Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 153



Viêm Kỳ vừa nói là làm Long Vương không nói được gì, Bách Lý Thần Hi lên tiếng: “Long Vương, nếu ngài không phản đối thì liệu ngài có thể mệnh lệnh cho thuộc hạ của ngài là mấy binh tôm tướng cá của ngài tránh ra được không, bọn ta đến tộc Nhân Ngư sẽ dễ hơn.”

Long Vương: “….”

Long Vương từ khi nào lại nhu nhược thế này? Một người phàm mà cũng có thể chỉ tay ra lệnh cho ông ta? Thần thú Thanh Long ông ta không làm được gì thì thôi, nhưng một người phàm cũng không làm gì được sao? “Thanh Long đại nhân nếu muốn đi thì chắc chắn bổn vương sẽ nhường đường, chỉ là một người phàm như người có tư cách gì mà ra lệnh ở đây?” Long Vương nghĩ gì bèn nói nấy, quên béng mất nàng ta đi cùng thần thú Thanh Long, đeo Tị Thủy Châu, chắc chắn không phải người thường.

Bách Lý Thần Hi cười nhạt: “Long Vương thế này là muốn cản ta sao?”

“Ta không hề có ý định để ngươi đi qua.” Long Vương nói: “Một người phàm mà dám tự ý xông vào đã là phạm đại kị rồi.”

“Nếu ta cứ muốn đi thì sao?” Ánh mắt của Bách Lý Thần Hi dần lạnh đi, cả người nàng đều đang tỏa ra sự nguy hiểm.

Long Vương bỗng thấy lạnh, không hiểu vì sao nhưng người đang đứng trước mắt này vậy mà lại có khí chất thế này? “Long Vương, xem ra ngài không hề coi bổn thần thú ra gì đúng không?” Ngự Thanh lên tiếng đúng lúc, không giận nhưng rất có uy, khí lạnh khiến người ta thấy sợ.

Long Vương chảy mồ hôi lạnh: “Thanh Long đại nhân…..”

“Bổn thần thú có phải đã quên nói với ngươi rằng nàng ấy là chủ tử của bổn thần thú?” Ngự Thanh ngắt lời Long Vương một cách lạnh nhạt.

Không sai, tứ đại thần thú đều thuộc sự quản lý của Phượng Hoàng đại nhân, thế nhưng nó từng uống máu của Bách Lý Thần Hi, cũng coi như có khế ước chủ nô. Hơn nữa, nàng là người kia chuyển kiếp. Vì thế nói nàng là chủ nhân của nó không quá đáng chút nào.

Nhưng Ngự Thanh vừa nói xong thì những người khác kinh ngạc vô cùng, Thanh Long thần thú là ai chứ? Ai cũng biết chủ nhân của nó chỉ có một mình Phượng Hoàng đại nhân thôi, thần ma thú khi ba giới đại chiến ba vạn năm trước, ảnh hưởng rất lớn. Trong trận chiến đó, không biết có bao nhiêu người mất mạng, bao gồm cả tam công chúa Tây Hải Long, may mà Phượng Hoàng đại nhân thương tiếc nên sửa lại linh hồn cho nó, chuyển vào kiếp khác.

Nghe nói sau cuộc đại chiến đó, Phượng Hoàng đại nhân cũng phải vào kiếp luân hồi, vậy nhưng người trước mắt này liệu có phải Phượng Hoàng đại nhân chuyển thế không? Điều này không khả thi lắm. Nếu không phải Phượng Hoàng đại nhân thì nàng là ai?

Những người ở đó, chỉ cần là những người biết tình hình năm đó thì đều đoán được đáp án.

Đột nhiên, trong đầu Long Vương nảy ra một suy nghĩ, nếu như chuyện năm đó là thật, thật sự còn có người có thể để Thanh Long thần thú chịu gọi là chủ mà lại là nữ tử thì nàng là…..

Long Vương đoán xong thì thấy rất kinh ngạc, cho dù có giấu giếm cực tốt thì khi nàng ngẩng đầu liên, Ngự Thanh vẫn nhìn ra được biểu cảm của ông ta.

Ngự Thanh cười nhạt một cái, nhẹ nhàng nói: “Chắc là Long Vương đã đoán ra một số chuyện rồi, không biết liệu có thể cho đi được không?”

Long Vương nhìn Bách Lý Thần Hi, nếu như nàng ta thực sự là người đó, vậy thì…..

“Hai người có thể đến tộc Nhân Ngư, nhưng mà phải chuẩn bị tâm lý.” Lng Vương nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Ý gì?” Bách Lý Thần Hi bỗng chốc có cảm giác không lành, cảm giác không lành này khiến nàng không thể tính toán với Long Vương về thái độ của ông ta.

“Phụ vương, có phải Mính Dương đã xảy ra chuyện gì không?” Viêm Kỳ cũng có cảm giác không lành, chỉ nghĩ đến việc Mính Dương có chuyện gì thôi là trong lòng hắn lại có cảm giác không chịu không thể miêu tả được.

“Nghe nói vương tử của tộc Kình Ngư vừa gặp đã yêu công chúa tộc Nhân Ngư, những ngày gần đây vẫn đang nghĩ cách để giành được nàng ấy về tay…” Long Vương nói nghe rất nhẹ nhàng, dường như người ông ta nói đến chẳng liên quan gì đến ông ta vậy. Đáng tiếc, ông ta không để ý, nhưng những người khác thì rất quan tâm. Vừa nói xong là bóng người của Viêm Kỳ biến mất ngay lập tức.

Bách Lý Thần Hi và Ngự Long đều thấy hơi tò mò, rốt cuộc nhan sắc phải tuyệt vời thế nào mà với cơ thể mang bệnh đó vẫn có thể khiến thái tử Long tộc và vương tử tộc Kình Ngư tranh giành như vậy? Đương nhiên, trong lúc tò mò, bọn họ cũng không quên đi theo Viêm Kỳ. Nhưng mà, cùng với sự căng thẳng và phẫn nộ của Viêm Kỳ, Bách Lý Thần Hi lại nghĩ làm thế nào để Mính Dương có thể cam tâm tình nguyện đưa Ái Tình Chi Lệ ra, dường như đây chính là thời cơ.

Những gì Bách Lý Thần Hi nghĩ, Ngự Thanh đương nhiên có thể đoán được, nhìn bóng lưng đã xa, nó hỏi: “Muốn lợi dụng cơ hội lần này để Mính Dương cam tâm tình nguyện đưa Ái Tình Chi Lệ ra?”

“Ngự Thanh, ngươi hiểu tâm ý của ta, không phải sao?” Bách Lý Thần Hi nói: “Đây là một thời cơ cực tốt, chỉ cần giải quyết được mối phiền phức là vương tử tộc Kình Ngư thôi là Mính Dương chắc chắn sẽ rất biết ơn. Hơn nữa, chúng ta giúp nàng ấy có thể ở bên người yêu, nàng thế nào thì cũng nên tỏ lòng biết ơn chứ không phải sao?”

“Ngươi đừng quên, Viêm Kỳ đã đứng đi trước rồi.” Ngự Thanh nhắc nhở Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi nhướng mày hỏi lại: “Ngự Thanh, ngươi đường đường là một trong tứ đại thần thú, lẽ nào ngươi bảo ta ngươi không bằng thái tử Long tộc sao?”

“Ngươi muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta à?” Ngự Thanh biết Bách Lý Thần Hi không có ý khác, nhưng vẫn hỏi lại.

Từ khi Phượng Hoàng đại nhân mất, hông chắc là sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ mất, Bách Lý Thần Hi chưa bao giờ cười. Lúc này có thể có thái độ thế này, trong lòng Ngự Thanh cũng rất vui.

Chỉ là, Bách Lý Thần Hi không hề dùng giọng điệu đó để nói, mà là trả lời một cách lạnh lùng, nàng nói: “Đi thôi.”

Từ trước tới giờ, tuy rằng Bách Lý Thần Hi không nói gì, cũng chưa từng nhắc đến Nạp Lan Ngôn Kỳ. Thế nhưng Ngự Thanh biết, nàng buồn trong lòng, nàng đang muốn tìm nhanh hơn để cứu Phượng Hoàng đại nhân. Nếu không, sao nàng cứ sờ lên viên Tụ Hồn Châu trên tay chứ? Ngự Thanh và Bách Lý Thần Hi đều tăng tốc độ lên, dưới sự dẫn dắt của Ngự Thanh, hai người đến chỗ Viêm Kỳ rất nhanh.

Cũng chính lúc chỉ còn một bước nữa thôi, có thể nói Bách Lý Thần Hi sớm đã có sự chuẩn bị rồi, thế nên mới đuổi kịp.

Lúc ba người đi đến tộc Nhân Ngư, tộc Kình Ngư đang có mấy người gây chuyện ở cổng tộc Nhân Ngư.

“Vương tử của chúng ta không thể theo mấy người về tộc Kình Ngư được.” Nhân ngư canh cửa trả lời rất sắc bén. Thế nhưng hình như cũng không mạnh mẽ lắm, nhìn Kình ngư tinh ở đối diện, trong mắt hắn có sự sợ sệt.

“Vương tử của chúng ta nhìn trúng công chúa của mấy ngươi là phúc của mấy ngươi.” Người của tộc Kình Ngư sắp tức đến mức thở ra khói luôn rồi, cực kỳ kiêu ngạo.

“Vương tử của mấy người là con cóc mà còn đòi ăn thịt thiên nga.” Một nhân ngư canh cửa khác nói.

“Ngươi nói gì cơ?” Người bên tộc Kình Ngư tức lắm rồi.

“Ai cũng biết, trong bốn bể, công chúa tộc Nhân Ngư Mính Dương là xinh đẹp nhất cả Đông Hải này, mà trong bốn bể, vương tử của tộc Kình Ngư nơi Đông Hải là xấu nhất. Như vậy, không phải cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thì là gì?” Vẫn là người bảo vệ vừa nãy, từ trong lời đó, không khó để nghe ra sự phẫn nộ trong lòng.

Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh vừa hay nghe được câu cuối, mọi người bỗng hiểu ra, bất giác nhìn về phía Viêm Kỳ. Trong mắt họ đều chỉ muốn nói - diễm phúc của ngươi không nhỏ nhỉ.

Viêm Kỳ thấy tức giận vô cùng, cái tên xấu đến mức người, thần đều thấy phẫn nộ, vậy mà lại dám động vào Mính Dương.

Hai tay hắn nắm chặt nhưng không hề mất đi lý trí, hắn xông qua. Thứ nhất, Mính Dương không ở đây, thứ hai, hắn thân là thái tử Long cung, nếu vì chút chuyện này mà ra tay với tộc Kình Ngư thì sẽ rất bất lợi với Long cung, bất lợi cho cả tộc Nhân Ngư. Thậm chí, còn có thể phản tác dụng.

Viêm Kỳ nghĩ đến vấn đề này, Ngự Thanh cũng đã nghĩ đến, nó nói với Bách Lý Thần Hi: “Nếu như Mính Dương không ra thì tộc Kình Ngư sẽ càng muốn dùng cách bạo lực, vậy thì cơ hội của ngươi đến rồi đấy.”

“Ngươi giúp ta ngăn Viêm Kỳ lại?” Bách Lý Thần Hi hỏi lại, theo nàng quan sát, lúc này Viêm Kỳ đang cực kỳ tức giận.

Ngự Thanh nói; “Không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn sẽ không ra tay đâu, thân phận của hắn khá khác biệt, nhưng ngươi thì khác.”

Bách Lý Thần Hi hiểu ngay, nghe Ngự Thanh nói như vậy, nàng liền nghĩ nên làm thế nào, chỉ là….

“Ngươi nghĩ Mính Dương liệu có ra đây không?” Bách Lý Thần Hi hỏi Ngự Thanh.

Ngự Thanh nhìn cổng tộc Nhân Ngư rồi nói: “Thiết nghĩ, tộc Kình Ngư không phải lần đầu đến đâu, người của bọn họ rõ ràng là nhiều hơn người canh cửa tộc Nhân Ngư. Thế nên Mính Dương chắc chắn sẽ ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Ngự Thanh vừa nói xong, Bách Lý Thần Hi liền cảm nhận được Viêm Kỳ ở bên cạnh đang khác hẳn, thuận theo ánh nhìn của Viêm Kỳ, bọn họ ngơ ra.

Cánh cổng hình tròn mở ra, mấy nhân ngư bơi ra từ bên trong, ai cũng rất xinh đẹp. Thế nhưng mọi ánh nhìn đều tập trung lên nàng nhân ngư trẻ tuổi.

Nữ tử này thân người đuôi cá, tướng mạo tuyệt trần, khí chất ngút trời, cho dù không nói gì, không làm gì thì vẫn rất thu hút ánh nhìn, không hề giống bị bệnh chút nào.

Người này không phải ai khác, chính là công chúa tộc Nhân Ngư, Mính Dương.

Mọi người đều rất kinh ngạc, Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh cũng không nhịn được thốt lên: Quả nhiên không hổ là đẹp hơn cả những tinh linh!

Vẻ đẹp của Mính Dương tuy không bằng Bách Lý Thần Hi nhưng lại là kiểu khiến người ta chỉ nhìn một lần thôi là khó có thể quên được.

Nữ tử như vậy làm người ta nhớ nhung là điều chẳng hề bất ngờ.

Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Ngự Thanh, không nhịn được, nghĩ: Người xinh đẹp như Ngự Thanh chắc cũng rất được chào đón nhỉ, nếu vẻ đẹp này là của nữ tử thì?

Có lẽ là ánh mắt của Bách Lý Thần Hi kỳ lạ quá, Ngự Thanh không nhịn được, run lên, buột miệng nói: “Tiêu chuẩn của ta cao lắm, không thích nàng ấy.”

“Ta có nói ngươi thích nàng ấy à?” Bách Lý Thần Hi lườm Ngự Thanh một cái rồi nói.

Ngự Thanh: “…..”

Sau đó, người của tộc Kình Ngư cũng đã hồi lại: “Mính Dương công chúa, mời theo chúng tôi về, vương tử điện hạ đang nhớ người.”

“Thứ cho ta khó mà tuân mệnh.” Giọng của Mính Dương rất hay, như là gió xuân tháng ba thổi qua vậy, làm người khác có cảm giác cực kỳ thoải mái, rõ ràng là lời không khách sáo nhưng lại khiến người ta chẳng thể giận được.

“Vương tử nói rồi, nếu Mính Dương công chúa không chịu thì chúng tôi có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt.”

Vậy thì xem xem mấy ngươi có bản lĩnh đó không rồi.”

“Lúc trước, tộc Nhân Ngư có Long cung bảo vệ, bây giờ không ai coi quản, mấy người lấy gì mà đấu với tộc Kình Ngư chúng tôi? Công chúa là muốn liên lụy cả tộc chắc?”

“Công chúa của bọn ta nào thể ở bên vương tử tộc Kình Ngư?” Có một người cai cửa tức giận nói với Mính Dương: “Công chúa, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ người đến cùng.”

Lời nói là như vậy, người cũng đứng chắn trước mặt Mính Dương, nhưng Mính Dương lại đẩy bọn họ ra, một mình bơi về phía trước.