“Ngươi biết khiến trẫm thấy máu sẽ thế nào không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ tức giận nắm lấy cằm của Bách Lý Thần Hi hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Rất tốt, còn dám làm cho hắn thấy máu, hắn nên trừng phạt nàng như thế nào đây?
“Chẳng lẽ còn có thể xảy ra án mạng à?” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng hỏi lại.
Chỉ có một vết rách nhỏ xíu thôi, nếu như không phải thấy hắn là Hoàng Thượng, gϊếŧ hắn sẽ liên lụy đến toàn bộ gia tộc Bách Lý thì nàng thật sự sẽ dùng một đao giải quyết hắn. Sống nhiều năm như thế, người có thể bình yên vô sự sau khi đụng vào nàng nhiều lần thì trừ Nạp Lan Ngôn Kỳ hắn ra cũng không còn ai nữa.
“Đúng là sẽ xảy ra mạng người...” Nạp Lan Ngôn Kỳ nở nụ cười sâu xa ép nàng trên giường.
Bách Lý Thần Hi khẽ giật mình, sau đó nàng nhanh chóng hiểu được là chuyện gì, vì thế lập tức nói: “Ngươi dám đụng vào ta một lần nữa xem?”
Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không phải là một người sẽ bị người khác uy hiếp, huống chi còn là bị một nữ nhân uy hiếp. Hơn nữa bộ dạng tức giận của Bách Lý Thần Hi ở trong mắt hắn trông đáng yêu không nói thành lời. Gương mặt nhỏ kia vừa giận lên là đỏ bừng giống như hai quả táo đỏ, miệng nhỏ kia bị hắn hôn đến sửng lên hiện ra vệt nước trơn bóng giống như ai viên anh đào chờ người hái xuống, vô cùng dụ hoặc.
Dưới tình huống như thế mà Nạp Lan Ngôn Kỳ còn không làm Bách Lý Thần Hi thì hắn cũng không phải là Nạp Lan Ngôn Kỳ, dù hôm nay Nạp Lan Ngôn Kỳ đã rất khác thường.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cuối người hôn lên môi Bách Lý Thần Hi, hắn cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không mà trực tiếp cạy mở hàm răng, linh hoạt chui vào trong miệng nàng rồi đảo qua môi nàng, tìm được cái lưỡi đinh hương chăm chú dây dưa, không cho nàng có cơ hội trốn thoát. Nàng thoáng tránh đi, hắn đã nhanh chóng đuổi theo cố gắng trừng phạt nàng.
Trên môi bị hôn kịch liệt, hôn nhiệt tình, hôn đến điên cuồng. Tay Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không hề rảnh rỗi mà trực tiếp phủ lên nụ hoa trên ngực nàng, nhào nặn chơi đùa rất có kỹ xảo.
Bách Lý Thần Hi muốn đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra, nàng duỗi tay ra nhưng lại bất giác ôm sát cổ hắn. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến nàng cảm thấy đầu lưỡi tê dại, hô hấp cũng trở nên khó khăn mà mỗi một chỗ tay hắn đi qua đều vô cùng có kỹ xảo làm cho nàng run rẩy từng đợt, mỗi một động tác nhỏ đều như đang châm lửa khiến nàng khó chịu không thôi.
Không vừa lòng, hoàn toàn không vừa lòng.
Bách Lý Thần Hi cũng không biết nàng say mê dưới đợt tấn công ôn nhu và cuồng nhiệt của Nạp Lan Ngôn Kỳ từ lúc nào, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại rất rõ. Nhìn thấy một chút thay đổi của nàng, nàng đáp lại không lưu lại khiến trong lòng hắn xuất hiện cảm giác vui vẻ không thôi.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi đến khi Bách Lý Thần Hi không thể thở nổi thì Nạp Lan Ngôn Kỳ mới không nỡ rời khỏi môi tay, tay vẫn di chuyển trên người nàng châm lửa khắp nơi chọc cho nàng khó nhịn được.
Nạp Lan Ngôn Kỳ thỏa mãn nhìn phản ứng của Bách Lý Thần Hi, cười nói: “Ái phi của trẫm, cơ thể của nàng còn thành thật hơn miệng nàng rất nhiều.”
Bách Lý Thần Hi sững sờ, nàng còn chưa kịp nói gì thì Nạp Lan Ngôn Kỳ lại nói tiếp: “Cũng không biết miệng dưới của nàng lại có thêm bao nhiêu thành ý đây?”
“Ngươi còn dám nói thêm một chút nữa không?” Bách Lý Thần Hi tức giận liếc Nạp Lan Ngôn Kỳ, lửa trên người nàng bị hắn bốc lên, cho dù là ở phương diện nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười hồ ly như ý của hắn là nàng chỉ muốn đi lên chụp chết hắn.
“Ái phi đã không kịp chờ đợi như thế, trẫm mà không phối hợp thì sao được chứ?”
Lời nói vừa dứt, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã cúi người hôn lên môi Bách Lý Thần Hi lần nữa, nụ hôn trằn trọc, sau đó chậm rãi dời xuống...