Khi anh chở cô trở lại dưới lầu căn hộ, bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Mặt đất ẩm ướt, khi cô giẫm lên bước đi, vang lên tiếng nước tí tách.
Lúc cô xoay lại, người đàn ông cũng xuống xe theo cô, cơ thể vẫn còn rất yếu, con ngươi trũng sâu, giọng nói cũng có chút yếu ớt.
Anh đứng trước mặt cô: “Tối ngày mai cùng nhau ăn cơm?”
Tối ngày mai.
Trái tim cô run rẩy kịch liệt, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, cô chậm rãi thở ra, cất giọng trêu ghẹo: “Cố tổng bây giờ tài đại khí thô*, chắc sẽ không còn mời em ăn quán vỉa hè nữa nhỉ?”
*Tài đại khí thô: chỉ sự giàu có.
Anh nhìn cô chăm chú: “Cũng được, em quyết định.”
Cô nheo mắt cười: “Được.”
Người đàn ông không nhúc nhích, cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm khó dò của cô.
“Em về đây.”
Cô khẽ nói lời tạm biệt, khi cô xoay người, người đàn ông nói: “Em chờ một chút.”
Cô quay đầu lại: “Hửm?”
Anh đặt một chiếc hộp nhỏ vào trong lòng bàn tay của cô, trong lúc cô còn đang ngây người, anh cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô.
“Cái này, đừng làm mất nữa.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc hộp bọc bởi vải nhung kia, ký ức như nước mà cuồn cuộn dâng lên, tim như ngừng đập vài giây.
“Cố Dực.” Cô có chút không thể tin được.
Người đàn ông dời ánh mắt, không nhìn cô nữa, cúi đầu ho khan vài tiếng, nhẹ giọng nói: “Tối mai anh đến đón em.”
Cô im lặng không nói.
“Có thể không?” Anh hỏi lại.
Tay cô siết chặt chiếc hộp hình vuông nhỏ, liên tục hít thở sâu để ổn định nhịp tim đập hỗn loạn, cô nói: “Ừm.”
Cho đến lúc người đàn ông lái xe rời đi, Hạ Hữu Thất vẫn đứng lặng tại chỗ, cô cụp mắt xuống, sững sờ nhìn chiếc hộp trên tay.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở ra.
Đó là một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạch kim, trên chiếc nhẫn khảm vài viên kim cương nhỏ.
Cô nhớ rõ, lúc đó bọn họ mới quen nhau không lâu, vừa vặn dịp lễ tình nhân đến, đây là món quà nhân ngày lễ tình nhân của anh.
Lúc đó, cô còn cực kỳ khinh bỉ điệu bộ phú nhị đại hào phóng của anh, cũng nói thẳng rằng nếu như anh dùng tiền cha mẹ cho mua quà tặng cho cô, cô sẽ không ngại mà ném toàn bộ đồ vật anh tặng vào thẳng trong thùng rác.
Thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết sao có thể chịu được sự khinh bỉ trắng trợn như thế. Sau đó, anh biến mất nửa tháng một cách khó hiểu, thậm chí còn không đến lớp đi học. Cho đến khi anh xuất hiện, tiểu Cố thiếu bày ra vẻ mặt cực kỳ đắc ý, hào phóng ném chiếc hộp nhỏ vào trong lòng cô.
“Gia tặng quà nhân ngày lễ tình nhân đấy.”
Cô mở chiếc hộp với vẻ mặt nghi ngờ, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cố Dực.”
“Không được mắng…”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, nhấc cô lên đặt lên trên đùi, ngẩng đầu hôn lên sau gáy của cô, cất giọng khàn khàn: “Không có dùng tiền trong nhà, anh tự kiếm đấy.”
Hạ Hữu Thất tỏ vẻ không tin: “Anh đi làm?”
“Bí mật.”
Anh đưa tay vào trong vạt áo của cô, vội vàng kéo áo ngực của cô ra, bàn tay to thô bạo xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô: “Nửa tháng không chạm vào, nghẹn chết anh rồi.”
Ma nữ nhỏ không thuận theo, đẩy tay anh: “Ai cho anh sờ, anh tránh ra…”
Tiểu Cố thiếu đè cơ thể đang làm loạn của cô lại, tỏ vẻ bất mãn: “Ông đây suýt chút nữa mệt đến tắt thở, một phần thưởng nhỏ cũng không có sao?”
Hạ Hữu Thất hừ lạnh: “Cũng không phải em bắt anh mua…”
Cố Dực như chú chó nhỏ bị chọc cho nóng máu, cực kỳ tức giận, ôm cô gái lên ném xuống chiếc giường nhỏ “cọt kẹt cọt kẹt”, anh đè xuống, dùng sức kìm chặt hai tay hai chân của cô.
“Có thích không?”, đôi mắt của anh như đang phát sáng.
Ma nữ nhỏ mạnh miệng: “Bình thường.”
Nụ cười của anh thuần khiết, không thể che giấu được tình yêu trong từng câu từng chữ: “Mặt trên còn có tên viết tắt của chúng ta, QY*, tên em trước, em là lão đại nha.”
*Phiên âm tên hai nhân vật: Hạ Hữu Thất – [Xia You Qi], Cố Dực – [Gu Yi].
“Còn nữa, em đeo nó rồi thì sau này không được nhìn người đàn ông khác nữa, nghe chưa?”
Ma nữ nhỏ cố ý chọc anh: “Em càng muốn nhìn.”
“Mẹ nó.”
Anh nổi giận, lập tức kéo chiếc áo sơ mi trên người cô ra, hai ba động tác đã đem cô lột sạch.
Thiếu niên nhìn đã lâu, như con khỉ nôn nóng bỏ qua màn dạo đầu, hôn một đường từ ngực cô xuống nơi cỏ rậm gần mật huyệt. Anh chôn giữa hai chân cô, nơi chật hẹp kia bị con mèo nhỏ liếm láp vang lên tiếng nước.
Hạ Hữu Thất không thể chịu được sự tấn công mạnh mẽ này, nhạy cảm đến rối tinh rối mù, cô cắn môi rên rỉ, tiếng rên rỉ khiến da đầu anh tê dại.
Anh lật người cô lại, qua loa chạm nhẹ nơi đó hai lần, đột nhiên thẳng lưng đẩy toàn bộ vào bên trong, cô ngẩng đầu hét lớn: “Cố Dực …”
Người đàn ông vội vàng che miệng cô lại, tần suất va chạm dưới thân cô không theo một tiết tấu nào.
“Nhỏ tiếng một chút, nếu không bà lão đáng ghét ở đối diện sẽ lại gõ cửa đấy.”
Hạ Hữu Thất giãy giụa thoát khỏi tay anh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đúng lúc cho bà ấy biết anh chính là một tên biến thái cực kỳ đói khát.”
Anh nở nụ cười ngây ngô: “Biến thái làm em, mà em còn ra nhiều nước như vậy?”
“Anh… a…”
Cô bị đâm mạnh, suýt chút nữa đã mất hồn, nhẹ giọng nói: “Nhẹ chút…”
Anh hứng phấn nên không nghe thấy, mỗi một lần anh đâm vào đều sâu đến mức cô không thể chịu nổi, giọng nói khàn khàn lại hỗn loạn: “Cục cưng, em thật chặt.”
Thiếu niên hưng phấn đến mức làm đến ba lần mới bằng lòng mà miễn cưỡng buông tha cô, Hạ Hữu Thất mệt mỏi, tay chân đều mềm nhũn ra, nép vào trong lồng ngực của anh, bị anh dùng cái miệng nhỏ mút lấy.
Cô gái nhỏ tức giận cắn xương quai xanh: “Anh chính là đồ mắc bệnh thần kinh…”
Cố Dực mỉm cười, tâm trạng vui vẻ, không thèm tính toán với cô.
Anh xoay người xuống giường, khi trở lại giường, cưỡng ép đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, cắn vào lỗ tai cô, hạ giọng cảnh cáo: “Không được làm mất, nếu làm mất, ông đây sẽ giết chết em.”
Giọng nói mang vài phần trẻ con của thiếu niên tựa như đang văng vẳng bên tai cô.
Một chiếc xe tải chạy nhanh qua trước mắt cô, bánh xe lăn qua vũng nước trên mặt đất, toàn bộ đếu hất lên làn váy của cô.
Ngay lúc cô cúi đầu, một giọt nước mắt lớn rơi thẳng xuống.
Cô sợ hãi, vội vàng lấy tay che mắt lại, nhưng những giọt nước như sợi dây đứt đoạn mà liên tục rơi xuống, từng giọt từng giọt trượt qua cằm rồi hòa vào mặt đất ẩm ướt.
Cách đó vài bước, một bà lão đang quét dọn vệ sinh nhìn thấy, chậm rãi đi tới, ân cần hỏi: “Cô gái, con không sao chứ?”
Cô liên tục xua tay, cổ họng đã không thể phát ra âm thanh được nữa.
Sau đó, cô xoay người đi về phía trước vài bước, lại đột nhiên dừng lại, tựa như có vật gì đó đang chắn ngang lồng ngực, đè nén khiến cô không thể thở nổi.
Cái hộp bị cô siết chặt trong tay, các góc cạnh sắc nhọn đâm vào trong lòng bàn tay mềm mại, cảm giác đau đớn lập tức quét qua toàn bộ cơ thể cô.
Xe đến xe đi, bi thương dường như đến cực điểm, cô không còn sức lực nữa mà ngồi xuống ở ven đường, lớp áo giáp dày dặn trên người đã bị xé rách.
Khuôn mặt chôn sâu giữa hai chân, vòng hai tay ôm lấy chính mình, không kìm nén được nữa mà bật khóc, nước mắt tuôn như mưa, khàn cả giọng.
Giống như một đứa trẻ vừa tuyệt vọng lại bất lực.