Đông Phương Thanh Thanh vừa nói xong, tất cả thành viên của tổ chức Quang liền bắt đầu động thủ.
“Đông Phương Thanh Thanh, ngươi không thể làm như vậy…” Có tên trưởng lão hét lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và phẫn nộ.
“Tại sao không thể?” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng lướt mắt qua tên trưởng lão đó. Khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt, nói: “Năm đó, ngươi là một trong những tên hại chết mẹ ta, cho nên…đi chết đi!”
Đông Phương Thanh Thanh ném qua một quả cầu lửa, không cho hắn có cơ hội phản ứng. Một chiêu liền mất mạng.
Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ thản nhiên ngồi trên người Tuyết Diễm Ma Sư, lẳng lặng nhìn trận chiến phía dưới. Thấy Đông Phương Thanh Thanh tàn bạo như thế, Nạp Lan Ngôn Kỳ tấm tắc nói: “Lần đầu tiên ta phát hiện, hóa ra Thanh Thanh cũng có thể đáng sợ đến như vậy. Nàng chắc chắn rất hận gia tộc Đông Phương.”
“Nỗi bất hạnh của nàng ấy, là do người của gia tộc Đông Phương tạo thành. Nếu đã thế, hậu quả cũng nên để bọn họ gánh chịu.” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: “Từ xưa đến nay, gieo nhân nào thì gặt quả đó. Thanh Thanh hận bọn họ, muốn gϊếŧ bọn họ, cũng là do bọn họ tự tìm đến. Nếu như bọn họ đối xử nhân từ một chút với Thanh Thanh, Thanh Thanh chắc chắn sẽ không gặp phải nhiều điều bất hạnh như vậy.”
Nạp Lan Triết Ngôn cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhìn thấy ánh mắt ngày càng thâm trầm của Đông Phương Thanh Thanh.
Mỗi người trong tổ chức Quang đều biến thành dị thú, bắt đầu đọ sức với gia tộc Đông Phương.
“Thanh Thanh, có yêu cầu gì không, cứ nói ra đi, đừng khách khí.” Mộ Dung Phong đánh ra ma pháp hệ thủy, quay đầu hỏi Đông Phương Thanh Thanh.
“Không sai, Thanh Thanh, muốn chơi chết bọn họ như thế nào, bọn ta sẽ toàn lực phối hợp.” Mẫn Gia cũng mở lời.
“Nếu như ngươi không nghĩ ra, ta có thể đề xuất một vài cách.” La Gia hùa theo.
“Đúng. Ngươi muốn gì, bọn ta đều sẽ ủng hộ ngươi…” Những người khác cũng sôi nổi mở lời.
“Các ngươi thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó đi.” Đông Phương Thanh Thanh nói: “Chừa lại chủ nhân của gia tộc Đông Phương và phu nhân của ông ta là được.”
“Được.” Tất cả người của tổ chức Quang đồng thanh nói, ăn ý không thể tả bằng lời.
“Thần Hi chủ tử, Nạp Lan chủ tử, hay là hai người cũng đến đây chơi một chút đi?” La Gia thoải mái lướt tới lướt lui trong đám người, nghiêng đầu hỏi.
“Các ngươi từ từ chơi đi.” Bách Lý Thần Hi nói: “Mấy người bọn họ, không xứng để chúng ta ra tay.”
Lời nói này, chắc chắn có thể chọc tức chết người khác. Nhưng người của tổ chức Quang đều cảm thấy là lẽ đương nhiên. Nạp Lan Ngôn Kỳ lại càng yêu thích hơn. Trong mắt của bọn họ, một Bách Lý Thần Hi kiêu ngạo, khí phách như vậy, mới là Bách Lý Thần Hi.
Dĩ nhiên, người của gia tộc Đông Phương thì lại không nghĩ như thế. Thậm chí có người rất không biết điều, mắng Bách Lý Thần Hi: “Tên phế vật nhà ngươi, ngươi sẽ không được yên ổn…” Từ “chết” còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Thác Bạt Duệ chém thành hai mảnh.
“Chủ tử của bọn ta có thể để cho ngươi tùy ý mắng chửi sao?Tìm chết!”
Trong khoảng sân rộng lớn, đủ loại ánh sáng lấp lánh, linh khí và nguyên tố ma pháp biến tới biến lui. Người của gia tộc Đông Phương có tu vi tầm thường, không cao. Ít nhất cũng ngang bằng với những thành viên có tu vi thấp nhất đột phá Thiên Giai. Vậy thì trực tiếp không cần xem trọng họ.
Nếu đánh nhau thực sự, người của gia tộc Đông Phương, không chịu nổi mười chiêu của đám người tổ chức Quang. Nhưng, những người trong tổ chức Quang, không có ý muốn tiêu diệt bọn họ ngay lập tức, chỉ muốn đùa giỡn với họ thôi.
Nếu như vậy thì trong sân xem ra mới có chút đặc sắc.
Hai bên giao đấu, đám người Mẫn Gia cố tình nương tay, dùng đẳng cấp ngang bằng để đánh. Trong nháy mắt liền lan rộng ra, trong phạm vi vài thước, đều không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đám người Mẫn Gia đã trao đổi xong, ăn ý đến mức không cần dùng lời nói, cũng biết cách đùa giỡn làm cho đối phương càng thêm chật vật.
Vậy, người trong tổ chức Quang đã liên thủ rồi, lực ảnh hưởng khi hai luồng sức mạnh của hai bên chạm nhau, người của tổ chức Quang có thể nhẹ nhàng né tránh. Những người của gia tộc Đông Phương liền không ngoại lệ mà bị trúng chiêu, không đến mức chết, chỉ là vô cùng chật vật thôi.
Bách Lý Thần Hi cũng không ngăn cản bọn họ, cho phép bọn họ chơi đùa. Ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Đông Phương Thanh Thanh.
Mục tiêu của Đông Phương Thanh Thanh, không cần phải hỏi, là Bạch Tố và Đông Phương Thước. Tu vi của Đông Phương Thước không cao không thấp. Đông Phương Thanh Thanh thường hay nghi ngờ. Người như vậy, sao lại có thể trở thành chủ nhân của gia tộc Đông Phương chứ. Sau này, nàng mới biết nguyên nhân.
Gia tộc họ Bạch, cũng chính là nhà mẹ của Bạch Tố, ở Vạn Lạc thành cũng là một gia tộc lớn. Đông Phương Thước chính là dựa vào hậu thuẫn lớn mạnh như vậy.
“Đông Phương Thanh Thanh, ngươi biết mình đang làm gì không?” Bạch Tố bị dọa bởi sự vô tình của Đông Phương Thanh Thanh. Bà ta che lại cánh tay bị Đông Phương Thanh Thanh sát thương, căm hận nói: “Lúc đầu, ta nên trực tiếp gϊếŧ chết ngươi.”
“Đáng tiếc, bà chưa từng cho ta đường sống.” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng nói: “Số lần bà gϊếŧ ta còn ít sao?Không phải bà hạ thủ lưu tình, mà do ta mạng lớn. Ngay cả ông trời cũng giữ lại cái mạng này cho ta”
“Ngươi đừng quên, phía sau ta, còn có cả một gia tộc họ Bạch. Gϊếŧ ta rồi, gia tộc họ Bạch nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.” Bạch Tố cố gắng giữ bình tĩnh.
“Gia tộc họ Bạch?” Đông Phương Thanh Thanh hỏi: “Bà nghĩ ta sẽ tha cho đám người của gia tộc họ Bạch sao? Năm đó, bà có thể gϊếŧ mẫu thân của ta, người của gia tộc họ Bạch, bỏ ra không ít sức lực nhỉ? Bà hãm hại ta hết lần này đến lần khác, ngoài sự vô năng của Đông Phương Thước, nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là gia tộc họ Bạch đúng không?”
“Chỉ dựa vào các ngươi, cũng muốn diệt gia tộc họ Bạch? Khó tránh khỏi quá ngây thơ rồi.” Bạch Tố nói: “Ngươi biết tu vi hiện tại của chủ nhân gia tộc họ Bạch không?”
“Cho dù hắn đột phá Linh Giai, Đông Phương Thanh Thanh ta, cũng sẽ huyết tẩy gia tộc họ Bạch.” Đông Phương Thanh Thanh không phải người thích nói đùa. Lần này nàng quay trở về, cũng chỉ có hai mục đích này thôi.
“Thanh Thanh, ngươi cũng là người của gia tộc Đông Phương. Tại sao lại có thể hủy gia tộc Đông Phương?” Đông Phương Thước vô cùng đau đớn hỏi lại.
“Ông im miệng.” Đông Phương Thanh Thanh nói: “Nếu như bây giờ ông quỳ xuống, cầu xin ta, sám hối với ta. Nói không chừng, ta sẽ niệm tình ông là phụ thân của ta mà giữ lại cái mạng cho ông.”
“Đông Phương Thanh Thanh. Ngươi quá đáng lắm rồi…”
Giọng nói trẻ tuổi truyền đến, Đông Phương Thanh Thanh nâng mắt nhìn, là huynh muội Đông Phương Tiếu Tiếu.
Khóe môi Đông Phương Thanh Thanh nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo. Nụ cười đó, không hề đọng lại trong đáy mắt, khiến người ta có cảm giác sởn gai ốc: “Các ngươi quay lại thật đúng lúc, đỡ mất công sau này ta phải đi tìm các ngươi.”
“Ta gϊếŧ chết ngươi…” Đông Phương Hạo quát lên đầy phẫn nộ, liền tung ra ma pháp hệ hỏa. Ngọn lửa màu đỏ xông thẳng đến Đông Phương Thanh Thanh.
“Không lượng sức mình!” Đông Phương Thanh Thanh nheo mắt lại. Cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Ngọn lửa cũng là ma pháp hệ hỏa nhưng lại có cấp bậc khác biệt. Đông Phương Hạo còn chưa kịp phản ứng, liền bị ngọn lửa cấp Sí Diễm của Đông Phương Thanh Thanh đánh trọng thương.
“Đông Phương Thanh Thanh, cái con tiện nhân này…” Đông Phương Tiếu Tiếu cũng vô cùng tức giận, mở miệng mắng chửi. Bỗng, câu mắng vừa ra khỏi miệng. Đông Phương Thanh Thanh liền ném đến một nhũ băng, trực tiếp cắt đứt lưỡi, không thể nói được nữa.
“Đông Phương Tiếu Tiếu, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội mắng ta một lần nữa sao?” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Đông Phương Tiếu Tiếu, nói: “Ta vẫn nhớ. Trước đây, ngươi nhờ sự giúp đỡ của mẹ ngươi, tìm người đến chà đạp, sỉ nhục ta nhỉ? Có qua có lại, ta cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị đó. Nghĩ lại thì thôi bỏ đi vậy. Nữ nhân như ngươi, chỉ sợ không ai thèm thôi. Ngươi nên cảm ơn ta, trực tiếp tiễn người xuống gặp Diêm Vương.”
Nói dứt câu, Đông Phương Thanh Thanh không do dự gì nữa, đánh ra ma pháp hệ thủy. Nhũ băng như thanh kiếm sắc bén không chút lưu tình đâm vào người Đông Phương Tiếu Tiếu. Triệt để kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi này.
“Không…” Bạch Tố nhìn thấy toàn bộ quá trình, muốn ra tay ứng cứu, nhưng không làm gì được. Đông Phương Thanh Thanh đã phế hết kinh mạch của bà ta. Bà ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, đau đớn kêu gào: “Đông Phương Thanh Thanh,đồ nữ nhân tàn độc. Ngươi sẽ không được chết tốt đâu.”
“Ta được chết tốt hay không, bà cũng sẽ không nhìn thấy được.” Đông Phương Thanh Thanh nhìn lại Bạch Tố. Vẻ mặt vô cùng chán ghét: “Bây giờ bà đã cảm nhận được nỗi đau khổ khi tận mắt trông thấy người thân chết trước mặt mình chưa? Lúc bà xuống tay với mẫu thân của ta, đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa?”
“Đông Phương Thanh Thanh, ngươi…” Đông Phương Hạo cũng bị Đông Phương Thanh Thanh kích động đến mất khống chế, mở miệng mắng chửi. Đáng tiếc, lời vừa ra khỏi miệng, liền bị Đông Phương Thanh Thanh ngăn lại: “Đông Phương Hạo, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội để mắng chửi ta sao?Quá ngây thơ rồi.”
Ánh sáng màu trắng lóe lên. Đông Phương Hạo thậm chí chưa kịp phản ứng, đã bị Đông Phương Thanh Thanh tước đi sinh mệnh.
“Ngươi…” Sắc mặt của Bạch Tố từ trắng chuyển sang đỏ, đỏ lại chuyển sang xanh, run rẩy đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Bạch Tố, bây giờ đến lượt bà rồi.” Đông Phương Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, trong mắt là sát khí không cách nào che giấu được.
“Có bản lĩnh thì ngay lập tức gϊếŧ chết ta đi.” Bạch Tô khí phách hiếm thấy, xem ra, đã từ bỏ tất cả rồi.
“Hóa ra bà muốn chết. Vậy thì, để ta thành toàn cho bà.” Đông Phương Thanh Thanh vô cùng sảng khoái. Nhưng vừa nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền chuyển hướng, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, bà đừng hòng được chết một cách thoải mái!”
Bạch Tố hoảng sợ ngẩng đầu. Đông Phương Thanh Thanh nói: “Còn nhớ năm đó bà hại chết mẹ ta như thế nào không? Bây giờ, ta cũng có bà nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”
Vừa dứt lời, Đông Phương Thanh Thanh không biết từ nơi nào lấy ra một thanh trường kiếm, vung kiếm xuống. Chỉ trong nháy mắt, cắt đứt hết gân tay, gân chân của Bạch Tố. Bạch Tố đau đến mức nằm trên đất kêu gào không ngừng.
Bách Lý Thần Hi vẫn luôn bất động đột nhiên ra tay. Thậm chí không ai nhìn rõ được nàng đang làm gì, liền nghe thấy tiếng hét đầy đau đớn hơn của Bạch Tố.
Đông Phương Thanh Thanh nâng mắt nhìn Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi ra vẻ vô tội: “Thanh Thanh, nhất thời lỡ tay, ném hai viên đá vào xương bánh chè của bà ta rồi. Hay là, ngươi lấy ra trước rồi hãy tiếp tục?”
Lỡ tay? Đông Phương Thanh Thanh tin mới lạ đó. Vừa nghe mấy lời này của Bách Lý Thần Hi, biết ngay là cố tình rồi. Nhưng mà, trong lòng nàng cảm động không thôi.
Nói ra thì, Đông Phương Thanh Thanh ngoài cái lần trong thiên lao đó, chưa từng nhìn thấy Bách Lý Thần Hi ra tay hành hạ người khác. Phải biết rằng, trước giờ Bách Lý Thần Hi ra tay, đều là một chiêu mất mạng.
“Lấy viên đá? Ở đâu? Để ta làm cho, tay nghề của ta tốt lắm đó. Tuy thỉnh thoảng cũng nhận nhầm một vài thứ, nhưng chắc chắn sẽ không nhận nhầm thịt với xương đâu.” Mộ Dung Phong dẫn đầu đi đến bên cạnh Đông Phương Thanh Thanh. Vẻ mặt vô cùng phấn khích nói.
Nếu như nói câu nói trước đó của Bách Lý Thần Hi vẫn chưa đủ phân lượng. Vậy thì, câu nói lúc này của Mộ Dung Phong, đủ để dọa Bạch Tố chết ngất rồi. Bà ta nói: “Đông Phương Thanh Thanh, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ…”
“Không phải bây giờ đang gϊếŧ đó sao?” Đông Phương Thanh Thanh nhìn Bạch Tố như nhìn một kẻ ngốc, mở miệng nói, vô cùng vô tình: “Ngươi muốn chết thoải mái, nằm mơ đi!”
Lớn đến thế này, Đông Phương Thanh Thanh chỉ từng hận một người sâu đậm đến vậy. Người đó là Bạch Tố. Thời khắc nàng nhìn thấy mẹ mình chết. Nàng đã lập lời thề, sẽ có một ngày, chính tay nàng gϊếŧ chết Bạch Tố. Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng cũng đợi được giờ phút này.
Nhìn thấy hận ý mãnh liệt trong đôi mắt của Đông Phương Thanh Thanh, Bách Lý Thần Hi bất tri bất giác nhíu mày. Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không tránh khỏi cau mày.
“Thanh Thanh, đánh nhanh thắng nhanh đi, không phải còn gia tộc họ Bạch nữa sao?” Bách Lý Thần Hi không nỡ nhìn hận ý ngày càng mãnh liệt trong mắt của Đông Phương Thanh Thanh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Thần Hi nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh mất khống chế như vậy. Nàng không hề nghi ngờ, nếu không ngăn cản lại, vậy thì,Đông Phương Thanh Thanh có khả năng sẽ nhập ma, đến lúc đó, thì hết vui rồi.
“Được.” Vừa nghe thấy Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh thực sự thức tỉnh rồi. Đợi đến khi nàng nhìn lại Bạch Tố, cảm xúc cũng không dao động mạnh mẽ như lúc nãy nữa. Nàng nói: “Xem như bà gặp may!”
Nói xong, vung kiếm xuống, Đông Phương Thanh Thanh trực tiếp kết thúc sinh mệnh của Bạch Tố.
Sự việc đã đi đến bước này, Đông Phương gia tộc chỉ còn lại một mình Đông Phương Thước. Thi thể đầy trên đất, toàn là máu tươi, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Kẻ vốn nhát gan như Đông Phương Thước lại càng bị hù dọa không nhẹ. Ngay tức khắc, cũng không quan tâm Đông Phương Thanh Thanh có phải là con gái của hắn hay không, hai đầu gối mềm nhũng, trực tiếp quỳ xuống, trong miệng không ngừng van xin: “Thanh Thanh, nể tình ta là phụ thân của con, xin con đừng gϊếŧ ta…”