Bách Lý Thần Hi thản nhiên quét mắt nhìn một vòng cung nữ, thái giám rồi lạnh lùng nói: “Truyền thiện đi.”
Nếu đổi lại là buổi sáng, bọn họ sẽ lớn gan mà nói chưa đến giờ ăn, cố ý làm khó dễ Bách Lý Thần Hi. Còn bây giờ bọn họ trừ phục tùng mệnh lệnh vẫn chính là phục tùng mệnh lệnh. Dù sao đã có một ví dụ sống sờ sờ ra đấy rồi.
Nghe nói, cung nữ bị Bách Lý Thần Hi gây thương tích vào buổi sáng được Ngự y xem vết thương đã cho ra kết luận là: Độ mạnh yếu của lưỡi dao được khống chế vô cùng tốt, vết thương nó tạo ra rất đáng được chú ý. Nếu lưỡi dao sâu thêm một phân sẽ thương tổn đến động mạch cổ gây nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như miệng vết thương lớn thêm chút nữa, máu sẽ chảy ra nhiều hơn, coi như không có thương tổn đến động mạch cổ cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà đe dọa đến tính mạng.
Nói tóm lại, không nói đến chuyện Bách Lý Thần Hi rốt cuộc có phải là phế vật vô dụng như trong lời đồn hay không. Chỉ bằng tốc độ đả thương người của nàng đã đủ để cho người ta nghĩ mà sợ.
Bách Lý Thần Hi vừa mở miệng lập tức có người đi truyền lệnh.
Nàng lười biếng tựa vào ghế thái phi, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Ngự Thanh.
Ngự Thanh: “Phàm nhân, đám người kia hình như rất sợ ngươi nha?”
“Thì sao?” Mí mắt Bách Lý Thần Hi cũng không nâng lên, cuồng vọng hỏi lại.
“Ngươi đã làm cái gì với bọn họ? Ta nhớ hôm qua tới đây bọn họ cũng không có ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”
“Chỉ là suýt nữa gϊếŧ chết một cung nữ mà thôi.”
Ngự Thanh ngẩng cái đầu nhỏ lên dạo một vòng xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một cung nữ quấn vải trắng quanh cổ, nó nói: “Nhất định là ngươi cố ý.”
“Ta chưa từng nói ta không cố ý.”
“Nàng ta là Ma pháp sĩ sơ cấp, ngươi có thể khiến nàng ta bị thương đến trình độ này?” Ngự Thanh có chút kinh hãi: “Ngươi xác định bản thân không biết gì cả?”
“Nếu như ngươi nói võ kỹ và ma pháp, thậm chí là luyện dược thì ta rất tiếc phải nói cho ngươi biết, tạm thời ta không biết cái gì cả.”
Vì sao nói là tạm thời? Bởi vì dựa vào tính tình của Bách Lý Thần Hi, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân luôn bị xem là kẻ vô dụng. Cho dù nghịch thiên nàng cũng chỉ có thể đứng trên đỉnh cao chứ không phải là phế vật để cho người khác khinh bỉ.
Ngự Thanh lại kinh ngạc lần nữa, nhưng rất nhanh nó đã bình tĩnh lại. Dù sao, nếu như là lời của người đó nói thì không có gì là không thể cả.
Trong lúc một người một thú nói chuyện với nhau, đồ ăn rất nhanh đã được bày đầy bàn. Đợi sau khi cung nhân thử qua các món, Bách Lý Thần Hi mới đi đến trước bàn ăn. Ngự Thanh từ trên tay Bách Lý Thần Hi bò xuống, đầu tiên nàng bưng đến một đĩa thịt ma thú để trước mặt Ngự Thanh, thấy hợp khẩu vị của nó nàng mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Còn chưa ăn xong, một đám phi tần sáng sớm bị nàng đuổi đi lại kết bạn mà tới. Thấy Bách Lý Thần Hi cũng không hành lễ, tìm một chỗ thản nhiên ngồi xuống, giống như đây là địa bàn mà các nàng ta hay đến nói chuyện phiếm vậy.
Bách Lý Thần Hi làm như không thấy, trực tiếp coi đám nữ nhân này như không khí, tiếp tục ăn. Ngự Thanh càng không để đám người này vào mắt, nhìn cũng không nhìn, chui lên tiếp tục ăn. Đừng nhìn thân thể nho nhỏ của nó, đồ nó có thể ăn cũng không phải là ít đâu.
Bách Lý Thần Hi chậm rãi ăn, Ngự Thanh lại không khách khí như thế, thấy cái gì ăn ngon dứt khoát quét sạch. Bách Lý Thần Hi giễu cợt nó: “Ai không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi đó.”
“Ngươi nỡ sao?” Ngự Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục ăn.
Bách Lý Thần Hi mỉm cười, trong con ngươi màu tím hiện lên tia sủng ái: “Nếu ngươi muốn thử ta có thể giúp ngươi.”
“Ta cái gì cũng chưa nói.” Ngự Thanh cũng không ngu, nữ nhân trước mặt này cũng không phải người dễ trêu.
“Ha ha...” Bách Lý Thần Hi cười khẽ một tiếng: “Ngự Thanh, sao ngươi lại có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Ngự Thanh lập tức xù lông, chỉ là nó còn chưa lên tiếng, đám phi tần vẫn ngồi cách đó không xa đã lên tiếng trước.