được khoanh tay đứng nhìn ra.” Nam Cung Điệp Y quay đầu nhìn về phía anh ruột của mình, sai sử không hề khách khí: “Cùng chúng ta ngăn cản đám người kia.”
“Được.”
Nam Cung Chi Khiêm tuyệt đối tích chữ như vàng, đừng thấy y trả lời Nam Cung Điệp Y nhưng ánh mắt của y tuyệt đối đang dõi theo Bách Lý Thần Hi.
“Đừng có nhìn nữa, có nhìn nữa thì nàng cũng sẽ chỉ là nữ nhân của trẫm thôi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói chuyện không thèm khách khí chút nào: “Trẫm có thể cho nàng tất cả những thứ nàng muốn, mà ngươi thì không thể. Vì vậy ngươi nên yên tâm làm hoàng thượng của ngươi đi, từ từ hưởng thụ hậu cung của ngươi, đừng có cả ngày nghĩ đến nữ nhân của trẫm.”
“Tốt nhất là ngươi vẫn luôn đối xử tốt với nàng.” Nam Cung Chi Khiêm nói bằng giọng lạnh lùng: “Tốt nhất là đừng để trẫm của cơ hội mang nàng đi từ bên cạnh ngươi.”
“Đời này ngươi cũng sẽ không có cơ hội như thế.” Nạp Lan Ngôn Kỳ trả lời vô cùng tự tin.
Hắn yêu Thần Hi, Thần Hi cũng yêu hắn, đây là chỗ mà hắn thắng được Nam Cung Chi Khiêm.
“Tốt nhất là như thế.” Nam Cung Chi Khiêm hừ lạnh nói.
“Được rồi, hai người các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút không?” Nam Cung Điệp Y chen vào trong lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nam Cung Chi Khiêm nói chuyện với nhau: “Chuẩn bị cản người đi!”
Nghe vậy, Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nam Cung Chi Khiêm đồng thời nhìn về phía trước, Bách Lý Thần Hi đã ôm Ngự Thanh đi tới trước mặt trụ tử quang. Nàng đưa lưng về phía tất cả mọi người nên không ai thấy được rốt cuộc nàng đã làm gì, bọn họ chỉ cảm thấy sau khi nàng tới gần trụ tử quang, trụ sáng vốn bình tĩnh lại đột ngột lắc lư, ngay cả những tử quang đang nâng tử thủy tinh cũng đang chập chờn, tử thủy tinh lúc ẩn lúc hiện giữa không trung.
Thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, có một loại sốt ruột chờ mong chưa từng có đối với tử thủy tinh trôi nổi giữa không trung. Tuy nói Bách Lý Thần Hi đã lên tiếng để người của nàng cướp tất cả tử thủy tinh đến tay, nhưng bọn họ thật sự có thể đoạt hết trong chớp mắt sao? Chắc chắn là không thể nào, vì vậy bọn họ sẽ có cơ hội.
Người có thể đi vào nơi này đều có bản lĩnh không thấp, đương nhiên cũng là người biết nhìn hàng. Chưa nói đến lấy được bao nhiêu, cho dù là cướp được một viên tử thủy tinh thì cũng có thể cơm áo không lo một hồi lâu.
Nhưng những người này hoàn toàn đánh giá thấp trí thông minh của Bách Lý Thần Hi, nhiều tử thủy tinh như thế, muốn bỏ không sót một viên vào túi thì tất nhiên phải ngăn cản người muốn đoạt.
Thế là khi tử quang đột ngột trở về trụ sáng, tử thủy tinh rơi xuống, một màn kinh tâm động phách xảy ra.