Cái này… Bách Lý Thần Hi có hứng thú, vừa nhận quần áo Đông Phương Thanh Thanh đưa, để nàng ta mặc giúp, vừa hứng trí hỏi: “Các quần thần muốn Hoàng Thượng phế ta?”
“Chả trách Hoàng Thượng lại yêu thích chủ tử tới vậy, thật là thông minh.” Đông Phương Thanh Thanh vừa chỉnh lại quần áo cho Bách Lý Thần Hi vừa nói.
“Thôi thôi, đừng bắt ta đội cái mũ lớn đó.” Bách Lý Thần Hi thuận tay cột tóc lên, cười nói.
Khỏi nói nàng có bao nhiêu hứng thú với chuyện đó, nàng có rất nhiều chuyện muốn làm, nếu không thì có nói gì nàng cũng không chịu buông cái giường lớn mềm mại của mình. Bị Nạp Lan Ngôn Kỳ ghiền ép hai đêm liền, dù nàng có thể chất đặc biệt, cảm giác đau đớn không quá rõ ràng nhưng toàn thân đều bủn rủn mỏi mệt.
“Thần Hi, người đường đường là Quý phi, sao có thể để tóc đơn giản vậy được?” Đông Phương Thanh Thanh vừa nói vừa kéo Bách Lý Thần Hi đến trước bàn trang điểm dài, gỡ cái đuôi ngựa nàng tùy ý buộc ra, cầm lực bắt đầu sự nghiệp búi tóc.
“Đừng phức tạp quá, làm sơ sơ là được, càng đơn giản càng tốt.” Nàng không thích phức tạp nặng nề quá, đơn giản là tốt nhất.
“Đã biết.” Đông Phương Thanh Thanh đáp, tuy nàng ta mới đi theo Bách Lý Thần Hi nhưng vẫn nhìn ra được nàng là người thích đơn giản, cứ làm theo ý nàng là được, nhưng cũng khó cho nàng ta, dù sao nàng ta cũng là nữ nhân.
Tay nghề của Đông Phương Thanh Thanh khá được, chỉ một lúc đã chải đầu ngay ngắn cho Bách Lý Thần Hi, hình thức đơn giản nhưng rất phù hợp với nàng, lại cài thêm một cây trâm ngọc bích, thanh nhã thoát tục như tiên tử hạ phàm, rất thu hút ánh nhìn.
Sự tự tin cũng là vẻ đẹp tự nhiên của Thần Hi, nàng thản nhiên nhìn người trong gương đồng, khen Đông Phương Thanh Thanh thật khéo tay rồi chìa tay với Ngự Thanh, Ngự Thanh hiểu ý quấn lên cổ tay nàng, đầu úp trên mu bàn tay, ngoan ngoãn cực kỳ.
Bách Lý Thần Hi vuốt đầu Ngự Thanh, nói với Đông Phương Thanh Thanh: “Ngươi rành đường trong cung hơn ta, dẫn ta ra ngoài dạo đi.”
“Được.” Đông Phương Thanh Thanh đồng ý, theo Bách Lý Thần Hi ra khỏi Tê Phượng Cung.
Vừa ra khỏi cửa, Bách Lý Thần Hi thiếu chút đã bị một người đang lao nhanh đâm sầm vào, may mà nàng nhanh nhẹn, lắc mình tránh được.
Đông Phương Thanh Thanh nhíu mày, người nọ không kịp phanh lại, té trên đất, nàng ta đi đến đứng trước mặt Bách Lý Thần Hi, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Chạy nhanh như vậy, thiếu chút đã đụng vào Quý phi, muốn chết sao?”
“Thần Quý phi tha tội, tình hình khẩn cấp, nô tài nóng vội nên đã thất lễ.” Người trên đất dập đầu giải thích, nói: “Hoàng Thượng tranh chấp với các đại thần, giận dữ muốn dời phủ Quốc Cữu, xin Thần Quý phi đi khuyên Hoàng Thượng, phủ Quốc Cữu không thể dời được.”
Bách Lý Thần Hi liếc nhìn kẻ trên đất, nheo mắt phượng, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, mở miệng cũng hết sức lãnh đạm: “Bổn cung mặc kệ ngươi là ai, chỉ mỗi việc ngươi giả danh thái giám lẻn vào hậu cung đã đủ cho bổn cung xử ngươi tội chết. Chuyện trong triều làm gì tới phiên ngươi quan tâm? Sao lại cần bổn cung đi hoa tay múa chân? Bổn cung tin Hoàng Thượng tự biết cách xử lý.