Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 86



“Thanh Thanh, Mẫn Gia, các người đi theo ta.” Bách Lý Thần Hi dửng dưng mở lời.

Lời này vừa mở ra, Mẫn Gia chẳng có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Đông Phương Thanh Thanh có một chút nắm cổ tay than thở, nghĩ xem hai ngày nay ăn thịt sống, trong lòng hối hận nói không ra lời, sớm biết nàng ta cũng có cơ hội đi ra ngoài, nói gì cũng đừng chịu đựng những trò đùa đó chứ, bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn một trận cuồn cuộn, buồn nôn.

“Thanh Thanh, nếu như ngươi muốn ở lại, cứ ở lại…” May là phản ứng của Đông Phương Thanh Thanh cũng nhanh nhẹn, nàng ta chưa nói xong, thì bị Đông Phương Thanh Thanh ngắt lời: “Chủ tử người nói đi đâu vậy, người có dặn dò, ta chắc chắn không thể chối từ.”

Bách Lý Thần Hi cười, chẳng hề vạch trần tâm tư nhỏ bé của Đông Phương Thanh Thanh.

Lúc về đến cung, thời gian vẫn còn rất sớm, nghe nói, Hoàng Thượng các nước dẫn theo đội ngũ của mình vào cung, Nạp Lan Ngôn Kỳ thân là vua một nước, thế nào cũng phải đi xem xem, Nhưng Bách Lý Thần Hi nàng ta không có hứng thú đó, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không có miễn cưỡng nàng ta.

Mẫn Gia là người nửa thú, cho dù hắn có nhan sắc tuấn tú, nhưng hai cái sừng đó trên đầu, vẫn khiến người ta vô cùng chú ý.

Chẳng qua, trước tiên Linh phi bị gϊếŧ, cùng chuyện rất nhiều phi tần, cung nhân bị đánh chết, sau đó chuyện Nghi phi bị đánh vào lãnh cung, người trong cung, đều vô cùng hiểu rõ địa vị của Bách Lý Thần Hi trong cung, có thể nói, địa vị của nàng ta trong lòng Hoàng Thượng, phóng tầm mắt nhìn cả hậu cung, còn ai dám trêu chọc nàng ta chứ?

Cho dù có người có cách nhìn khác thường đối với Mẫn Gia, nhưng cũng chỉ có thể đi vòng quanh, không người nào dám chỉ trích gì trước mặt, không vì điều gì khác, hắn ta là người của Bách Lý Thần Hi dựa vào điểm này, thì hắn ta là tử huyệt của tất cả mọi người.

Bách Lý Thần Hi chẳng tin người lắm, những người trong Tê Phượng Cung đó, nàng ta càng không tin tưởng, đây cũng là lý do vì sao nàng ta dẫn theo Mẫn Gia và Đông Phương Thanh Thanh ra ngoài.

“Thanh Thanh, Mẫn Gia, đi thăm dò một chút, trong những ngày chúng ta rời khỏi hoàng cung, phủ Thái Sư, có thể nói trong Triều Đường, từng có động tịnh, đặc biệt thăm dò một chút, có người gây phiền phức phủ Tướng Quân hay không.” Bách Lý Thần Hi sờ đầu Ngự Thanh, dặn dò rất tự nhiên.

Bách Lý Thần Hi không quên rằng, Nghi phi bị đánh vào lãnh cung với phủ Thái Sư có quan hệ gì, thế lực Thái Sư lại không đơn độc, khó tránh gặp phiền phức.

Tất nhiên, Bách Lý Thần Hi không lo lắng có người gây phiền phức cho nàng ta, chỉ sợ là bọn chúng kết hợp lại gây bất lợi cho phủ Tướng Quân. Nàng ta vô tình lần nữa, cũng biết rằng, trên thế giới này, Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong và Hà Vân Trân là đối xử thật lòng với nàng ta, sống hai đời rồi, đây là tình thân duy nhất, nàng ta không muốn mất đi.

“Thần Hi, kẻ sai người gϊếŧ người đó, người tính xử lý như thế nào?” Đông Phương Thanh Thanh có chút nghi hoặc, tại sao Thần Hi không nhắc đến kẻ đó.

“Kẻ đó, tạm thời chúng ta không thể động đến, có thể nói, tạm thời không động đến được.” Bách Lý Thần Hi hiu hiu híp mắt lại, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không tránh khỏi lại khiến nàng ta thêm vài phần quyết tâm, nàng ta nói: “Đương nhiên, nếu như ả ta còn làm ra chuyện giống như vậy, ta nhất định sẽ để ả ta biết, hai chữ hối hận viết như thế nào.”

Ngừng giây lát, Bách Lý Thần Hi có vẻ lại nghĩ đến điều gì, trước khi Đông Phương Thanh Thanh chưa mở lời, lại tiếp tục nói: “Chẳng phải vẫn còn một Lộ Dao hay sao?” giải quyết xong Lộ Dao, không nghi ngờ gì dốc sức đánh một bạt tai trên mặt ả ta.”

Đông Phương Thanh Thanh khóe miệng hút một cái, nghi ngờ hỏi: “Thần Hi, người giải quyết Lộ Dao rồi sao? ả ta là ma đạo sĩ cấp thấp...”

“Ta biết!” không đợi Đông Phương Thanh Thanh nói hết, Bách Lý Thần Hi cứ ngắt lời: “Ngươi nghĩ ta còn lựa chọn khác sao?”

“Nhưng…” Đông Phương Thanh Thanh có chút lo lắng.

“Không nhưng nhị gì hết, ngươi chỉ cần làm tốt việc ta giao cho ngươi là được, việc khác không cần quản, ta và Lộ Dao quyết đấu, vẫn còn một tháng nữa cơ.” Bách Lý Thần Hi sai Đông Phương Thanh Thanh đi: “Thời gian không còn sớm nữa, ta phải từ từ đi đến điện Thái Hòa đây, Hoàng Thượng có bày tiệc ở đó.”

“Chi bằng để Mẫn Gia đi, ta cùng đi với người, hay là, ta đi, Mẫn Gia cùng đi với người.” Đông Phương Thanh Thanh có chút không yên tâm Bách Lý Thần Hi.

“Không cần đâu!” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta chỉ là đi tham gia bữa tiệc thôi mà, lại không phải xông vào đầm rồng hang hổ.”

“Thôi được!” thấy Bách Lý Thần Hi kiên quyết, Đông Phương Thanh Thanh cũng không nói gì thêm, quay lưng đi liền, Mẫn Gia vừa định đi theo, nhưng lại bị Ngự Thanh gọi lại: “Mẫn Gia, đợi đã!”

Mẫn Gia quay đầu nhìn Ngự Thanh, Ngự Thanh nói: “Thần Hi, Mẫn Gia không biết nói tiếng người, giữa hắn và cô nương Thanh Thanh giao tiếp có vấn đề, vậy hợp tác lại thì…”

Ngự Thanh vẫn chưa nói hết lời, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng rồi, Bách Lý Thần Hi sờ đầu Ngự Thanh, thở dài một tiếng, đồng thời nói Đông Phương Thanh Thanh đang dừng lại: “Thanh Thanh, một mình người đi thăm dò, Mẫn Gia ở lại.” Dừng giây lát: “Cho dù có tra được tin tức gì hay không, đều phải sớm trở về.”

“Vâng.” Đông Phương Thanh Thanh cũng dứt khoát, nói xong, thì phi thân rời khỏi, không một chút dừng lại.

“Mẫn Gia, chúng ta cũng đi thôi.” Bách Lý Thần Hi nhìn Mẫn Gia một cái, dường như, từ khi hắn bắt đầu theo nàng ta, chưa từng có biểu cảm khác. Lúc này, nàng ta để hắn đi, hắn cũng rất nghe lời đi theo.

Bách Lý Thần Hi là người danh tiếng trong cung, cho dù rất nhiều không quen biết nàng ta, chưa từng gặp qua nàng ta, nhưng, Ngự Thanh trong tay nàng ta, cùng nửa người thú Mẫn Gia bên cạnh, đều đã trở thành biểu tượng thân phận của nàng ta, cho dù nhìn thấy một trong số đó, cũng đoán được thân phận nàng ta. Mặc dù nàng ta luôn lạnh nhạt, không nói gì cả, nhưng mọi nơi nàng ta đến, vẫn khiến người ta tự giác né tránh.

“Những người đó rất sợ người?” rất khó được, Mẫn Gia vậy mà mở lời.

Bách Lý Thần Hi đành nói: “Ta từng nói, ta thà rằng tất cả mọi người đều sợ ta, cũng sẽ không lựa chọn hao tổn tâm sức đi lấy lòng một người.”

“Người tầm thường, tại sao người phải đồng ý đấu một trận sinh tử với Lộ Dao? Tại sao còn đề nghị lập ra tờ đảm bảo quân lệnh? Người cũng biết ả ta chỉ là ma đạo sĩ thấp hèn, chẳng phải kém người một cấp bậc? thời gian một tháng ngắn ngủi, cho dù người tu luyện như thế nào, cũng không thể vượt qua ả ta.” Câu hỏi này, Ngự Thanh muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng trước giờ không có cơ hội hỏi, ngay lúc này, xem như đã hỏi ra được.

“Ta biết.” Câu trả lời của Bách Lý Thần Hi vô cùng bình tĩnh.

Ngự Thanh xuýt chút tức ói máu: “Biết, tại sao người còn làm như vậy? Sĩ diện quan trọng như vậy sao? Nếu người xảy ra chuyện, Phượng Hoàng đại nhân phải làm sao?”

“Phượng Hoàng đại nhân?” Bách Lý Thần Hi rất nhạy bén nắm được trọng điểm trong lời nói của Ngự Thanh, dĩ nhiên, cũng là lý do tại sao hắn ta lại phản ứng mạnh như vậy. Nàng ta xoa đầu Ngự Thanh, động tác dừng lại rõ, nàng ta hỏi “Phượng Hoàng đại nhân là ai? Ta xảy ra chuyện có liên quan gì đến hắn?”

Ngự Thanh sững sờ, nghĩ tới đây mới phản ứng có chút quyết liệt, trong lòng không tránh khỏi có chút phiền muộn, mắt hắn rủ xuống, suy nghĩ một lúc, nói: “Người cũng biết, ta mất trí nhớ rồi.”

Bách Lý Thần Hi “…”

Chuyện lần trước hỏi hắn, cũng cùng lý do như nhau, một câu mất trí nhớ, thì có thể ném toàn bộ câu hỏi ra ngoài, nhưng lại không đưa ra bất kì câu hỏi nào?

“Mất trí rồi, ngươi làm sao lại biết Phượng Hoàng đại nhân?” Bách Lý Thần Hi không phải ngốc, có chút bất thường, vẫn có thể thấy được rất rõ ràng.

Nhớ lại lần trước vào kết giới Ma Lâm đó, nàng ta cũng là đi theo chỉ dẫn của Ngự Thanh, có thể nói, từ đầu đến cuối, nàng ta đều đi theo phương hướng của hắn chỉ dẫn.

Nàng ta không chỉ nghe Ngự Thanh nhắc đến người đó một lần, nhưng mà, người đó là ai, Ngự Thanh trước giờ lại không nói. Còn bây giờ, hắn lại nhắc đến Phượng Hoàng đại nhân gì đó, hắn ta thật sự không nhớ gì sao?

Bách Lý Thần Hi không thể không nghi ngờ, nàng ta dám đảm bảo, Ngự Thanh có lẽ thật sự mất trí nhớ, nhưng không phải mất trí nhớ hoàn toàn, hắn nhất định nhớ được một số chuyện, nếu không, lúc đứng ở cửa kết giới, cuộc nói chuyện giữa hắn và kết giới lại giải thích như thế nào đây?

Tất nhiên rồi, tuy rằng Bách Lý Thần Hi đối với những gì Ngự Thanh nói về người đó, và cả Phượng Hoàng đại nhân đều không tránh được có chút tò mò, nhưng Ngự Thanh không bằng lòng nói, nàng ta cũng không miễn cưỡng, nàng ta tin rằng, đến lúc cần thiết, khi Ngự Thanh bằng lòng nói, tự nhiên sẽ nói.

“Trí nhớ của ta không trọn vẹn, kí ức mất đi, còn nhiều hơn nhớ.” Ngự Thanh nói “Phượng Hoàng đại nhân từng là chủ nhân của ta, tự nhiên cũng nhớ được.”

Dĩ nhiên, Ngự Thanh không chỉ nhớ những điều này, không có ai biết, thật ra, trước khi nhìn thấy Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh đang đi dạo vòng quanh Ma Lâm, điều duy nhất hắn nhớ, sứ mệnh và thân phận của bản thân.

Sau lần đầu nhìn thấy Bách Lý Thần Hi ở rừng lâm, hắn nhận ra điều khác biệt ở nàng ta, mới mặt dạn mày dày đi theo Bách Lý Thần Hi.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn chẳng hề sai, có thể nói, suy đoán của hắn không sai, đi theo bên cạnh Bách Lý Thần Hi, hắn phục hồi một phần trí nhớ, nhưng cũng chỉ một phần mà thôi.