Đối với những người không trung với nàng, Bách Lý Thần Hi tuyệt đối không lưu tình chút nào. Tất cả nô tài trong Tê Phượng Cung, bất kể là cung nữ hay thái giám đều bị lôi đi nhận phạt gậy cùng với mấy vị phi tần kia. Tê Phượng Cung vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại hai người Bách Lý Thần Hi và Đông Phương Thanh Thanh.
Vào ngày nhập cung, Bách Lý Thần Hi mặc bạch y tiến cung diện thánh đã khiến quần thần bất mãn. Ngày hôm sau, chuyện dùng gậy đánh mấy vị phi tần cùng với mười mấy tên nô tài lại càng thêm oanh động. Từ Thái Hậu, Hoàng Thượng cho đến quần thần không ai là không biết. Nếu không che giấu tin tức đi, chuyện này có thể bị truyền đến tai tất cả mọi người trong đô thành, còn không biết kinh động khiến cho bao nhiêu người rớt cằm.
"Thần Hi, người nổi danh rồi." Đông Phương Thanh Thanh nghe ngóng tin tức trở về, trực tiếp ngồi trước mặt Bách Lý Thần Hi, nói. "Hiện nay Thái Hậu rất thương Linh phi. Ngươi không những gϊếŧ nàng, còn một lần gϊếŧ luôn mấy vị phi tần cùng với mười mấy tên nô tài. Thái Hậu nổi trận lôi đình, đã sai người đến Tê Phượng Cung bắt người rồi.
Chuyện này Bách Lý Thần Hi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng tựa trên ghế Quý phi, nhẹ nhàng vuốt đầu Thanh Long, không để ý nói: "Đến thì cứ đến đi, đây cũng là trong dự liệu.”
"Nếu bị Thái Hậu bắt đi, chắc chắn sẽ không có quả ngọt mà ăn." Đông Phương Thanh Thanh lo lắng, người mà Bách Lý Thần Hi đắc tội là Thái Hậu đó.
"Ngươi nói xem, nếu giữa ta và Thái Hậu phát sinh xung đột, Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ đứng về phía ai đây?" Bách Lý Thần Hi không đáp hỏi lại.
Khóe miệng Đông Phương Thanh Thanh giật giật, vấn đề này cần phải hỏi sao? Nhưng lúc nàng đang muốn trả lời, âm thanh của nam tử vang lên trước nàng một bước: "Có ta ở đây, không ai có thể động đến nàng."
Theo hướng âm thanh phát ra, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã bước từng bước đi đến, ngồi xuống cạnh Bách Lý Thần Hi. Hắn nhìn cũng không nhìn Đông Phương Thanh Thanh một cái, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Chỗ này đã không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi."
"Vâng, nô tỳ cáo lui." Đông Phương Thanh Thanh nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, rồi lại cho Bách Lý Thần Hi vẻ mặt ngươi tự cầu nhiều phúc đi, sau đó hành lễ lui xuống.
"Ngươi đến đây làm gì?" Bách Lý Thần Hi sờ đầu Thanh Long, mí mắt cũng không thèm nhấc lên nói với Nạp Lan Ngôn Kỳ.
"Nghe nói nàng xử phạt mấy sủng phi của Trẫm, ngay cả toàn bộ nô tài của Tê Phượng Cung lôi ra xử phạt? Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi đầy hứng thú. Lá gan nữ nhân này ngược lại đủ lớn, vậy mà có thể gϊếŧ một lúc nhiều người như vậy.
Bách Lý Thần Hi khẽ nhíu mày: "Hoàng Thượng đến là vì khởi binh vấn tội?"
"Nếu Trẫm nói chỉ là đến nhìn xem nàng có bị thương hay không, nàng sẽ tin sao?" Vốn dĩ còn đang nói chuyện khá bình thường, đột nhiên lại trở nên mờ ám. Nạp Lan Ngôn Kỳ tiến sát lại gần Bách Lý Thần Hi, hơi thở ấm nóng phun nên cổ nàng, có chút ngứa.
Khuôn mặt Bách Lý Thần Hi hơi ửng đỏ, lập tức đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra, nhướn mày nói: "Cho ta một lý do không thể không tin đi."
"Haha..." Nạp Lan Ngôn Kỳ cười nhẹ ra tiếng: "Thần Hi, sao nàng lại đáng yêu như vậy chứ?"
Nạp Lan Ngôn Kỳ không kìm lòng được khẽ nhích lên phía trước hôn lên môi nàng một cái, trước khi nàng kịp ra tay vội lùi về phía sau, tiếp tục nói: “Ừm, hương vị không tồi. Trẫm thật vất vả mới làm cho nàng tiến cung, sao nỡ để nàng xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nhưng chính tay ta đã gϊếŧ chết Linh phi, cháu gái của Thái Hậu, biểu muội của ngươi. Còn đánh chết nhiều sủng phi bảo bối của ngươi như vậy.”
“Thì làm sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ cuồng vọng hỏi lại. Dừng lại một chút, giống như nhớ ra chuyện gì, bổ sung nói: “Linh phi không phải là biểu muội của ta, mấy sủng phi kia cũng không tính là gì cả. Nàng, mới chính là bảo bối của ta...”