Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 142



Muốn cướp được Tuyết Liên thì trước tiên phải nhúng được chân xuống hồ Thiên Địa Chân Thủy, nhưng nước của hồ Thiên Địa Chân Thủy này có thể ăn mòn cả thịt lẫn xương, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Mà hiển nhiên là chưa ai biết được việc này, bọn họ vẫn đang bận đánh nhau. Nhưng biến cố mà Bách Lý Thần Hi gây ra lại khiến cho đám người đang đánh nhau đến quên trời quên đất kia dừng lại, càng không thể tin được là bọn họ lại có thể đứng thành một phe, nhìn họ và nhóm người Bách Lý Thần Hi khiến người ta có cảm giác của đây mới là hai phe đang đối đầu.

“Các vị, chúng ta hợp sức gϊếŧ Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ trước, sau đó mới phân thắng bại, tranh đoạt Cực Địa Tuyết Liên được không?” Băng Minh nói với đám tán tu. Ông ta đã quen đứng ở vị trí ra lệnh nhiều lắm, khi nói chuyện luôn có một loại bá khí của kẻ bề trên không ai được từ chối, thế nhưng lại khiến người ta không tự chủ được nghe theo lời hắn nói..

“Được!” Không biết là ai hét lên. Lúc này, ngoại trừ Nạp Lan Ngôn Kỳ, Mẫn Già, La Già, Nạp Lan Ngôn Triệt, Nam Cung Chi Khiêm Và Nam Cung Điệp Y thì không có lấy một người đứng về phía Bách Lý Thần Hi.

Chỉ trong chốc lát, người ở hiện trường đã chia thành hai đội đứng đối mặt với nhau, quanh người mỗi người đều toát ra sát khí nồng nặc.

Bách Lý Thần Hi cười lạnh, nàng vừa phất tay, thành viên của tổ chức Quang lập tức xuất hiện, trong nháy mắt bọn họ chen vào giữa nhóm người, nhanh chóng bao lấy Bách Lý Thần Hi vào chính giữa, tạo thành một lớp bảo vệ.

“Các ngươi chặn những người này lại, ta đi cướp lấy Cực Địa Tuyết Liên.” Bách Lý Thần Hi chủ động lên tiếng trước.

Người của tổ chức Quang lập tức hiểu ý, đã trải qua đoạn thời gian ở chung lâu như thế, tuy không một ai nói gì nhưng giữa bọn họ và Bách lý thần hi đã hình thành nên một sự ăn ý ngầm, dù chỉ nói vài lời cũng đủ để đối phương hiểu được ý của mình.

Hai phe người cứ thế mà đứng đối mặt với nhau, không có ai nói gì cũng không có ai ra tay, đột nhiên bầu không khí trở nên căng thẳng đến quái lạ khiến thần kinh của mỗi người đều căng như dây đàn, chỉ cần gảy nhẹ là đứt ngay.

Không biết đã qua bao lâu, không biết là ai nói chuyện trước, cũng không biết là ai ra tay trước mà người của hai phe đã bắt đầu rơi vào trận đánh kịch liệt.

Chỉ qua một lúc mà các loại võ kỹ, ma pháp bay tứ tung trong không gian, hòa quang tỏa ra khắp nơi, sát khí đằng đằng. Hơn nữa tất cả bọn họ đều là cao thủ, khả năng công kích vô cùng mạnh, vậy nên những nơi mà họ đi qua đều phất lên một trận gió lốc chỉ cần xung quanh có thứ gì đều bị nghiền thành bột phấn.

Bên này đánh nhau kịch liệt như thế, ấy vậy mà bên hồ Thiên Địa Chân Thủy lại vô cùng bình tĩnh, tựa như những võ kỹ hay ma pháp đó đều không thể đến gần hồ được nữa bước.

Thừa dịp bọn họ đánh nhau, Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh chạy vội đến bên hồ Thiên Địa Chân Thủy.

“Lỡ như không qua được thì sao?” Bách Lý Thần Hi hỏi lại Ngự Thanh, trong lòng nàng bỗng dâng lên một linh cảm xấu.

“Đừng nói với tu vi lúc này của ngươi, kể cả khi ngươi đạt đến đỉnh Linh giai thì ngươi cũng không thể đến gần được Cực Địa Tuyết Liên. Trừ ba vị tôn thần do chính Thiên Đạo thai nghén mà thành ra thì dù là thần trên trời cũng không có khả năng làm được điều này.”

“Lợi hại vậy sao?” Bách Lý Thần Hi hơi kinh ngạc, dưới tình hình mà cả thần trên trời cũng không cách nào để qua được hồ Thiên Địa Chân Thủy như vầy thì việc lấy được Cực Địa Tuyết Liên là chuyện không tưởng gì đây? “Thấy những sương mù lượn lờ đó sao?” Ngự Thanh không trả lời mà hỏi lại.

“Chẳng lẽ có liên quan đến sương mù? Bách Lý Thần Hi lại bất ngờ thêm lần nữa.

Ngự Thanh gật đầu, nói: “Những sương mù kia chắc chắn không phải vật thường, nó do hồ Thiên Địa Chân Thủy tản ra, lạnh lẽo đến đáng sợ, nước có thể ngăn được vạn vật, khí có thể nuốt ngàn (sinh) linh.”

“Ý của ngươi là, những sương mù kia sẽ ngăn cản được việc tản ra linh khí?” Cuối cùng thì Bách Lý Thần Hi cũng hiểu được.

“Đúng vậy.” Ngự Thanh nói: “Cực Địa Tuyết Liên đặt bên dưới hồ Thiên Địa Chân Thủy, nhưng chỉ cần đến sát mép hồ Thiên Địa Chân Thủy là cả người đã cảm thấy rét lạnh vô cùng, việc vận chuyển linh khí sẽ gặp rất nhiều hạn chế.”

“Chẳng lẽ ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác để lấy được Cực Địa Tuyết Liên?”

Bách Lý Thần Hi im lặng trong giây lát.

Còn chưa đợi Bách Lý Thần Hi suy nghĩ càng nhiều, liền cảm giác mắt tối sầm lại, sáng lên, Bách Lý Thần Hi bản năng lách mình, đánh trả.

Nhưng không đợi Bách Lý Thần Hi suy nghĩ xong, nàng đã thấy trước mắt chợt sáng chợt tối, chỉ có thể lách mình né theo bản năng, sau đó mới đánh trả ngay lập tức.

Hai đạo khác biệt quang mang đụng nhau, bắn ra mãnh liệt ánh lửa, năng lượng văng khắp nơi, Bách Lý Thần Hi lực không bì kịp, nếu không phải trốn tránh đến nhanh, tất nhiên bị dư ba chấn thương.

Hai luồng sáng khác biệt đánh vào nhau làm bắn ra hàng loạt tia lửa mãnh liệt, năng lượng tản ra khắp nơi. Lần giao đấu này Bách Lý Thần Hi không bì kịp, nếu không phải nàng né nhanh thì đã bị dư chấn làm cho bị thương.

Bách Lý Thần Hi đáp xuống đất, ngước mắt lên nhìn người tới. Người nọ không ai khác chính là Băng Minh.

Thù mới hận cũ, sát ý bỗng hiện lên trong mắt Bách Lý Thần Hi, cả người nàng lập tức toát ra sát khí nồng đậm.

“Băng Minh, không ngờ ở đâu cũng có mặt ngươi.”

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi!”

“Gia gia của ta là do ngươi gϊếŧ?”

“Vấn đề này, ngươi có thể xuống địa phủ hỏi gia gia ngươi.”

“Nói không biết ngượng.”

“Tu vi của ngươi kém xa ta.”

“Vậy thì sao? Với Bách Lý Thần Hi ta mà nói chuyện càng không có khả năng năng thì càng có khả năng. Ngươi gϊếŧ gia gia của ta, làm bị thương phụ thân của ta, hôm nay ta muốn ngươi có vào mà không có ra.”

“Vậy chúng ta cứ rửa mắt chờ xem.”

Kịch chiến, lại lần nữa bắt đầu.

Võ kỹ Thiên giai, Lưu Vân trảm...” Băng Minh không nhìn ra tu vi của Bách Lý Thần Hi, dùng một chiêu võ kỹ Thiên giai này làm đòn đánh đấu, cũng là đòn để thử tu vi của Bách Lý Thần Hi.

Vừa dứt lời, từ phía trên đầu ông ta xuất hiện một lưỡi rìu bằng mây, từ giữa trời chém thẳng xuống Bách Lý Thần Hi.

Lưỡi rìu xẹt qua chân trời, kéo theo một đợt gió lớn nổi lên, sát khí tràn ra khắp nơi, bá khí vô hạn, năng lượng mà nó chứa đựng đủ để hủy một con hồ.

Bách Lý Thần Hi nhắm mắt lại, cũng dùng võ kỹ Thiên giai ra nghênh đón.

Cùng lúc đó, Bách Lý Thần Hi lại dùng thêm ma pháp hệ hỏa, chỉ huy Hỏa Linh Châu bay vòng ra phía sau Băng Minh, muốn đánh úp ông ta một đòn chí mạng.

Nhưng tu vi của Băng Minh nằm ngoài dự đoán của Bách Lý Thần Hi, cả tốc độ kia của hắn cũng vượt khỏi dự đoán của nàng..

Hỏa Linh Châu còn chưa kịp tới gần là ông ta đã bật người né tránh, cũng ngay lúc khởi xướng đợt công kích thứ hai, tốc độ nhanh đến không nhìn thấy bóng.

Hai bên cùng là võ kỹ Thiên giai, mạnh mẽ xông vào nhau, hòa quang trắng xóa trắng nơi, lan ra đến tận vài dặm, Lưu Vân phủ của Bách Lý Thần Hi bị Lưu Vân phủ của Băng Minh đánh nát, văng ra khắp nơi, trong khi đó Lưu Vân phủ của Băng Minh không hề bị giảm lực sức mạnh, vẫn bay thẳng đến Bách Lý Thần Hi.

Lưu Văn Phủ: Công kích dạng búa của võ kỹ Thiên giai Lưu Vân trảm.

Bách Lý Thần Hi vung tay một tấm khiên ma pháp cường đại được dựng lên trước người nàng, sau đó lần nữa dùng Lưu Vân Trảm đánh nát Lưu Vân Phủ của Băng Minh.

Đòn công kích thứ hai của Băng Minh nằm ngay phía sau Lưu Vân phủ, Bách Lý Thần Hi phá nát Lưu Vân phủ thì không khác nào đã gia tốc cho đòn công kích thứ hai của ông ta.

Hết thảy tới quá nhanh, đừng nói người đang bị kìm chân như Nạp Lan Ngôn Kỳ, cả Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đều không kịp phản ứng.

“Tường đất…” Bách Lý Thần Hi vừa nghĩ đã làm, dùng tốc độ nhanh nhất để dựng thành tường đất, sau đó ngay lập tức lách mình né sang một bên..

Nhưng suy cho cùng tốc độ của nàng vẫn không bằng Băng Minh, tuy nàng đã né được một kích trí mạng của Băng Minh nhưng chưa thể né tránh được dư chấn mãnh liệt đánh trúng người, nàng văng ngã xuống mặt đất, chỉ thấy yết hầu ngòn ngọt, sau đó phun ra một búng máu tươi.

May mắn là ngay khi Bách Lý Thần Hi ý thức được nguy hiểm, tay nhanh hơn não lập tức ném Ngự Thanh ra ngoài.

Chuỗi động tác này nhanh đến độ không thể tưởng tượng được, gần như không ai nhìn rõ được chuyện gì xảy ra, hay nói cách khác là lúc hai người giao thủ, hoàn toàn không thể nhận ra ai là ai.

Bách Lý Thần Hi đưa tay lau máu bên khóe miệng, đứng dậy, nghênh đoán đòn tấn công của Băng Minh lần nữa.

Hào quang tỏa ra khắp nơi, sát khí đằng đằng, mùi máu tươi khàn ngập trong không khí, những đòn công kích mạnh đến nỗi đủ phá hủy một tòa thành, lần này Băng Minh đã dò được tu vi của Bách Lý Thần Hi, sao ông ta có thể nương tay?

Nạp Lan Ngôn Kỳ chứng kiến tất cả, không nén được sốt ruột trong lòng. Tu vi của Băng Minh đã vượt qua tưởng tượng của họn họ, đến cả hắn cũng không nhìn ra được tu vi của ông ta thì Bách Lý Thần Hi sao có thể là đánh thắng được?

Chứng kiến Bách Lý Thần Hi sắp bị Băng Minh làm bị thương, không, hẳn là một đòn lấy mạng, đầu óc của Nạp Lan Ngôn Kỳ như oành một tiếng nổ, hai mắt đỏ ngầu, phản xạ của thân thể lúc nào cũng nhanh hơn tư duy của đầu óc.

Không chỉ Nạp Lan Ngôn Kỳ, ngự thanh, mẫn già, Nam Cung chi khiêm đều ngay lập tức vọt tới Bách Lý Thần Hi bên người.

Không chỉ Nạp Lan Ngôn Kỳ mà Ngự Thanh, Mẫn Già, Nam Cung Chi Khiêm đều ngay lập tức chạy đến bên người Bách Lý Thần Hi.

May là tốc độ của Nạp Lan Ngôn Kỳ đủ nhanh, có thể cứu Bách Lý Thần Hi khỏi một chiêu trí mạng kia của Băng Minh, nhưng hắn cũng vì vậy mà bị thương, còn Bách Lý Thần Hi thì bị thương càng nặng thêm.

Băng Minh không ngờ tới khi Nạp Lan Ngôn Kỳ tức giận, đòn tấn công của hắn lại có thể hung mãnh đến thế. Ông ta đúng là đã làm hắn và Bách Lý Thần Hi bị thương nhưng chính ông ta cũng đã bị thương.

Băng Minh muốn rèn sắt khi còn nóng, muốn ngay lập tức ra tay diệt trừ luôn Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi nhưng lại sợ ba người Ngự Thanh, Mẫn Gia và Nam Cung Chi Khiêm hợp tác cùng đối phó ông ta, làm ông ta không cách nào thoát thân.

“Thần Hi...” Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm Bách Lý Thần Hi vào ngực, đau lòng kêu tên nàng.

“Ngôn Kỳ...” Bách Lý Thần Hi chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ rồi nở một nụ cười tái nhợt: “Đừng lo lắng, ta không sao.”

“Ngũ tạng lục phủ đều bị thương, gân mạch đứt đoạn, cái này mà là không sao?” Ngự Thanh vội chạy tới bên Bách Lý Thần Hi, rõ ràng là lo lắng, rõ ràng là đau lòng, nhưng khi mở miệng lại là câu hỏi với vẻ tức giận.

”Ta có thể tự động chữa trị”. Đều quên nàng là ai sao? Bị thương thì thế nào?

“Chờ cơ thể ngươi tự động chữa trị xong thì ngươi cũng biến thành bộ xác chết khô tồi.” Ngự Thanh không chút khách khí quở trách Bách Lý Thần Hi: “Cuối cùng là ngươi có biết cái gì gọi là tự lượng sức hay không? Băng Minh là người mà lúc này ngươi có thể đối phó một mình được sao?”

“Ta bị thương vậy rồi, ngươi còn mặt mũi ở đó mắng ta?” Bách Lý Thần Hi không biết phải nói cái gì cho phải, cuối cùng thì ai mới là chủ tử vậy?

“Thần Hi, ngươi sao rồi?” Bách Lý Thần Hi nói chưa dứt tiếng, vô số giọng nói quen thuộc đã truyền tới, nàng còn chưa kịp trả lời thì trước mặt đã đứng đầy người.

“Không sao.” Bách Lý Thần Hi cố nặn ra hai chữ.

Không thể không nói rằng lúc này đây, cơ thể Bách Lý Thần Hi cũng đang tự tiến hành chữa trị cho bản thân, hào quang màu tím nhàn nhạt phát ra bao lấy cơ thể vào bên trong, nhìn sơ qua, cả người của Bách Lý Thần bắt đầu trở nên mờ nhạt.

“Tự động tu phục thể...” Nam Cung Điệp Y kinh ngạc vô cùng, nàng, quả đúng là người mà thượng thần Bạch Hổ xem trọng.

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều thẫn thờ, truyền ngôn đã tồn tại mất vạn năm kia đột nhiên hiện lên trong đầu, chẳng lẽ, nàng thật sự là người kia? Nếu là như vậy thì tất cả điều thần bí trên người nàng đều trở thành chuyện đương nhiên..

“Đó là cái gì?” Nhóm người bên ngoài không nghe được Nam Cung Điệp Y nói gì, nhưng nhìn thấy ánh hào quang màu tím trên người Bách Lý Thần Hi, sau đó không biết là ai đã hô lên một câu khiến cho hiện trường vốn yên tĩnh lại lần nữa náo động.

Băng Minh cứ như đã nghĩ đến điều gì, mặt mày vặn vẹo: “Gϊếŧ nàng ngay lập tức, nếu không, người chết sẽ là chúng ta.”