Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 176



Vực giới Mộng Áp và hiện thực cũng không có nhiều sự khác nhau, nếu ngươi ở trong mơ nhìn thấy người kia, vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc là ngươi nhớ người kia, dùng ý niệm mang những cảnh như vậy vào trong mơ, còn một loại khả năng khác chính là ngươi đã đi vào cảnh trong mơ của người kia, nhưng cho dù đó là loại khả năng nào thì ngươi đều có thể chạm vào đối phương.

Bách Lý Thần Hi nhìn đến đám người Ngự Thanh, lại không có cách nào nói chuyện với bọn họ, không có cách nào chạm đến, nguyên nhân duy nhất là do Tư Đồ Mộng Liên động tay động chân.

Một khắc khi quyết định kéo Bách Lý Thần Hi vào Vực giới Mộng Áp, Tư Đồ Mộng Liên đã bày ra các loại kết giới bên trong Vực giới Mộng Áp, ngăn cản con đường của Bách Lý Thần Hi, cho dù nàng gặp được ai, muốn cầu cứu ai, thì cũng không có bất cứ biện pháp nào có thể làm được.

Không thể không nói nữ nhân Tư Đồ Mộng Liên này thật sự đủ tàn nhẫn, ả dồn tất cả thống khổ và hận ý lên người Bách Lý Thần Hi, muốn cho Bách Lý Thần Hi dù có chết cũng không có chỗ chôn.

Bách Lý Thần Hi nhìn những thứ lắc lư trước mắt, lại không thể chạm vào đám người Ngự Thanh, trực giác cảm thấy có vấn đề, không biết nghĩ đến cái gì, nàng giơ tay muốn kéo Đông Phương Thanh Thanh, vốn dĩ không có thứ gì gây trở ngại, đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt, Bách Lý Thần Hi biết đó là kết giới.

Bách Lý Thần Hi hơi nghĩ ngợi một chút, liền hiểu rõ được mọi chuyện, nàng không trách Tư Đồ Mộng Liên hao hết tâm tư, nhưng mà muốn nàng cứ như vậy ở lại, muốn để nàng nằm không chờ chết, thì đó là điều không có khả năng.

Hai mắt Bách Lý Thần Hi híp lại, cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo, muốn mạng của nàng, vậy thì phải xem nàng có đồng ý hay không đã.

Kết giới? Nàng thật sự muốn nhìn xem cái kết giới mà chi thần bày ra, liệu nàng có thể mở được hay không.

Bách Lý Thần Hi nhỏ xuống một giọt máu, dội vào kết giới, kết giới rung chuyển, vậy mà lại thực sự mở ra.

“Ngự…” Bách Lý Thần Hi đang muốn bước đến chào hỏi Ngự Thanh, nhưng lời của nàng vừa thốt ra khỏi miệng, Tư Đồ Mộng Liên đã xuất hiện, vung tay lên, kết giới lại ngưng tụ.

“Bách Lý Thần Hi, máu của ngươi quả thật có thể loại bỏ bất kỳ kết giới nào, cho dù là kết giới Mộng Áp do chi thần ta thiết lập, nhưng hình như ngươi đã quên mất một chuyện, kết giới là do ta mở, một khi có điều gì đó khác thường thì ta sẽ biết ngay lập tức.”

Bách Lý Thần Hi ngẩng ra, quả thật nàng đã quên mất chuyện như vậy.

Ngước mắt nhìn đối diện với Tư Đồ Mộng Liên, lần này là do nàng sai sót, nếu thời gian quay ngược lại nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy, chỉ là tốc độ của nàng sẽ nhanh hơn một chút. Chỉ tiếc thời gian không có cách nào quay lại, mà bây giờ nàng không thể không đề phòng và chiến đấu với Tư Đồ Mộng Liên.

Bên trong Đông Thành, bây giờ mới là ban đêm, Ngự Thanh vừa ngủ được không lâu, đột nhiên sực tỉnh dậy, nó ngồi dậy, trên trán chảy đầy mồ hôi, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Không sai, vừa rồi ở trong mơ Ngự Thanh đã nghe được tiếng kêu của Bách Lý Thần Hi, tuy rằng chỉ có một chữ, một âm tiết, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của nó, đã nhiều ngày ngày đêm đêm ở chung như vậy rồi, đối với giọng nói của nàng, nó chắc chắn sẽ không nghe lầm.

Tại sao lại có giấc mơ như vậy? Trong lòng Ngự Thanh nghi hoặc không thôi, không phải Bách Lý Thần Hi đi theo Phượng Hoàng đại nhân đến Vụ Sơn Thần Tàng sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến khả năng như vậy Ngự Thanh lại lắc lắc đầu, tự mình phủ định: Không, không có khả năng! Có Phượng Hoàng đại nhân ở đó, Bách Lý Thần Hi làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?

Mặc dù đã an ủi như vậy nhưng Ngự Thanh lại không thể nguôi ngoai phiền loạn trong lòng, ngược lại làm cho nó càng thêm rối loạn, chuyện nghĩ đến cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Đột nhiên, Ngự Thanh nghĩ đến một vấn đề.

Linh hồn của Tử Vi Tôn Thần đã gần như khôi phục trong cơ thể của Bách Lý Thần Hi, nàng và Bách Lý Thần Hi vốn chính là một, chỉ là theo luân hồi chuyển thế, tâm tư dần dần thâm trầm, linh hồn bị xuyên đến một thế giới khác có thần thức của mình, cũng chính là Bách Lý Thần Hi hiện tại, một xác hai hồn, không thể nào Phượng Hoàng đại nhân lại không nghĩ đến chuyện này, vậy thì hắn sẽ chọn ai?

Nói đến lựa chọn, Ngự Thanh cũng không hiểu được Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhưng nó lại ích kỷ phát hiện trái tim nó không biết từ khi nào lại thiên về Bách Lý Thần Hi hơn, rõ ràng cùng là một người, nhưng nó lại cảm thấy Tử Vi Tôn Thần quá là xa xôi, mà Bách Lý Thần Hi bây giờ lại có máu có thịt hơn một chút.

Nếu hai hồn hợp lại làm một, chỉ có một trong hai người có thể sống sót, nếu Phượng Hoàng đại nhân lựa chọn Tử Vi Tôn Thần, nếu Tư Đồ Mộng Liên bước vào khoảng không và mang Bách Lý Thần Hi…

Ngự Thanh đột nhiên không dám tưởng tượng nữa, đột nhiên hoàn hồn mới phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm.

Suy cho cùng cũng không thể ngủ nữa, vì để xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng, Ngự Thanh quyết định đi đến Vực giới Mộng Áp một chuyến, nếu Bách Lý Thần Hi thật sự ở đó…

Ngự Thanh ngồi khoanh chân, trong lòng thầm niệm thần chú, linh hồn bay khỏi thể xác, muốn đi vào Vực giới Mộng Áp, lại phát hiện Vực giới Mộng Áp bày ra kết giới mạnh mẽ.

Trong lòng Ngự Thanh xoắn lại, dự cảm xấu lại càng sâu thêm, nó không nói hai lời muốn giải trừ kết giới, dùng năng lượng lớn đánh vào kết giới, kết giới chỉ khẽ rung chuyển một chút, đừng nói là loại bỏ, ngay cả dấu hiệu mở ra một chút cũng không có.

Ngự Thanh cảm thấy không tốt! Vực giới Mộng Áp thiết lập kết giới nhất định là có vấn đề!

Có phải là do Tư Đồ Mộng Liên đã bắt Thần Hi rồi không? Âm thanh vừa mới nghe thấy thật sự là Thần Hi gọi đến từ Vực giới Mộng Áp sao?

Ngự Thanh thử lại rất nhiều lần, rốt cuộc cũng không có thu hoạch gì, bất lực, nó chỉ có thể tiến đến núi Sương Mù tìm tòi kết quả, nhưng trước đó nó vừa đuổi tới Đông Thành không lâu thì Nạp Lan Ngôn Triệt, Nam Cung Điệp Y và Băng Linh đều tìm tới, nó ngắn gọn nói cho bọn họ biết về tình hình.

Nạp Lan Ngôn Triệt, Nam Cung Điệp Y và Băng Linh đều biết rõ tính nghiêm trọng của việc này, từ đáy lòng mà nói bọn họ thật sự rất thích Bách Lý Thần Hi, họ không muốn nàng xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi Ngự Thanh rời đi, ba người bọn họ đều thử phá hủy kết giới mà Tư Đồ Mộng Liên thiết lập, muốn đi vào khung cảnh bên trong Mộng Áp.

Vốn dĩ Tư Đồ Mộng Liên thân là chi thần Mộng Áp, năng lực của ả không bằng Ngự Thanh và Nạp Lan Ngôn Triệt, còn Nam Cung Điệp Y thân là thần Quang Minh năng lực tương đương nhau, cho dù bên trong Mộng Áp là địa bàn của ả, thì ả cũng không có khả năng ngăn được bọn họ, cố tình ả lại trộm đi lệnh bài Sáng Thế Tôn Thần, mượn năng lượng Sáng Thế Tôn Thần bày ra kết giới, điều này cũng khiến cho bọn họ có chút bất lực.

Đương nhiên việc này cũng không có nghĩa là họ sẽ từ bỏ, mặc kệ kết quả thế nào, bọn họ cũng muốn thử một lần, nếu không làm sao có thể biết là được hay không?

Lùi lại một vạn bước, cho dù bọn họ không thể phá hủy kết giới, nhưng suy cho cùng cũng có thể kinh động đến Tư Đồ Mộng Liên mà? Nếu Tư Đồ Mộng Liên có thể chạy đến bên đây, vậy thì cũng coi như bọn họ đã giúp Bách Lý Thần Hi kéo dài thời gian rồi.

Sự thật không ngoài dự đoán của bọn họ, khi bọn họ không ngừng phá hủy kết giới để tiến vào Vực giới Mộng Áp, thì bên trong kết giới Tư Đồ Mộng Liên cảm nhận được kết giới dao động thật rõ ràng, từng đợt từng đợt so với lần trước còn mạnh mẽ hơn, giống như một giây sau đó thì kết giới sẽ bị phá hủy ngay lập tức.

Tư Đồ Mộng Liên dựa vào trình độ dao động của kết giới, đại khái có thể đoán được năng lực của đối phương, trong suy nghĩ đã nghĩ đến có thể là đám người Nạp Lan Ngôn Triệt, ả không dám chần chừ thêm nữa, tạm thời không thể không buông tha cho Bách Lý Thần Hi mà đi đến cửa kết giới.

Đương nhiên buông tha ở chỗ này chỉ là Tư Đồ Mộng Liên rời đi, và ả không cần tự mình động thủ mà thôi, còn những người khác trong tộc Mộng Áp sẽ không được nhàn rỗi.

Trước khi rời đi, Tư Đồ Mộng Liên vung tay lên, người trong tộc Mộng Áp lập tức xuất hiện, ả nói: "Thay bản thần tiếp đón nữ nhân này cho tốt, nếu để nàng chạy, bản thần sẽ hỏi tội các ngươi."

“Vâng…”

Nhận được đáp án vừa lòng, lúc này Tư Đồ Mộng Liên mới xoay người rời đi.

Bách Lý Thần Hi nhìn những tộc nhân Mộng Áp trước mắt này, hai mắt hơi hơi nheo lại, cả người đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm, nàng kiêng kị Tư Đồ Mộng Liên nhưng không có nghĩa lag nàng sẽ sợ những người này.

"Ta khuyên các ngươi một câu, tốt nhất đừng động thủ với ta, nếu không ta sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận khi đã đến thế giới này." Bách Lý Thần Hi ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám người đang ngo ngoe rục rịch này, lạnh lùng nói:

“Ta xin khuyên các ngươi một câu, tốt nhất đừng cùng ta động thủ, nếu không, ta sẽ làm các ngươi hối hận đi vào thế giới này.” Trăm dặm tia nắng ban mai sắc bén mà đảo qua đám kia ngo ngoe rục rịch người, lạnh lùng nói: "Ngay cả chi thần của các ngươi cũng không thể làm gì được ta, các ngươi nghĩ rằng bản lĩnh của mình có thể so với chi thần Mộng Áp sao? Cho dù đây là địa bàn của tộc Mộng Áp các ngươi, thì cũng không thay đổi được gì đâu."

"Hừ, chúng ta đường đường là tộc Mộng Áp, nếu truyền ra chuyện chúng ta sợ hãi đối với một người phàm, vậy chẳng phải sẽ bị người khác chê cười? Nếu ngươi muốn dùng phương pháp nói chuyện thế này để kéo dài thời gian, thì ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên quên cái suy nghĩ đó đi." Tên cầm đầu hoàn toàn không để lời của Bách Lý Thần Hi vào mắt, hoặc là nói Tư Đồ Mộng Liên là trung tâm của hắn ta, Tư Đồ Mộng Liên nói phải tiếp đón nàng cho tốt, vậy thì bọn họ nhất định phải tiếp đón nàng thật tốt.

"Đừng trách ta không thủ hạ lưu tình."

"Ta nên nói các ngươi ngây thơ hay ngu xuẩn đây?" Bách Lý Thần Hi nhìn tộc Mộng Áp đang xông lên, nàng lạnh lùng hỏi lại.

Tộc Mộng Áp sở dĩ được xưng là tộc Mộng Áo là bởi vì bọn họ chỉ có thể sống ở trong mộng, thời điểm ban đầu chỉ là ảo ảnh, hoặc là nói ngay cả ảo ảnh cũng không phải, nhìn không thấy, không chạm được, có thể tu luyện thành hình người là một việc rất khó, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tu vi của họ rất cao.

Tu hành của tộc Mộng Áp không giống với loài người, tộc Mộng Áp có thể tu luyện thành người mạnh hơn tộc Mộng Áp ảo ảnh vô số lần, nhưng tu vi cũng không thể được xem là rất mạnh.

Tu vi bây giờ của Bách Lý Thần Hi đã được tính là không tồi rồi, lại có hỏa linh châu ở tay, có thể nói tộc Mộng Áp này căn bản không phải là đối thủ của nàng.

Khi đối phương xông lên, ý niệm của Bách Lý Thần Hi vừa động, hỏa linh châu đã rời khỏi bàn tay, quét thẳng đến đám người đối diện.

Bách Lý Thần Hi nhìn ra được tu vi của tộc Mộng Áp không cao, nhưng cũng không thể khinh thường, bởi vì đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ có được rất nhiều điều kiện có lợi, quan trọng nhất là bọn họ có thể biến thành ảo ảnh, chỉ cần như vậy thì muốn tiêu diệt bọn họ cũng rất khó khăn.

Bách Lý Thần Hi thấy rõ ràng những người trong tộc Mộng Áp phân ra nhiều hướng, chớp mắt một cái đã biến thành ảo ảnh, sau khi hỏa linh châu vụt qua lại ngưng tụ thành hình người.

"Đúng là tu vi ngươi cao, và ngươi có hỏa linh châu, nhưng vậy thì đã sao? Có vẻ ngươi đã quên rằng ngươi đang ở Vực giới Mộng Áp, còn chúng ta là tộc Mộng Áp." Người cầm đầu tộc Mộng Áp cười to ra tiếng, nói: "Nếu tộc Mộng Áp ta ở trên địa bàn của mình mà lại dễ dàng chết dưới tay một người phàm như vậy, thì cũng uổng công chúng ta là tộc Mộng Áp rồi."

"Phải không?" Bách Lý Thần Hi đột nhiên cảm thấy rất khó nuốt, chỉ là nàng càng không tin vào những điều tà đọa như vậy.

Một tay ma pháp, một tay võ kỷ, Bách Lý Thần Hi không cần tiêu diệt hết đám người đó, nàng chỉ muốn tìm ra một con đường sống mà thôi, suy cho cùng nàng bị đám người này nhìn chằm chằm, đợi Tư Đồ Mộng Liên quay lại thì nàng sẽ không còn đường sống.

Chuyện này cũng không thể trách Bách Lý Thần Hi nâng cao chí khí của người khác mà hủy hoại uy phong của mình được, chỉ có nàng là tự mình hiểu rõ, trên người nàng đã bị thương, nàng lại không có suy nghĩ sẽ tiếp tục đợi ở đây, cho dù phải chết, nàng cũng phải biết được lựa chọn của Nạp Lan Ngôn Kỳ là gì, cho nên nàng nhất định phải sống. Tạm thời nàng không đấu lại nữ nhân Tư Đồ Mộng Liên này, thì nàng đành phải lên đường đi trốn thôi?

Tốc độ của Bách Lý Thần Hi rất nhanh, các luồng sáng từ tay nàng vọt ra, một lần rồi một lần đánh úp về đám người tộc Mộng Áp đó, là cho bọn họ phân tán ra, rồi không ngừng ngưng tụ lại, khiến cho họ mệt đến đầu óc choáng váng, sau đó phản ứng của họ đã chậm đi rất nhiều.

Đây là hiệu quả mà Bách Lý Thần Hi muốn, thừa dịp phản ứng của họ dần chậm, nàng trực tiếp tung ra một đòn thật mạnh, khiến cho bọn họ chỉ có thể lùi về phía sau.

Bách Lý Thần Hi sử dụng ma pháp hệ thổ, dựng lên một bức tường đất rắn chắc, đất rung núi chuyển, tường đất được dựng lên, nàng cũng nhân cơ hội này mà nhanh chóng chạy đi.

Bách Lý Thần Hi không ngừng chạy về phía trước, không dám dừng lại một giây phút nào, bởi vì nàng biết một khi nàng dừng lại, thì có khả năng nàng sẽ lại rơi vào trong tay đám người đó lần nữa, chỉ là giờ nàng phải làm khi nàng đã thấm mệt rồi đây?

"Nếu còn chạy như vậy nữa, ngươi không bị bọn họ gϊếŧ chết thì cũng bị mệt chết."

Lúc Bách Lý Thần Hi sắp mệt đến thở không nói nữa thì một giọng nói thanh thúy trong trẻo xuyên qua kết giới truyền vào tai nàng, theo bản năng nàng ngước mắt nhìn, đó là một tiểu cô nương có diện mạo điềm đạm đáng yêu, nàng cảnh giác nhìn tiểu cô nương đó: "Ngươi là ai?" Nếu nàng nhớ không lầm thì Vực giới Mộng Áp này đã bị Tư Đồ Mộng Liên động tay động chân qua rồi, ngoại trừ người trong tộc Mộng Áp, thì không có người nào có khả năng nói chuyện với nàng.

"Đúng như suy nghĩ của ngươi, ta là người của tộc Mộng Áp." Tiểu cô nương nói: "Ta tên là Du Nhiên, nhưng ta không cùng một bọn với đám người lúc trước."

Bách Lý Thần Hi nhướng mày, hiển nhiên không tin, Du Nhiên nói tiếp: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta đến để cứu ngươi."

"Tại sao?" Nàng không tin loại chuyện có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hơn nữa nàng và Du Nhiên trước mắt này hoàn toàn không quen biết.

"Bởi vì ta đã từng nhận ơn của Tử Vi Tôn Thần." Du Nhiên nói: "Nếu không có Tử Vi Tôn Thần thì sẽ không có Du Nhiên ta bây giờ, cho nên ta chỉ đang báo ân mà thôi."

"Người cứu ngươi là Tử Vi Tôn Thần không phải ta." Lời này của Bách Lý Thần Hi không có chút độ ấm nào.

Du Nhiên nói: "Tử Vi Tôn Thần là ngươi, ngươi là Tử Vi Tôn Thần, đây là sự thật không thể thay đổi." Dừng một chút, nàng ấy lại nói: "Cho dù trải qua ba vạn năm, dù ngươi đã trưởng thành ở một thế giới khác, nhưng từ trước đến nay hồn của ngươi và Tử Vi Tôn Thần vẫn đều là một, cho dù giữa hai ngươi có là ai làm chủ thân thể đi chăng nữa, thì kết cục cũng giống nhau thôi."

Bách Lý Thần Hi hơi nhíu mày lại, nhưng nàng vẫn chưa nói gì, bản thân nàng chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một ngày như vậy, hai hồn hợp lại thành một, mà người quyết định việc đó lại là người nàng.

"Đi mau, bọn họ đuổi đến rồi." Còn chưa đợi Bách Lý Thần Hi nói gì, thì Du Nhiên đã bất chấp tất cả, kéo Bách Lý Thần Hi chạy.

Trước đây Bách Lý Thần Hi chỉ là đấu đá lung tung cho qua chuyện, nhưng bây giờ có Du Nhiên đi cùng thì mọi chuyện đều thông thuận êm ả.

Tư Đồ Mộng Liên thiết lập rất nhiều chướng ngại, có thể nói từng bước đi đều là nguy cơ, nhưng Du Nhiên lại có thể dẫn nàng tránh né khỏi vô số chướng ngại đó, còn có thể tránh né truy kích của người tộc Mộng Áp, làm cho Bách Lý Thần Hi không khỏi lau mắt mà nhìn Du Nhiên.

Đương nhiên, đi theo Du Nhiên càng thông thuận và càng xa hơn, thì nghi ngờ trong lòng Bách Lý Thần càng sâu thêm: Du Nhiên rốt cuộc là ai? Thật sự chỉ là một tộc nhân trong tộc Mộng Áp sao?

Bách Lý Thần Hi không biết đã đi theo Du Nhiên bao lâu, đợi đến khi dừng lại, nàng mới phát hiện bọn họ đã đi đến trước nhà của một người dân.

Phòng dân có chút cũ nát, vừa nhìn đã biết người ở là nông dân, Bách Lý Thần Hi không khỏi nhìn Du Nhiên, chẳng lẽ đây là nhà nàng ấy? Nhưng cái nơi này nhìn thế nào cũng không giống nơi đã nuôi ra người địa phương có linh khí giống như Du Nhiên được. Nếu đây không phải là nhà của nàng ấy, vậy thì nơi này là nơi nào?

Còn chưa đợi Bách Lý Thần Hi hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, thì Du Nhiên đã mở miệng, nàng ấy nói: "Nơi này đúng thật là nhà ta, trong phạm vi vài trăm dặm Vực giới Mộng Áp này, chỉ có một hộ nhà của ta, cho nên nơi này rất an toàn."

"Ngươi để ta ở lại, ngươi không sợ Tư Đồ Mộng Liên gϊếŧ ngươi sao?" Bách Lý Thần Hi rất tò mò về vấn đề này.

"Ý ngươi là chi thần Mộng Áp?" Du Nhiên không đáp hỏi ngược lại.

"Đúng vậy." Bách Lý Thần Hi nói: "Không chỉ nàng ta, còn có người trong tộc Mộng Áp."

"Sợ?" Du Nhiên nói: "Nếu nói không sợ chút nào, thì đó là lừa ngươi thôi, nếu nói rất sợ, thì cũng không đến mức đó."

Bách Lý Thần Hi nhướng mày, Du Nhiên tiếp tục nói: "Mạng của ta là do ngươi cho, nếu không có ngươi thì ta đã sớm chết rồi, cho nên dù bây giờ có phải trả cái mạng này lại vì ngươi, thì ta cũng không có gì tiếc nuối."

"Cảm ơn!" Bách Lý Thần Hi chân thành nói, nàng tin rằng nếu không có Du Nhiên xuất hiện, thì rất có khả năng nàng đã phải chết trên đường.

"Không cần khách sáo." Du Nhiên cười nói: "Đi vào đi."

Bách Lý Thần Hi đi theo Du Nhiên vào trong nhà, trong phòng rất đơn giản nhưng lại sạch sẽ và ngăn nắp. Du Nhiên đi lại xung quanh căn phòng, trong miệng lẩm bẩm niệm gì đó, cũng không biết đã đi mấy vòng rồi dừng lại.

Trong toàn bộ quá trình Bách Lý Thần Hi không nói lời nào, cho đến khi Du Nhiên dừng động tác lại, nàng mới hỏi: "Mới nãy ngươi đã làm gì vậy?"

"Thiết lập thủ thuật che mắt, giăng ra kết giới." Du Nhiên nói: "Lúc bình thường cho dù người của tộc Mộng Áp có đi đến đây thì cũng không phát hiện được gì, trừ phi là chi thần Mộng Áp đến.Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi vẫn an toàn, ngươi nên tranh thủ thời gian này mà trị thương cho tốt."

"Được." Bách Lý Thần Hi gật gật đầu, nàng thật sự tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều hòa hơi thở.

Dù là trong Vực giới Mộng Áp hay bên ngoài hiện thực thì đều giống nhau, thân thể Bách Lý Thần Hi đặc thù, dù bị thương nhưng vẫn có thể tự mình chữa khỏi, nhưng tốc độ không nhanh lắm, hơn nữa thể lực của Bách Lý Thần Hi đã tiêu hao quá nhiều vì vậy tốc độ chữa trị của nàng cũng bị chậm thêm.

Bách Lý Thần Hi tự mình điều hòa hơi thở, Du Nhiên thì ngồi một bên phòng thủ.

Cho đến khi thương thế trên người Bách Lý Thần Hi đã tốt lên kha khá thì Du Nhiên mới tò mò hỏi: "Ngươi đã đi theo ta rồi, còn điều tức trước mặt ta như vậy, ngươi không sợ ta sẽ gϊếŧ ngươi sao?"

"Nếu ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta thì cần gì phải mạo hiểm cứu ta?" Bách Lý Thần Hi hợp tình hợp lý đáp.

"Ta còn cho rằng ngươi sẽ hỏi đến thân phận của ta." Du Nhiên quyết đoán dời đề tài.

"Tại sao phải hỏi?" Bách Lý Thần Hi nói: "Nếu ngươi muốn nói, thì dù ta không hỏi ngươi cũng sẽ nó, nhưng nếu ngươi không muốn nói rồi, thì dù ta có hỏi thì ngươi cũng sẽ không trả lời, cần gì phải vậy?"

Du Nhiên trầm mặc, đừng nhìn nàng ấy cứu Bách Lý Thần Hi mà lầm, thật ra nàng ấy vẫn luôn để mắt đến Bách Lý Thần Hi, nhưng bây giờ nghe nàng nói như vậy, ngược lại lại khiến cho nàng ấy thả lỏng, Du Nhiên nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng không phải bây giờ."

"Lúc nào ngươi muốn nói thì nói." Bách Lý Thần Hi không phải là một người thích truy hỏi, cho nên chỉ cần đối phương không gây hại đến nàng, thì sẽ không thành vấn đề gì với nàng.

Tuy Bách Lý Thần Hi đã thật sự được an toàn, nhưng trong Vụ Sơn Thần Tàng, Nạp Lan Ngôn Kỳ và Tử Vi Tôn Thần lại không được bình tĩnh như vậy.