Nghe Nạp Lan Ngôn Kỳ nói xem, Gặp qua bao che khuyết điểm đích, gặp qua như vậy bao che khuyết điểm đích sao không? Hắn kia một phen nói, là hoàn toàn thủ, Bách Lý Thần Hi thấy vui, còn Thái Hậu thì bùng nổ.
“Hoàng Thượng, đây là cách giải quyết của ngươi sao? Theo lời ngươi nói thì Linh phi và những người khác chết là do họ vô dụng, là bọn họ đáng chết sao?” Thái Hậu hét to: “Bổn cung thấy ngươi bị nữ nhân này làm cho mê muội mất rồi. Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Thái Hậu lớn tiếng chất vấn, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, đổi màu liên tục trong thật vi diệu.
“Nếu Mẫu hậu đã nghĩ như vậy thì Trẫm không có gì để nói.” Nạp Lan Ngôn Kỳ tỏ rõ thái độ bảo vệ cho Bách Lý Thần Hi.
“Nếu Hoàng Thượng không nỡ đụng tới nàng ta thì hãy để ai gia giúp người tiêu diệt thứ yêu nghiệt họa thủy này.”
Vừa dứt lời, Thái Hậu liền niệm chú ngữ, một ngọn lửa liền xuất hiện trong tay, bà liền đánh thẳng nó về phía Bách Lý Thần Hi.
Phải biết Thái Hậu là ma pháp sư hệ hỏa trung cấp, nếu chiêu thức của bà thật sự đánh trúng Bách Lý Thần Hi, thì lấy cơ thể bị làm hai lần đã ngất này nhất định sẽ chịu không nổi.
Thái Hậu động tác liền mạch dứt khoát không chút chùn tay, tốc độ nhanh đến không ngờ. Phản ứng của Bách Lý Thần Hi rất nhanh nhưng vẫn không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng ánh sáng đỏ chói cắt qua chân trời, đánh thẳng về phía nàng bằng thứ tốc độ mắt thường khó thấy được.
Nơi ánh sáng đi qua đều để lại một vệt lửa, trong nháy mắt cả Từ Ninh cung sáng rực lên, vừa chói mắt vừa nóng rực như đang ở trong biển lửa, cảm giác cả người đều đang bị thiêu đốt.
Bách Lý Thần Hi cứ tưởng mình sẽ bị đốt cháy, ngạc nhiên là tốc độ của Nạp Lan Ngôn Kỳ lại nhanh tay hơn.
Ngay khi ánh sáng đỏ tới trước mặt nàng, Bách Lý Thần Hi cảm thấy có cơn gió vụt qua, sau đó trước mắt tối sầm, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp. Còn chưa kịp phản ứng thì đã xoay được vài vòng, tới lúc dừng lại, ngước mắt nhìn thì ánh sáng đỏ đã tắt từ bao giờ.
“Có bị thương không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ buông Bách Lý Thần Hi ra, vừa kiểm tra khắp người nàng vừa lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Tới tận một lúc sau, Bách Lý Thần Hi vẫn còn thấy sợ hãi, những chuyện vừa rồi chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí nàng còn chưa kịp nhìn rõ.
Lần đầu tiên Bách Lý Thần Hi ý thức được sự lợi hại của ma pháp và võ kỹ, cũng là lần đầu chứng kiến sự lợi hại của một võ giả Thiên giai như Nạp Lan Ngôn Kỳ, đồng thời cũng thêm một lần nhắc nhở chính mình- phải mạnh hơn nữa.
“Mẫu hậu, Trẫm nể tình người có ơn nuôi dưỡng nên kính trọng gọi người một tiếng “Mẫu hậu”, đối với nữ nhân ngươi sắp xếp cũng chưa bao giờ từ chối, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể leo lên đầu Trẫm, muốn làm gì thì làm.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Thái Hậu, vô cùng nghiêm túc nói: “Với Trẫm mà nói, mười Linh phi cũng không bằng một đầu ngón tay của Thần Hi, Trẫm khuyên người, có một số chuyện tốt nhất là không nên quá cố chấp.”
“Hoàng Thượng, vì một nữ nhân như vậy mà ngươi dám đối xử như vậy với ai gia?” Thái Hậu nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ bằng ánh mắt khó tin: “Vì một nữ nhân như thế, ngươi lạ xem nhẹ ai gia? Cho dù ai gia không truy cứu, nhưng người chết là con gái của quan đại thần, làm sao bọn họ có thể tha cho nàng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn làm quần thần giận dữ? Lẽ nào ngươi không cần ngôi vị Hoàng đế này nữa sao?”