Đối với chuyện Bách Lý Thần Hi gϊếŧ Linh phi, đánh chết vài vị sủng phi và mười mấy cung nhân, Nạp Lan Ngôn Kỳ có thể không so đo, cũng không nỡ trách phạt nàng. Nhưng hắn không làm không có nghĩa đương kim Thái Hậu cùng với người nhà của mấy vị phi tử đã chết kia không so đo.
Nạp Lan Ngôn Kỳ tới Phượng Tê Cung không bao lâu, mới vừa cùng Bách Lý Thần Hi thỏa thuận xong điều kiện, còn chưa kịp làm nóng người đã có người ở Từ Ninh đến.
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, gặp qua Thần Quý phi...” Thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ ở đây, tên nô tài hơi sửng sốt, sau đó không thể không cung kính thỉnh an.
“Miễn lễ.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lúc này chỉ có ở trước mặt Bách Lý Thần Hi mới lộ ra sự ôn nhu, hắn lười biếng ngồi dựa vào thành, lạnh nhạt nói: “Không biết An công công tới làm gì?”
“Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nghe nói Quý phi nương nương không những tự tay gϊếŧ Linh phi nương nương, còn hạ lệnh đánh chết vài vị phi tần và hơn mười cung nhân. Lúc này mới lệnh cho nô tài đến đây mời Quý phi nương nương qua bên kia, muốn đích thân tìm hiểu rõ tình huống.” An công công chính là tâm phúc bên người Thái Hậu. Hắn ở trong cung lăn lộn đã nhiều năm, biết nhìn sắc mặt người khác lại biết cách nói chuyện. Thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ hỏi, hắn cân nhắc kỹ càng rồi trả lời.
“Đúng lúc, Trẫm cũng lâu rồi chưa đi thăm mẫu hậu, cùng đi.” Nói xong, Nạp Lan Ngôn Kỳ đứng dậy trước.
Bách Lý Thần Hi không chút nghi ngờ, Nạp Lan Ngôn Kỳ sở dĩ nói và hành động như vậy, hoàn toàn là vì nàng.
Muốn hỏi sự tự tin của Bách Lý Thần Hi từ đâu mà có? Rất đơn giản, nàng cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ đã nói rõ, bất luận Nạp Lan Ngôn Kỳ đối với nàng là thực sự thích hay là có mục đích nào khác, chí ít tạm thời hắn sẽ không để nàng ở dưới mí mắt hắn mà xảy ra chuyện không may.
Thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ đứng dậy, Bách Lý Thần Hi cũng đứng dậy theo.
Từ Ninh cung sao? Thái Hậu sao? Rõ ràng Nạp Lan Ngôn Kỳ đứng ở bên phía Bách Lý Thần Hi nàng, nàng còn phải sợ cái gì đây?
Lúc này Bách Lý Thần Hi cũng không sợ phải dựa vào Nạp Lan Ngôn Kỳ. Bởi vì trong thâm cung xa lạ này, thứ nhất nàng chỉ quen thuộc mỗi một người đó là Nạp Lan Ngôn Kỳ. Thứ hai, hiện tại võ kỹ hay ma pháp nàng đều không biết. Nạp Lan Ngôn Kỳ lại có quyền cao nhất, hắn đứng về phía nào sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống còn của nàng.
Bách Lý Thần Hi không hề sợ chết, nhưng nàng mới tới thế giới này chưa được bao lâu, cũng không muốn cứ như vậy mà chết một cách vô nghĩ. Nàng là lính đánh thuê đệ nhất, nếu thật sự chết lãng xẹt như vậy, há chẳng phải mất mặt chết đi được?
“Đừng sợ, mọi chuyện có ta ở đây.” Nạp Lan Ngôn Kỳ thấy sắc mặt Bách Lý Thần Hi không tốt, cho là nàng đang lo lắng, đang sợ hãi. Cho dù biết rõ những chữ này căn bản không có trong tự điển của nàng, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, muốn che chở chu toàn cho nàng. Hắn vươn tay cầm lấy tay nàng, nắm chặt lại, dùng ngôn ngữ và hành động của mình nói cho nàng biết, hắn sẽ ở bên cạnh nàng.
Bách Lý Thần Hi không phải là người dễ dàng cảm động, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ lại là người cẩn thận tỉ mỉ, một động tác nhỏ của hắn đã khiến lòng nàng vô cùng cảm động. Không thể không thừa nhận, người nam nhân này vừa tà mị lại phúc hắc. Nhưng hắn rất chu đáo và tri kỷ, dễ dàng làm cho người khác cảm động. Nàng nghĩ, nếu hắn thật lòng yêu một người, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý mà che chở, sủng ái đối phương tuyệt đối.
Bách Lý Thần Hi cười với Nạp Lan Ngôn Kỳ một tiếng: “Ta biết rõ ngươi sẽ không để cho ta chết, có cái gì phải sợ chứ? Trời có sập xuống vẫn còn có vóc dáng cao lớn của ngươi chống đỡ.”
“Đây không giống lời mà nàng sẽ nói.” Nạp Lan Ngôn Kỳ biết Bách Lý Thần Hi không có gánh nặng trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn.
Tự một khắc ý thức được tâm ý của mình, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã biết hắn tuyệt đối không thể để cho Bách Lý Thần Hi gặp chuyện không may. Đúng như hắn nói, Linh phi tính là gì? Những sủng phi, nô tài kia thì tính là cái gì? Chân chính có thể xông vào trong trái tim hắn chỉ có Bách Lý Thần Hi.