Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 150



“Điệp Y?” Bách Lý Thần Hi nhìn Nam Cung Điệp Y, người đã mất hơi thở, lời nói ra là muốn hỏi Ngự Thanh: “Ngự Thanh ta có thể cứu cô ấy không?”

“Ngươi có thể đặt Thiên địa chân thủy trì và Cực địa tuyết liên vào Tử giới không Gian, sau đó đặt Nam Cung Điệp Y lên Tuyết liên, để nàng ta có thể hấp thụ linh khí của nó.” Ngự Thanh một hơi nói hết suy tính trong lòng của Bách Lý Thần Hi.

“Ngự Thanh, làm sao ngươi biết ta có Thiên Địa Chân Thủy Trì và Cực Địa Tuyết Liên?” Bách Lý Thần Hi cảm thấy Ngự Thanh thực sự quá hiểu nàng.

“Suy nghĩ của ngươi đều viết trên mặt.” Ngự Thanh thành thật trả lời.

“Rõ ràng như vậy sao?” Bách Lý Thần Hi đưa tay lên sờ mặt, không khỏi tự hỏi mình.

“Đương nhiên.” Ngự Thanh gật đầu khẳng định.

“Làm thế nào để đặt Thiên địa chân thủy trì và Cực địa tuyết liên vào không gian?” Bách Lý Thần Hi quyết định chuyển chủ đề. Tương đối mà nói, đây là điều nàng quan tâm nhất hiện tại.

“Tử giới với ngươi là tâm linh tương thông, chỉ cần dùng lý trí của ngươi để điều khiển Thiên Địa Chân Thủy Trì và Cực địa tuyết liên vào nơi ngươi muốn bày bố.” Ngự Thanh kiên nhẫn giải thích.

Bách Lý Thần Hi từ từ nhắm mắt lại, phân bố lại không gian lần nữa trong Tử giới không gian, cố ý để lại một khoảng không gian rộng lớn, đủ để chứa đựng sự xuất hiện của Thiên địa chân thủy trì và Cực địa tuyết liên.

Sau đó, suy nghĩ của Bách Lý Thần Hi chuyển động, trong chốc lát, Thiên địa chân thủy trì và Cực địa tuyết liên đã xuất hiện trước mắt cô.

Mở mắt ra, Bách Lý Thần Hi nhìn thấy cả hai biến mất trong chớp mắt, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Nhắc đến nhẫn, Bách Lý Thần Hi không khỏi liên tưởng đến liên tâm giớicủa nàng và Nạp Lan Ngôn Kỳ, vội vàng đến bên hắn. không còn trên bàn tay trái nữa, trong một lúc, nàng sững sờ và quên mất phản ứng của mình.

“Liên tâm giới cũng là một vật thần thánh. Nó được kết nối với phượng hoàng đại nhân bằng máu, và phụ thuộc vào linh hồn. Nếu Phượng Hoàng đại nhân chết rồi, nó dĩ nhiên cũng sẽ tiêu tán cùng người.” Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn thấy sự thắc mắc của Bách Lý Thần Hi không thể không giải thích.

“Nó tan biến rồi?” Bách Lý Thần Hi không thể tin vào tai mình, nó không phải là thần giới sao? Làm sao nó có thể tan biến? Nếu nửa kia không còn nữa thì việc cô ấy giữ nửa còn lại có ích gì?

Nghĩ vậy, Bách Lý Thần Hi giơ tay định tháo liên tâm giới khỏi tay mình, nhưng lại bị Ngự Thanh ngăn lại, nói: “Chu Tước không có ý đó. Liên tâm giới đã tiêu tan cùng với Phượng Hoàng đại nhân, nhưng nó không biến mất. Linh hồn của ngài ấy đang ngủ trong Tụ hồn châu, đợi ngài ấy phục sinh thì liên tâm giới sẽ khôi phục lại thôi. “

“Không cần ở lại chỗ này nữa, đi thôi.” Bách Lý Thần Hi đảo qua một lượt, trước tiên đem Nam Cung Điệp Y đặt ở trong không gian có Thiên địa chân thủy trì và Cực địa tuyết liên, sau đó đem người của tổ chức Quang đến Tử giới không gian, rồi quay sang nói với Ngự Thanh.

“Liệu Điệp Y có thực sự sống lại được không?” Sau khi chứng kiến

bao nhiêu chuyện, Nam Cung Chi Khiêm dành tình cảm cho Bách Lý Thần Hi, nhưng lại không nhắc đến nửa lời. Y phải thừa nhận rằng so với Nạp Lan Ngôn Kỳ, tình yêu của y quá tầm thường lại không buông bỏ được chỉ đành chôn chặt trong lòng.

“Nàng ấy ngày đêm hấp thụ linh khí của thần vật. Hẳn là mấy chục năm sau mới tỉnh lại.” Bách Lý Thần Hi không nói lời nào, nhưng Ngự Thanh lên tiếng trước.

Những gì Ngự Thanh nói là sự thật. Phải mất hàng chục năm nữa Nam Cung Điệp Y mới có thể thức dậy với linh khí của Thiên địa chân thủy trì và Cực địa tuyết liên. Tuy nhiên, nếu Phượng Hoàng đại nhân trở lại thì sẽ khác.

Tất nhiên, Ngự Thanh không nói điểm cuối cùng, rốt cuộc không ai có thể biết khi nào Phượng Hoàng mới sẽ trở lại.

“Thật tốt nếu nàng ấy có thể tỉnh lại!” Nam Cung Chi Khiêm dừng lại một lúc trước khi nói nhỏ. Có lẽ, vào lúc đó, hắn đã chết rồi, phải không?

Nghĩ đến đây, Nam Cung Chi Khiêm không khỏi nhìn Nạp Lan Ngôn Triệt, “Ta nên gọi ngài là Triệt Vương Gia, hay Chu Tước thần thú?”

“Tùy ngươi.” Nạp Lan Ngôn Triệt không quan tâm đến điều này.

“Ngươi là thần thú trên thiên thượng, Điệp Y chỉ là một người bình thường...” Nam Cung Chi Khiêm đang lo lắng điều gì? Ngay từ khi nói ra, Nạp Lan Ngôn Triệt đã đoán được. Trước khi hắn kịp nói thêm, hắn đã không hài lòng mà cắt ngang, nói, “Cho dù chúng ta có là thân phận gì, người ta yêu nhất là nàng, điều này không hề thay đổi.”

Nạp Lan Ngôn Triệt đã không nói rằng Nam Cung Điệp Y không chỉ là một phàm nhân!

“Khi nào nàng ấy tỉnh lại, ta sẽ báo với ngươi trước tiên, coi như ta trả cho ngươi ân tình vậy.” Bách Lý Thần Hi nhìn Nam Cung Chi Khiêm và nói điều đó là đương nhiên.

“Được rồi!”

Băng Minh, Tư Đồ Mộng Liên và những tán tu kia đã biến mất từ

lâu, Bách Lý Thần Hi không quan tâm lắm, dù sao thì số phận của Băng Minh và Tư Đồ Mộng Liên đã được quyết định, nàng sẽ làm những gì nàng nên làm. Được rồi, sẽ không muộn để thu dọn chúng, cứ để chúng nhởn nhơ một lúc.

Trở lại đường cũ, Bách Lý Thần Hi cũng không quên Dạ minh châu, nàng lén kêu Nạp Lan Ngôn Triệt đưa Nam Cung Chi Khiêm rời đi trước, sau khi bóng của họ khuất dạng, nàng bắt đầu thu hết Dạ minh châu vào túi.

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quên những thứ này.” Nhìn dáng vẻ Bách Lý Thần Hi thu thập dạ minh châu, khóe miệng Ngự Thanh không khỏi co giật, trên trán nổi đầy hắc tuyến.

“Làm sao có thể quên được?” Bách Lý Thần Hi trả lời một cách tự nhiên: “Ngươi nói rằng những viên dạ minh châu này có liên quan đến sự tồn tại của thần tàng. Bây giờ ta cần đến chúng, chấp nhận thôi.”.

Tham lam thì cứ tham lam thôi, ai dám nói gì về ngươi? Làm gì phải tìm kiếm một lý do xa vời như vậy?

Cũng may, Ngự Thanh ở cùng Bách Lý Thần Hi đã lâu, từ lâu đã quen với tính khí của nàng ấy nên có thể bình tĩnh tiếp nhận, nếu đổi là người khác, có thể sẽ phản ứng khác.

Sự việc đúng như lời Ngự Thanh nói, sự tồn tại của dạ minh châu quyết định thần tàng còn tồn tại hay không, khi Bách Lý Thần Hi đưa viên dạ minh châu cuối cùng vào trong Tử giới, trước mặt có một tia sáng xua tan bóng tối.

Nam Cung Chi Khiêm từ biệt Bách Lý Thần Hi và những người khác, sau đó rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của y, Bách Lý Thần Hi không nói gì.

Nạp Lan Ngôn Triệt nói, “Chủ nhân, ta cũng nên quay lại Ma lâm để tu hành rồi.”

Sau khi chuyện này, xác định được thân phận của Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng biết được được thân phận của Bách Lý Thần Hi, mặc dù Bách Lý Thần Hi chưa thật sự trở về vị trí cũ nhưng dù sao nàng cũng là chủ tử, sau khi nghĩ lại, vẫn nên gọi là chủ tử thì hơn.

Bách Lý Thần Hi không quan tâm đến việc Nạp Lan Ngôn Triệt gọi như thế nào, và không buồn sửa bất cứ điều gì mà chỉ nói, “Được rồi, ta cũng nên tìm những thứ đó.”

“Khi tu vi được nâng cao, Chu Tước hẳn sẽ thăng Phượng, cùng Bạch Hổ Thanh Long Huyền Vũ, chờ đợi tin tốt từ chủ tử.” Lúc này, Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn Ngự Thanh một lần nữa và tiếp tục nói: “Lão đại, chủ nhân giao cho ngươi đó.”

“Ngươi lo xử lý tốt chuyện Liệt Diễm quốc, sau đó chăm chỉ tu hành, những thứ khác đừng quan tâm.” Ngự Thanh rất rõ ràng về trách nhiệm của mình, sự an toàn của Bách Lý Thần Hi, và giúp nàng có được thứ nàng muốn.

Đàm phán xong, Nạp Lan Ngôn Triệt quay người không ngoảnh đầu lại mà rời đi. Sau đó Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh cùng đi về hướng ngược lại.

“Ngự Thanh, chúng ta đi đâu trước?” Bách Lý Thần Hi hỏi Ngự Thanh.

Ngự Thanh suy nghĩ một chút nói: “Trước tiên đi tới Long tộc.”

Ngự Thanh thân là Thanh Long, gốc gác là rồng, Long tộc làm sao có thể không cho hắn một chút mặt mũi, hẳn là đường đi sẽ tương đối dễ dàng, ít nhất, Tứ Hải Long Vương không dám tùy ý ra tay với Bách Lý Thần Hi, nguy hiểm của nàng sẽ ít hơn nhiều.

Về phần làm thế nào để một con rồng nào đó của Long tộc nguyện ý dâng lên long châu, thì nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bách Lý Thần Hi quan sát bầu trời và nói: “Đây là nơi gần nhất với Đông Hải, vậy chúng ta hãy đi đến Đông Hải trước.”

“Được!” Ngự Thanh không phản đối.

Vùng Đông Hải, mênh mông sóng yên biển lặng, thoạt nhìn sóng xanh vỗ nhẹ nhàng, mùi biển theo làn gió bay vào mũi mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.

Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đi đến bờ Đông Hải, một không gian trống trải, cát và đá trồi như ẩn như hiện trong tiếng sóng của biển và âm thanh rất êm tai. Nếu họ không đến đây vì những việc quan trọng thì họ sẽ hưởng thụ không khí dễ chịu ở nơi đây.

“Thần Hi, ngươi nhìn kìa...” Ngự Thanh đột nhiên gọi Bách Lý Thần Hi sau khi đi không xa, thậm chí còn chưa ra tới biển.

Theo hướng tay chỉ của Ngự Thanh, Bách Lý Thần Hi nhìn thấy rõ ràng có một bóng đen đang đứng ngược gió ở cách đó không xa, mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ và biểu cảm của người đó, nhưng từ nhìn sau lưng có vẻ như người đó đang ngắm vẻ mênh mông của biển Đông Hải.

Không biết tại sao, Bách Lý Thần Hi lại cảm thấy bóng dáng từ phía sau có vẻ buồn bã bi thương không nói nên lời.

Bách Lý Thần Hi chưa bao giờ là người muốn tìm rắc rối, nhưng lần này, nàng thực sự muốn biết tại sao người đó lại đứng trên bãi biển hoang vắng này và nhìn ra biển.

“Ngự Thanh, chúng ta đi xem một chút nào.”

“Được thôi.”

Ngự Thanh không ngạc nhiên trước lời đề nghị của Bách Lý Thần Hi, hay đúng hơn là trong dự đoán của hắn. Ngay cả khi Bách Lý Thần Hi không yêu cầu, hắn cũng sẽ tìm cách tới đó, bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua hắn có thể nhìn thấy danh tính của đối phương.

Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đi bên cạnh nhau, khi họ đang đến gần, người kia đột nhiên quay đầu lại, sắc bén nhìn họ chằm chằm: “Các người là ai? Làm gì ở Đông Hải?”

Khoảnh khắc người kia quay lại, Bách Lý Thần Hi bỗng sửng sốt, không phải người người kia nhìn quá kinh ngạc, mà là khí thế của người bên kia rất mạnh, ánh mắt sắc bén giống như hai chiếc móc câu, rất lạnh lùng và tràn ngập sát khí.

Chính bởi vì khí chất mạnh mẽ cùng với đôi mắt sắc bén kia, khiến cho cả người hắn rực rỡ hơn một chút, đường nét góc cạnh cũng trở nên bắt mắt hơn.

Bách Lý Thần Hi thở dài: Người nam nhân này thật không đơn giản!

Ngự Thanh che giấu linh khí thần thú trên người, cho nên người bên kia không biết thân phận thực sự của hắn, vì vậy phản ứng cũng hợp lý.

Bách Lý Thần Hi mở lời trước khi Ngự Thanh lên tiếng. “Ngươi là ai? Tại sao lại đứng ở đây?”

“Tiểu nhân, ngươi có quyền gì hỏi ta?”

“Nói như vậy, ngươi không phải phàm nhân?”

“Bổn thái tử đương nhiên không phải phàm nhân, mà là thái tử điện hạ của Đông Hải Long Cung.”