Bách Lý Thần Hi là ai? Kiêu ngạo, thích máu, cả người đầy kiêu ngạo phát ra từ trong xương, dù có đồng ý ở cạnh hắn nhưng cũng chỉ là thỏa thuận, nàng có cái tôi của mình, mặc dù không có ma pháp hay võ kỹ nhưng vẫn khiến người khác không thể bỏ qua. Hào quang của nàng lan khắp bốn phía, lúc trước cả người toàn là máu cũng chưa từng xin hắn giúp đỡ, lúc này lại chủ động dựa sát vào ngực hắn, nói bụng đau, như thế này thật sự không giống tác phong thường ngày của nàng.
Nạp Lan Ngôn Kỳ rũ mắt nhìn xuống, mặt Bách Lý Thần Hi trắng như tờ giấy, vừa nhìn đã thấy không ổn, cả trái tim của Nạp Lan Ngôn Kỳ đều nhói lên, không phải vừa rồi còn tốt sao? Sao lúc này lại đau thành như vậy rồi? Không lẽ thật sự bị kết giới làm bị thương? Nạp Lan Ngôn Kỳ không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp cúi người ôm lấy Bách Lý Thần Hi, Ngay cả tiếp đón cũng chưa cùng những người đó đánh, đi thẳng về Hoàng cung.
“Thần Hi, đừng sợ, Trẫm sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Có trời mới biết, giọng nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ thế mà lại có chút run rẩy.
Những người khác thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm Bách Lý Thần Hi đi, trong lòng thắt chặt, nhanh chóng đuổi theo.
Bách Lý Thần Hi ôm cổ Nạp Lan Ngôn Kỳ, dựa vào ngựa hắn, ở một góc mọi người không nhìn thấy mà nở một nụ cười khiêu khích với Tư Đồ Mộng Liên, lần này quả thật Tư Đồ Mộng Liên đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhẹ, phong độ lý trí gì đó đều mất tăm, nàng phi thân lên trên nói với Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Ngôn Kỳ, nàng ta vốn không có bị gì…”
Trước khi ả kịp nói thêm, Bách Lý Thần Hi đã hừ hừ ra tiếng, bộ dạng rất đau đớn, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhíu mày: “Mộng Liên, nàng ấy có chuyện hay không, Trẫm có mắt, có thể thấy rõ.”
“Ngôn Kỳ…” Tư Đồ Mộng Liên còn định nói lại bị Nạp Lan Ngôn Triệt ngăn lại: “Mộng Liên, đừng nói nữa.” Nói thêm gì nữa thì Hoàng huynh sẽ tức giận, mấy người họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại bái cùng một sư, tình cảm rất tốt, không nên vì chuyện nhỏ mà bất hòa.
Tư Đồ Mộng Liên vẫn còn rất bực mình, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào, đương nhiên ả cũng nhìn ra sự lo lắng và mất kiên nhẫn của Nạp Lan Ngôn Kỳ.
“Hoàng Thượng, ta không quen bị nhiều người nhìn.” Vừa vào cửa cung, Bách Lý Thần Hi nói khẽ, Nạp Lan Ngôn Kỳ không nói hai lời liền nói với đám người Nạp Lan Ngôn Triệt: “Triệt, Mộng Liên, các người về trước đi, chuyện khác để ngày mai nói.”
“Chúng ta cáo lui trước.” Nạp Lan Ngôn Triệt cũng không đòi ở lại, kéo Tư Đồ Mộng Liên đi ngay.
Về đến Tê Phượng Cung, Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm Bách Lý Thần Hi đi vào buồng trong, rất khẩn trương đòi tìm thái y nhưng bị Bách Lý Thần Hi ngăn lại.
Bách Lý Thần Hi dường như không có gì mà nhảy ra khỏi lồng ngực Nạp Lan Ngôn Kỳ, bình tĩnh nhận trả Đông Phương Thanh Thanh đưa, ung dung tao nhã uống một hớp, thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn chằm chằm nàng, chầm chậm nói: “Hoàng thượng thích đứng sao?”
“Nàng không bị gì sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn chằm chằm Bách Lý Thần Hi, tựa như muốn nhìn thấu nàng.
Bách Lý Thần Hi khơi khiêu mi: “Ngươi mong ta có chuyện à?”
“Nàng lừa ta?” Nạp Lan Ngôn Kỳ hỏi lại: “Nàng biết là…”
Lời còn chưa dứt đã bị Bách Lý Thần Hi cắt ngang: “Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy không? Giống như ta ăn hiếp ngươi vậy? Nói lời oan ức như vậy…”
“Bách Lý Thần Hi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhíu mày gầm nhẹ. Không biết hắn rất lo lắng sao?
“Đây.” Bách Lý Thần Hi nâng mắt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói: “Nam nhân của ta, ai cũng đừng hòng cướp.” Dừng một chút: “Bất quá nếu ngươi muốn ở cùng nữ nhân khác, ta sẽ không phản đối, nhưng, đừng bước qua cánh cửa này của ta nữa…”