Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 147



Từ Đồ Mộng Liên và Đông Phương Thanh Thanh chạy đến chỗ Nạp Lan Ngôn Kỳ đầu tiên. Từ Đồ Mộng Liên theo bản năng muốn đỡ Nạp Lan Ngôn Kỳ dậy, nhưng Đông Phương Thanh Thanh không khách khí đẩy ra: "Ngươi đã làm hắn bị thương thì có tư cách gì để đứng ở chỗ này?”

Lục phủ ngũ tạng của Nạp Lan Ngôn Kỳ rất đau, hắn giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mà hắn cử động toàn bộ cơ thể mấy lần, cho dù hắn dùng hết sức lực cũng không có biện pháp đứng dậy. Gần như chỉ trong tích tắc, hắn hiểu được thân thể của mình đã bị hủy, gân mạch đứt đoạn, không cách nào tu luyện được nữa.

"Kỳ sư huynh..." Từ Đồ Mộng Liên cũng sợ hãi, ả chưa bao giờ muốn đả thương Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhưng cuối cùng ả lại làm hại hắn đến nông nỗi này.

“Mộng Liên, dừng tay lại đi!” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Từ Đồ Mộng Liên, tận tình khuyên nhủ: “Ngươi muốn gϊếŧ Thần Hi, nên nỗi đau mà nàng ấy phải chịu, ta đã thay nàng ấy chịu rồi…”

"Không, sư huynh, ta..." Ta không hề muốn làm tổn thương ngươi!

Nạp Lan Ngôn Kỳ ngước mắt lên nhìn về phía hồ Thiên Địa Chân. Tuyết liên địa cực vẫn đang xoay tròn liên tục. Hắn biết nếu tuyết liên địa cực có thể tái sinh Bách Lý Thần Hi như Ngự Thanh đã nói vậy thì đợi đến khi bọn họ xuất hiện lần nữa, chắc chắn sẽ khác xưa rất nhiều, Băng Minh đã bị thương có lẽ sẽ không thể gϊếŧ nàng ấy dễ dàng như vậy, đúng không?

Về phần Mộng Liên, nếu hắn đi rồi, muội ấy cũng sẽ bỏ đi phải không?

Nhàn nhạt nhìn xung quanh, thi thể xếp hàng dài, thương tích đầy mình, mùi máu tanh nồng nặc, nếu không phải có khí lạnh của hồ Thiên Địa Chân sợ là sẽ vô cùng khó chịu.

Cuối cùng, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Nạp Lan Ngôn Triệt: "Triệt, chúng ta đi thôi!”

Một câu nói rất nhẹ nhưng lại đầy bất lực.

Nạp Lan Ngôn Triệt giật mình, lập tức hồi phục sau cơn đau buồn, hắn nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhất thời sợ ngây người.

Thật lâu sau hắn không thể tin được thốt lên một câu: "Hoàng huynh, ngươi...”

“Phế rồi!” Nạp Lan Ngôn Kỳ vân đạm phong kinh đáp, sợ rằng chỉ có bản thân hắn mới biết trong lòng mình bất lực và thống khổ đến nhường nào.

"Tại sao lại có thể như vậy?”

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi cần gì phải suy nghĩ nhiều về nó chứ?”

"Lại là Băng Minh? Ta gϊếŧ hắn...”

Vừa nói, Nạp Lan Ngôn Triệt muốn đứng dậy lao về phía Băng Minh.

"Triệt...”

"Triệt sư huynh...”

"Triệt vương gia...”

Nạp Lan Ngôn Kỳ, Từ Đồ Mộng Liên và Đông Phương Thanh Thanh ba người đồng thanh kêu lên, nhưng Đông Phương Thanh Thanh mới là người ngăn cản Nạp Lan Ngôn Triệt, nàng nói, "Băng Minh chỉ làm bị thương Nạp Lan chủ tử thôi, người thực sự làm đứt đoạn gân mạch của Nạp Lan chủ tử chính là Từ Đồ Mộng Liên.”

“Mộng Liên?” Nạp Lan Ngôn Triệt như bị sét đánh quay lại nhìn Từ Đồ Mộng Liên.

Từ Đồ Mộng Liên sớm đã khóc không thành tiếng, cả người suy sụp: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương đến Kỳ sư huynh...”

“Triệt, đưa ta rời khỏi đây đi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lặp lại ý của mình một lần nữa.

“Tại sao?” Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Ngươi không đợi hoàng tẩu sao?”

Hỏi xong, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, ngước mắt nhìn hồ Thiên Địa Chân, nhưng phát hiện không có một bóng người, không khỏi hỏi lại lần nữa: "Đúng rồi, hoàng tẩu đâu rồi?”

“Trong tuyết liên địa cực.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói sự thật cho hắn biết. Cuối cùng, hắn lại nói với Đông Phương Thanh Thanh: “Thanh Thanh, nếu Thần Hi đi ra hỏi tới ta, người phải nói với nàng ấy rằng ta đã chết, không thể để nàng ấy biết được chân tướng.”

“Ngươi nhẫn tâm sao?” Người lên tiếng không phải Đông Phương Thanh Thanh mà là Nạp Lan Ngôn Triệt, hắn nói, “Hoàng huynh, nếu như ngươi bởi vì mình đã trở thành phế vật mà tình nguyện không gặp mặt hoàng tẩu nữa, vậy thì ngươi không cần phải làm như vậy.”

"Có bao giờ ngươi nghĩ rằng, nếu hoàng tẩu đi ra ngoài mà không thấy ngươi thì nhất định sẽ hỏi rõ nguyên nhân. Nếu Thanh Thanh bọn họ nghe theo lời ngươi phân phó, nói cho hoàng tẩu biết là ngươi đã chết, vậy ngươi có từng nghĩ là nàng ấy có thể chấp nhận được điều đó hay không?"

"Ta nghĩ, dựa vào tính tình của hoàng tẩu, bất luận là nàng có thể chấp nhận cái chết của ngươi hay không thì cũng nhất định đi tìm người để tinh sổ.”

"Ngươi nên biết hoàng tẩu sẽ không quan tâm đến việc tu vi của đối phương cao bao nhiêu, nàng chỉ quan tâm một điều là có thể báo thù cho ngươi hay không thôi.”

"Ngươi có từng nghĩ hoàng tẩu có thể là đối thủ của bọn Băng Minh hay không? Ngươi thật sự nhẫn tâm đẩy nàng vào đường chết một lần nữa sao?”

“Nếu như ta không rời đi thì ta sẽ trở thành gánh nặng của nàng ấy. Ta bây giờ làm sao có thể xứng đôi với nàng ấy nữa?” Nạp Lan Ngôn Kỳ biết rõ tính tình của Bách Lý Thần Hi, nhưng hắn không thể chịu đựng nổi việc mình làm vướng bước chân của nàng ấy.

“Thần Hi sẽ không để ý đâu.” Đông Phương Thanh Thanh ngắt lời: “Nạp Lan chủ tử, ngài không cần phải đi.”

“Đúng vậy, ngươi dám yêu nàng ấy, dám liều mạng vì nàng ấy, dám chết vì nàng ấy, tại sao ngươi lại không dám ở lại đối mặt với nàng ấy chứ?” Nạp Lan Ngôn Triệt chậm rãi nói: “Ta với Thần Hi không nói chuyện nhiều nhưng ta có thể thấy nàng là người có thù phải trả, lại thông minh, khôn khéo như vậy, nếu biết ngươi đã chết thì nhất định sẽ có biện pháp bắt đám thủ hạ của ngươi khai ra kẻ đã làm ngươi bị thương.”

"Ta tin rằng bất kể đối thủ là ai thì Thần Hi cũng sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để có thể trả thù.”

"Thần Hi sẽ ra khỏi tuyết liên địa cực như thế nào, không ai biết cả, nhưng ngươi đã từng nghĩ tới, nếu như tu vi của nàng không bằng Băng Minh thì sao? Ở đây còn có nhiều người như vậy, nếu nàng không bằng bọn họ bị bọn họ liên thủ đối phó thì sao?”

"Ngươi bị phế thì có gì quan trọng? Chỉ cần ngươi còn sống là còn có hy vọng không phải sao? Ngươi cho rằng Thần Hi muốn đối mặt với tin ngươi bị phế hay với tin ngươi chết?”

"Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nam Cung Chi Khiêm ta chưa bao giờ an ủi người khác, bây giờ cũng vậy. Chẳng qua là nói thật thôi, ngươi suy nghĩ kỹ mấy lời ta và Triệt mới nói đi. Nếu ngươi thực sự nhất quyết phải rời đi thì chúng ta sẽ không ngăn cản.”

Im lặng...

Những người ở hiện trường đã ngừng đánh nhau, theo bản năng đứng thành hai phe, cảnh giác nhìn nhau.

Có vẻ như mọi người đang tập trung cao độ để chờ câu trả lời: Nạp Lan Ngôn Kỳ đi hay ở lại?

Nạp Lan Ngôn Kỳ lặng lẽ nhìn về hồ Thiên Địa Chân, đúng hơn là nhìn tuyết liên địa cực, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Không biết đã qua bao lâu, ngay khi mọi người đều cho là Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ ở lại, hắn nói: "Nếu nàng ấy đi ra, hãy nói với nàng ấy, ta ở hoàng cung Liệt Diễm Quốc đợi nàng ấy trở về.

"Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, Bách Lý Thần Hi ngu ngốc như vậy sao?”

Một âm thanh lạnh lùng từ tuyết liên địa cực truyền tới, cơ thể vốn đã xoay qua chỗ khác của Nạp Lan Ngôn Kỳ đột nhiên cứng đờ, không thể tin được xoay người lại.

Lúc này, tốc độ quay của tuyết liên địa cực đã chậm lại, ánh sáng trắng xung quanh ngày càng mờ dần.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tuyết liên địa cực, muốn xem Bách Lý Thần Hi, người đã đi vào hồ Thiên Địa Chân ăn tuyết liên địa cực có thật bình yên vô sự hay không.

Tuyết liên địa cực từ từ dừng lại, sau đó từ từ nở rộ dưới sự chứng kiến

của mọi người.

Khi từng cánh hoa hé nở, khung cảnh trong bông hoa dần hiện ra trong mắt mọi người.

Người ngồi xếp bằng giữa những cánh hoa xinh đẹp tuyệt trần, giống như thần tiên, giữa lông mày là nốt chu sa đỏ tươi. Người đó không phải là Bách Lý Thần Hi thì là ai?

Mà bên cạnh Bách Lý Thần Hi có một mỹ nam đang nằm nghiêng. Tóc xanh rủ xuống tự nhiên như thác đổ, hai má rũ xuống ngực lại càng làm tôn lên nét mặt thanh tú mềm mại, làn da nõn nà, ẩm như ngọc quý, đôi môi mỏng đỏ mọng, đẹp như một giấc mộng, nhưng lại làm người ta không dám nhìn thẳng.

Vẻ ngoài này có vẻ dịu dàng lương thiện như một nữ nhân, nhưng khí chất toát ra từ người hắn khiến người khác không dám coi hắn là nữ nhân.

Nam nhân kia từ từ mở mắt, đôi mắt đờ đẫn đầy rạng rỡ càng tôn thêm nét quyến rũ và cá tính trên khuôn mặt xinh đẹp.

Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc: Thật là một nam nhân tuyệt đại phong hoa!

Bách Lý Thần Hi hiển nhiên còn chưa nhận ra sự tồn tại của nam nhân này, ngay lúc cô mở mắt ra, đập vào đôi mắt màu tím của nàng là đôi mắt vàng của Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Hai ánh mắt nhìn nhau trên không trung, thiên ngôn vạn ngữ trong mắt không thể nói hết.

Khi mọi người đều nhìn nam nhân bên cạnh Bách Lý Thần Hi thì Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng nhận ra, ngoài sự kinh ngạc còn có tình cảm phức tạp khó tả.

Nhận ra Nạp Lan Ngôn Kỳ có chút không đúng, Bách Lý Thần Hi lúc này mới rũ mắt xuống, đúng lúc đụng phải đôi mắt rạng rỡ của nam nhân kia.

Khóe môi nam nhân hơi cong lên, trong mắt mang theo ý cười, ôn nhu nói: "Thần Hi...”

“Ngươi là Ngự Thanh?” Bách Lý Thần Hi kinh hãi.

Chết tiệt, thật soái mà!

“Là ta!” Ngự Thanh cười ngồi dậy, thành thật trả lời.

“Làm sao ngươi lại đẹp mắt như vậy?" Trong lúc nhất thời, Bách Lý Thần Hi ngoại trừ từ đẹp mắt ra thì dường như nàng không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả vẻ đẹp của Ngự Thanh.

“Ta đã sớm nói rồi, ta rất đẹp mắt mà!” Ngự Thanh rất vô tội.

Đột nhiên, một mảnh vỡ xuất hiện trong tâm trí Bách Lý Thần Hi.

Có vẻ như khi nàng khen Nam Cung Chi Khiêm có ngoại hình đẹp mắt, Ngự Thanh đúng là đã nói hắn cũng rất đẹp, so Nam Cung Chi Khiêm còn đẹp hơn. Nhưng mà lúc đó, nàng cũng không để ý, hôm nay mới thấy, hắn quả thật không có nói láo.”

“Tu vi của ngươi đã được khôi phục rồi?” Nếu nàng nhớ không lầm, mới vừa rồi Ngự Thanh còn tổn hao một lượng lớn tu vi, lúc này mới được bao lâu đã khôi phục rồi? Chẳng lẽ là tác dụng của tuyết liên địa cực?

“Khôi phục bảy phần rồi nhưng phải tồn tại dưới dạng người. Không có vấn đề gì cả.” Ngự Thanh cũng không giấu giếm. Tất nhiên, khi tu vi của hắn khôi phục thì cũng đã nhớ lại hết rồi.

“Thật tốt quá!” Bách Lý Thần Hi gật đầu nói: “Chúng ta đi xuống thôi.”

Bách Lý Thần Hi đứng dậy, nhảy xuống, bạch y tung bay, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ.

"Bị thương xong còn muốn bỏ rơi ta. Đây là cách chàng yêu ta sao? Khi chàng đưa ra quyết định đó, chàng có bao giờ tự hỏi liệu ta có thể chấp nhận được hay không?”

“Không phải bây giờ ta đã ở đây sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại.

Hắn phát hiện ra rằng Bách Lý Thần Hi đã trở nên xinh đẹp hơn, không phải về ngoại hình mà là khí chất.

Cũng khó trách, Bách Lý Thần Hi đã đi vào hồ Thiên Địa Chân, ăn tuyết liên địa cực, một lần nữa nối lại gân mạch, tẩy tủy phạt cốt. Cơ thể của nàng đã được hoàn thiện hơn, hơn nữa hỗn độn bảo thể cũng đến cảnh giới thứ hai, lợi hại hơn trước rất nhiều. Toàn thân nàng cũng tràn ngập hương thơm băng giá của tuyết liên khiến người ta sảng khoái.

Ngự Thanh đứng bên cạnh Bách Lý Thần Hi, rất lễ phép chào hỏi Nạp Lan Ngôn Kỳ: "Nạp Lan chủ tử...”

“ Ngự Thanh?” Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn hỏi lại lần nữa.

“Ừ.” Ngự Thanh thành thật trả lời.

“Không nghĩ tới, dáng dấp ngươi lại ưa nhìn như vậy.” Đây là một lời khen thật lòng.

"So với Nạp Lan chủ tử thì nó vẫn còn thua xa." Câu này cũng là lời thật lòng.

“Ngôn Kỳ, ta đưa chàng đến chỗ tuyết liên địa cực, ăn tuyết liên, chàng sẽ có thể khôi phục như cũ.” Theo Bách Lý Thần Hi nghĩ, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương cũng giống với gân mạch đứt đoạn, nàng có thể khôi phục thì Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng có thể.

Nhưng nàng lại không nghĩ tới, chuyện nàng có thể nhưng chưa chắc Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng vậy!