*Lời editor: Mình giải thích chút xíu về tên chương nha. Nguyên văn tên chương là “校园篇” – có nghĩa là phần viết về vườn trường, mình thấy hơi dài nên tóm gọi thành “Trường học”. Mọi người thấy có ổn hong, nếu có ý kiến gì mọi người có thể comment bên dưới để nhà có thể tham khảo với nha.
—————-
Ngôi trường mà Cố Dực học, nói dễ nghe thì là một trường trung học thực nghiệm của tỉnh, còn nói khó nghe chính là nơi của một đám phú nhị đại không công rỗi nghề ngồi ăn chơi chờ chết.
Phía sau trường học có một khoảng đất trống không lớn lắm, bao quanh bốn phía tất cả đều là bàn ghế bị hỏng, cũ kỹ cong vẹo chất thành đống, có cái lung lay khiến người ta có ảo giác rằng một giây sau lập tức liền sụp đổ.
Nơi này là địa điểm “ngắm cảnh” nổi tiếng của trường.
Những trận đánh nhau ẩu đả, những cảnh tượng bắt nạt nơi học đường đều thay phiên nhau diễn ra ở đây. Điều đáng kinh tởm không phải là kẻ ra tay đánh người, mà là đám học sinh lạnh lùng cao ngạo đứng xem từ trên sân thượng hai tầng.
Thực ra, ngày hôm đó Cố Dực là bị Giang Kính kéo đến xem trò vui. Bản thân anh cực kỳ chán ghét mấy tiết mục đấu đá không khác gì động vật thế này, anh đem những nhóm người thích lấy nhiều đánh ít, ỷ thế hiếp người này gọi chung là “rác rưởi”.
Hôm nay ở trên sân thượng có không ít người, nam sinh cùng một nhóm bạn tụ tập thành tốp năm tốp ba đứng vây thành vòng tròn, vừa phun khói thuốc lượn lờ, vừa tràn đầy hứng phấn mà thưởng thức cảnh tượng náo nhiệt. Một nhóm nhỏ do hoa khôi của trường cầm đầu đang bao vây trấn áp học sinh mới chuyển đến.
Giang Kính ném cho anh một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa nói: “Cô gái này rất trâu bò, mới chuyển đến có hai ngày, đám học sinh trong hội học sinh đã có kết cục quỳ xuống liếm láp, cậu chưa nhìn thấy bộ dạng “chân chó” kia đâu, chỉ cần quát một tiếng, bọn họ đã sủa hai tiếng, bộ dạng ngu ngốc khiến cho người ta buồn nôn.”
Cố Dực không có hứng thú đối với mấy loại chuyện bát quái này, cũng lười phát biểu ý kiến, khẽ gảy tàn thuốc rồi nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, ai ngờ nữ sinh đang bị một đống người vây hãm trong góc lại đột nhiên giương mắt lên nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Một đôi mắt xanh lam lạnh lẽo như dao sắc nhọn, khóe miệng lại nở một nụ cười xinh đẹp quỷ dị.
Lưng Cố Dực chợt cứng đờ, trên mặt chợt cảm thấy đau rát, ngón tay đang kẹp điếu thuốc trở nên mềm nhũn, suýt bị dọa sợ làm rớt xuống.
Anh giả vờ bình tĩnh, thuận miệng hỏi Giang Kính: “Cô gái đó tên gì?”
Giang Kính cà lơ phất phơ mà cắn điếu thuốc trên miệng: “Cho dù cô ấy tên là gì, đến khi lên giường cũng không phải đều là bảo bối sao…”
Cố Dực chế giễu cậu ta: “Cậu mà cứ ăn mặn không kiêng kị như vậy, cẩn thận mắc bệnh lây qua đường tình dục.”
“Ôi, làm sao có thể so sánh được với Cố thiếu gia ngây thơ của chúng ta chứ, cả ngày gọi món mà không uống canh.”
Giang Kính cười lưu manh, liếc nhìn anh: “Cậu ở thế kỷ 18 à, tình yêu của Platon*. Tôi thấy em gái trong hậu cung của cậu chất thành đống lớn rồi đấy, thế mà cậu không thèm để ai trong lòng.”
* Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Cố Dực nhún vai: “Ít nhất mình sẽ không tùy tiện chà đạp cơ thể của người khác, nếu giống như cậu sớm muộn gì cũng bị loạn dục.”
Giang Kính “xì” một tiếng, “Cậu chính là đang ghen tị.”
“Này, để mình nói cho cậu biết, lần trước cậu trêu chọc phải hoa khôi của trường bên cạnh, liền gọi điện thoại tìm đến tận mình, nói là không tìm thấy người, cô gái nhỏ khóc sướt mướt làm mình chịu không được.”
Cố Dực dập điếu thuốc, lại một lần nữa châm lửa, chăm chú nhìn ánh lửa đang chập chờn: “Nếu thích cậu thì cứ bắt lấy, dù sao mình cũng chưa chạm qua.”
Giang Kính vẻ mặt tươi cười đấm anh một cái: “Có khí thế.”
Lúc này, dưới lầu đột nhiên vang lên một trận xôn xao, sau đó chính là loạt âm thanh hỗn loạn của vật nặng lần lượt đập xuống đất, tiếng thét chói tai của các nữ sinh liên tục vang lên, Giang Kính lúc này vẫn còn đang nói chuyện phiếm bỗng sáng mắt lên cúi đầu nhìn xuống.
“Nào nào, xem kịch hay trước đã, nếu thời gian không khác biệt lắm thì chúng ta lại làm anh hùng cứu mỹ nhân…”
Cố Dực nhớ lại đôi mắt xanh lam lạnh lùng mà mê người kia, theo bản năng sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của mình, trong lòng khẽ hừ lạnh một tiếng.
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Ha ha.
Cậu muốn xông lên, ông đây thấy đau mặt.
“Đậu, đậu mé, cái lùm mía*.”
*Nguyên văn câu này là “Đm, đm, đm.” – mình sửa lại cho nó đặc sắc hơn, hy vọng mọi người cũng thấy vậy.
Giang Kính vừa thở hổn hển vừa kinh sợ, điên cuồng vẫy vẫy tay với anh: “Quá dữ dội…”
Cố Dực khẽ trầm mặc, có một giọng nói từ nơi nào đó lôi kéo dòng suy nghĩ của anh lại, cảnh cáo chính mình rằng không thể để lòng hiếu kỳ này tràn ra, nhưng Giang Kính lại kinh sợ gào lên khiến đầu óc của anh chợt trống rỗng.
Sau đó… anh vẫn không thể cưỡng lại được sự tò mò của mình, rướn cổ lên nhìn xuống một chút.
“Chát, chát, chát,…”
Nữ sinh thanh thuần với mái tóc đen dài đến ngang eo gắt gao nắm ấy tóc của hoa khôi trường học kéo ra đằng sau, khuôn mặt vô cảm liên tiếp tát mười cái mấy tát, ra tay vô cùng độc ác. Đánh không tới vài cái mũi của hoa khôi liền phun ra máu đỏ tươi, người bị đánh đến mờ hồ, theo bản năng muốn ngồi xuống trên mặt đất.
Những nữ sinh kia không cho cô cơ hội để chạy thoát, dùng tay thô bạo xé toạc chiếc áo sơ mi của hoa khôi ra, lộ ra áo ngực màu tím nhạt, khuôn ngực nhỏ nhắn cùng da thịt trắng nõn lộ ra trong tầm mắt của mọi người.
Các chàng trai trên khán đài hưng phấn gào thét lên, một đám người hóa thành hươu cao cổ, đôi mắt sáng vỗ tay khen ngợi.
Những cô gái khác hoàn toàn sợ đến choáng váng, co rúm người lại, không ai dám tiến lên để giúp đỡ. Mãi đến khi tay của nữ sinh có chút đau, liền ném mạnh tóc của hoa khôi trường ra, hoa khôi trường mặt mũi bầm dập ngã mạnh xuống mặt đất, co thể sau khi chạm đất lăn thêm hai vòng rồi miễn cưỡng mới dừng lại.
Hoa khôi trường cực kỳ chật vật, có lẽ chưa từng trải qua sự sỉ nhục như thế này trong đời, khi nhóm con gái kia đi đến vây quanh, hai tay ôm cô giữ chặt lấy áo sơ mi đã bị xé rách, vùi đầu lên trên đầu gối khóc nức nở.
Cố Dực đứng ở trên cao cho nên không nhìn thấy rõ nét mặt của cô. Cô đang đứng đó, ánh nắng dịu dàng ấm áp chiếu xuyên qua mái tóc đen trên đỉnh đầu, tạo ra một vầng hào quang nho nhỏ chói lọi.
Trong lúc lơ đãng, cô gái chợt ngẩng đầu lên, nhìn thằng về phía anh.
Trái tim Cố Dực khẽ run lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng Giang Kính kinh ngạc mà cảm thán một câu ở bên cạnh: “Mẹ kiếp, gương mặt này tuyệt thật, mình…”
Toàn bộ lời nói phía sau anh lựa chọn phớt lờ đi hết, bởi vì cô gái kia khẽ hé miệng, nhẹ nhàng nói ra vài từ.
Khoảng cách xa như vậy nên anh hiển nhiên cũng không thể nghe thấy cô nói cái gì, nhưng nó không ngăn cản anh nhìn thấy rõ ràng.
Cô nở nụ cười gian xảo, dùng khẩu hình miệng hỏi anh có đẹp không?
Anh nhất thời bối rối, xoay người không quay đầu lại mà đi về phía cầu thang, Giang Kính ở phía sau hét lên đuổi theo anh. Cố Dực lấy từ trong túi áo đồng phục ra hộp thuốc lá, cầm một điếu thuốc ngậm lên miệng, bàn tay ma sát bật lửa nhưng lại không ngừng run lên.
Anh có chút nóng nảy dùng sức ném mạnh bật lửa xuống mặt đất, mảnh vỡ văng tung tóe, GIang Kính ở phía sau cũng bị do cho mất hồn kêu lên.
“Con mẹ nó, cậu mắc bệnh chó dại à!”
Cố Dực nhanh chân đi xuống lầu, trong lòng tự đem chính mình mắng đến thảm.
Run lẩy bẩy.
Tôi run cái em gái nó chứ run!
Vài ngày sau, tới gần lúc tan học, Cố Dực nhận được một cuộc gọi từ chị gái lớn của mình, ngay cả một câu khách sáo dễ nghe cũng không có, lời ít mà ý nhiều, đi thẳng vào vấn đề.
“Mẹ nói khi em tan học thì đi mua bánh Palmier* về, hôm nay mà không mua được thì đừng có về nhà nữa.”
*Tiếng Trung là 蝴蝶酥, còn Palmier là tiếng Pháp của loại bánh này. Mọi người có thể tìm hình trên Google nha.
Cố Dực một tay chống nạnh, bộ dạng biếng nhác: “Bản thiếu gia đây có phải là cái chân chạy vặt không hả?”
“Nếu không thì em cho rằng mình là cái gì?”
Từ trước đến nay Cố Linh Tê luôn bắt nạt cậu em trai mình không thèm nương tay: “Ba nói nếu không phải do cơ thể của em không được tốt thì bố đã vứt em vào thùng rác rồi, tránh cho mẹ ở nhà chướng mắt.”
Cố Dực lầm bầm: “Chị đừng có gây sự với em, cẩn thận em bảo chiến sĩ trẻ tuổi xinh đẹp anh tiểu Hùng ra, thay mặt ánh trăng* tiêu diệt chị.”
*Chỗ này mình nghĩ có lẽ là ẩn dụ cho “công lý”.
Cố Linh Tê giọng điệu ghét bỏ: “Em mới ba tuổi hả, cũng không còn nhỏ nữa, được rồi, chị sẽ truyền lời, nếu không sợ chết thì cứ trở về tay không đi.”
“Này, chị…”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy.
Cố Dực tức giận đến mức ném vỡ chiếc điện thoại của mình.
Anh xoay người, chạy tới phía sau nói với Giang Kính đang gọi điện tán tỉnh nữ sinh nào đó: “Hôm nay mình không lái xe, cho mình mượn chìa khóa xe.”
Giang Kính híp mắt lại, tiện tay ném chìa khóa xe cho anh, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Bên dưới ghế lái phụ có một hộp áo mưa, muốn dùng thì cậu cứ lấy đi, đừng khách sáo với mình.”
Cố Dực đạp một cái: “Áo mưa cái ông nội cậu.”