Phi Thăng Chi Hậu

Chương 491: Vạn Ma Diễn Sinh quyết



- Huỳnh Hoặc lại trở về Thánh điện lần nữa, mà chính sách hôn phối chính là do y chấp hành đích.

Trưởng lão kia ngẫm nghĩ, sau đó bổ sung.

- Huỳnh Hoặc…

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói. Cái tên này làm cho người ta vừa kính lại vừa hận, Phong Vân Vô Kỵ rất khó xác định mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với y.

Tại hải dương hỗn độn, hai người mặc dù có duyên gặp mặt một lần, nhưng lại không xuất hiện cùng xuất hiện, vì vậy cũng không nói chuyện với nhau.

Chớp đôi mắt hơi phức tạp, Phong Vân Vô Kỵ nói khẽ:

- Có phải y đề xuất chuyện giữa ta và Phượng phi…

- Ừm.

Bắc Hải đại trưởng lão gật đầu, có lẽ muốn nói chút gì đó cho Huỳnh Hoặc, liền nói tiếp:

- Thật ra ngươi không nên trách y. Không ai muốn làm loại chuyện đó, nhưng dù sao cũng phải có một người đi làm. Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Trong lòng y hẳn là còn thống khổ hơn so với bất cứ ai.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng đầy tư vị. Bên ngoài lĩnh vực tuyết trắng phau phau, trên gió tuyết dày mơ hồ hiện lên khuôn mặt môt nam tử trung niên, râu tia xồm xoàm, hàng mi dày thường bất giác hơi nhăn lại, phía dưới là đôi mắt luôn lộ ra vẻ u buồn nhàn nhạt.

"Đúng vậy, có lẽ… trong lòng y còn thống khổ hơn so với bất cứ ai. Ta cũng không có tư cách… trách mắng y điều gì." – Tất cả trước mắt dường như đang rời đi, biến mất ở nơi xa vô tận. Trong xa xăm, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ như đang thì thào: "Được ơn y cứu mạng mấy lần, mặc dù hôm nay mỗi người mỗi ngã, như y vẫn suy nghĩ cho ta… Ai cũng có thể chỉ trích y, chỉ có ta không thể… ha ha…"

Nghĩ như vậy, khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ chợt lộ ra một nụ cười đắng chát. Đó vốn là một nỗi hận mong manh, lúc này càng biến mất không tung tích.

"Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, ân oán cần phải rõ ràng… Giữa chúng ta không nên có sự ngăn cách." - Trong xa xăm, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có một quyết định.

Bắc Hải đại trưởng lão luôn khẩn trương nhìn vào vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ, lúc này trong lòng mới thở ra một hơi.

"Hai đứa trẻ này kỳ thật đều một lòng vì tộc nhân, hành động của chúng đều không có bất kỳ tư tâm nào… Thật không muốn giữa bọn chúng lại có hiểu lầm gì. Nếu vẫn như vậy, sau này có lẽ bọn chúng sẽ nuối tiếc cả đời, bởi vì cố chấp cho nên thành chấp niệm thiên thu." - Bắc Hải trưởng lão trong lòng thổn thức.

- Vì sao lại chọn ta? Phá Diệt Đạo Chủ không phải là con trai của Chí Tôn sao? Nếu như hắn lấy Phượng Phi công chúa, hẳn là càng có thể phục chúng hơn. Dựa vào thân phận của hắn cũng đủ để hiệu triệu toàn bộ tộc nhân Thái Cổ rồi. Ta mặc dù võ công tiến bộ rất nhanh, hôm nay đã bước đầu dung hợp với Thanh Long, nhưng giống như các người nói, Bắc Hải không nói đến người mạnh hơn ta, nhưng kém hơn một chút thì vẫn có. So với con trai của Bạch Hổ Chí Tôn, hình như ta không có ưu thế gì. Không biết vì sao mấy vị trưởng lão lại cho rằng ta thích hợp đảm nhiệm hơn?

Nghe Phong Vân Vô Kỵ nói, chúng trưởng lão quay sang nhìn nhau, hai bên đều nhìn thấy sự khổ tâm trong mắt đối phương.

- Thật không dám giấu, thực ra chúng ta cũng có tư tâm.

- Ồ?

Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, đồng thời vén vạt áo, khoanh chân ngồi xuống lần nữa:

- Xin lắng tai nghe!

- Vô Kỵ, sau này nếu ngươi gặp phải Công Tôn Chỉ Thương, cần phải cẩn thận một chút!

Một vị trưởng lão cũng không nói lý do trước, ngược lại dùng vẻ mặt trịnh trọng nhắc nhở Phong Vân Vô Kỵ một câu.

- Nghe vị trưởng lão kia nói Công Tôn Chỉ Thương là Phá Diệt Đạo Chủ, cũng là Đại Quang Minh Vương Dương Tôn. Tại hạ đều đã gặp qua Phá Diệt Đạo Chủ và Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, đó hoàn toàn là hai người khác nhau, không biết trưởng lão nói vậy là sao?

- Nếu như ngươi không cưới Phượng phi công chúa, Phượng phi công chúa gả cho bất cứ ai cũng tuyệt đối không thể gả cho Công Tôn Chỉ Thương. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy kỳ quái, không nhìn thầy chùa thì cũng xem mặt phật, theo lý nhìn vào mặt mũi của Chí Tôn, chúng ta cũng không nên đề phòng Công Tôn Chỉ Thương như vậy, ít nhất cũng không nên nên ngăn cản hậu duệ của hai vị Chí Tôn kết hợp. Nhưng trên thực tế, chuyện này chính là do Bạch Hổ Chí Tôn trước khi ngủ say đã truyền lại với chúng ta: tuyệt đối không thể để cho Công Tôn Chỉ Thương tham dự vào những chuyện quan trọng của Thái Cổ.

Trên mặt lộ ra vẻ cay đắng, Bắc Hải đại trưởng lão gỡ bỏ một bí ẩn lớn trong lòng Phong Vân Vô Kỵ:

Công Tôn Chỉ Thương là con trai của Tây Phương Bạch Hổ Chí Tôn, theo lý hẳn là được vạn người kính ngưỡng, cho dù tiếp nhận Thánh điện cũng sẽ không có ai ý kiến. Nhưng sự thật lại không phải vậy, tất cả chỉ là do mẹ của hắn…

Tại Thái Cổ, sự tồn tại của Ẩn ma tộc luôn khiến cho cao tầng của Thái Cổ chú ý. Những ma tộc có thể mô phỏng dao động linh hồn của nhân loại này thường đảm nhiệm vai trò trinh sát, tìm hiểu bí mật của Thái Cổ. Thái Cổ kỳ thật luôn ẩm thầm tấn công bọn chúng.

Nhưng khiến cho Thánh điện và Bắc Hải cảm thấy khó xử lý nhất lại là một thế lực khác rất ít người biết, đó là hỗn huyết nhân tộc.

Công Tôn Chỉ Thương chính là con lai giữa người và ma, còn mẹ của hắn chính là một vị thánh nữ của ma nữ tộc tại Ma Giới. Con người không phải thánh hiền, mỗi người đều có thời tuổi trẻ, mà Công Tôn Chỉ Thương chính là kết quả của tuổi trẻ ngông cuồng. Đây là một câu chuyện từ xa xưa bị che giấu.

Theo như đám Bắc Hải trưởng lão biết, lúc còn trẻ khi Bạch Hổ Chí Tôn bắt đầu khống chế được lực lượng không gian, vì hiếu kỳ nên đã không ngừng băng qua rất nhiều không gian bên ngoài Thái Cổ. Sau khi rời khỏi Thái Cổ, có một đoạn thời gian Bạch Hổ Chí Tôn giống như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn mất đi tin tức. Về sau khi trở lại Thái Cổ, Bạch Hổ Chí Tôn có vẻ hơi tiều tụy. Không ai biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Bạch Hổ Chí Tôn cũng rất ít khi nói đến.

Sau đó mọi chuyện đều trôi qua trong bình lặng. Về sau Bạch Hổ Chí Tôn nhận được lực lượng của Tây Phương Bạch Hổ thánh thú, trở thành Chí Tôn. Trước khi cuộc chiến thần ma bộc phát, nhân tộc và ma tộc đã ở thế không đội trời chung. Ngay tại thời điểm Thái Cổ tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, một cô gái bồng theo một đứa con nít bỗng xuất hiện tại Thái Cổ, hơn nữa còn tìm đến Bạch Hổ Chí Tôn.

Lúc ấy ở đó ngoài Bạch Hổ Chí Tôn còn có rất đông cường giả Thái Cổ khác. Tất cả cường giả Thái Cổ gần như vừa nhìn đều nhận ra cô gái kia không phải là tộc ta, mặc dù cô ta đã cố gắng che dấu.

Cô gái kia tuy có dung mạo khuynh thành, nhưng khuôn mặt tiều tụy giống như đã trải qua rất nhiều khổ. Theo đông đảo nhân tộc tử vong trong cuộc chiến thần ma, những gì xảy ra lúc đó cũng bị người đời quên lãng. Lúc ấy chư vị chưởng khống giả Thánh điện cũng chỉ là vô danh tiểu tốt, vẫn chưa tiếp xúc được với những bí mật quan trọng của Thái Cổ.

Nhưng lúc cô gái kia rời đi, tất cả mọi người đều nghe được một tiếng nguyền rủa mang theo thù hận: "Công Tôn, ngươi sẽ phải hối hận! Các ngươi nhất định sẽ hối hận những việc hôm này! Ta nguyền rủa các ngươi, dùng danh nghĩa của Cửu U Ma Thần tàn nhẫn nhất dưới đáy của Ma Giới… các ngươi nhất định sẽ trả giá vì những gì đã gây nên!"

Lúc ấy tất cả mọi người đều biến sắc, nhưng vì e ngại đối phương dường như có quan hệ gì đó với Bạch Hổ Chí Tôn, cho nên đành để mặc cô ta rời khỏi.

Sau cuộc chiến thần ma, cô gái kia lại xuất hiện lần nữa. Mái tóc xanh lúc này đã trắng như tuyết, dung mạo khuynh thành đã không còn sót lại chút gì, trên gương mặt tái nhợt mang theo sự thù hận khắc cốt ghi tâm, mắt bên trái đã bị mù, thân hình tiều tụy giống như lúc nào cũng có thể chết đi. Cô ta dẫn theo một thiếu niên nhìn khoảng chừng bảy tám tuổi xuất hiện tại khu vực Thánh điện.

Thiếu niên kia chính là con trai của Bạch Hổ, còn cô gái kia mang theo cừu hận không ai hay đã chết dưới Thánh sơn.

Thiếu niên lúc ban đầu trèo lên Thánh sơn, sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt, ánh mắt lập lòe. Nhưng nó vẫn còn trẻ, không thể nào che giấu được cừu hận trong mắt. Đứa nhỏ này đi theo cô gái ma tộc kia sinh sống tại Ma Giới trong thời gian dài, ánh mắt thù hận của nó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

Bạch Hổ Chí Tôn lo lắng nó bị mẹ ảnh hưởng, cả đời sống trong cừu hận, cho nên đặt tên cho nó là Công Tôn Chỉ Thương, hi vọng nó có thể quên đi thù hận.

Thân là con của Chí Tôn, Công Tôn Chỉ Thương có ưu thế rất lớn tại Thánh điện. Dựa vào thân phận của mình, y có thể tự do ra vào những hang động bên dưới lòng đất của Thánh điện.

Vạn năm sau, Công Tôn Chỉ Thương đã học được vô số công quyết hoàn ch3inh bên dưới lòng đất Thánh điện, còn học được rất nhiều võ công từ những cường giả Thái Cổ khác. Dựa vào những võ học này, y đã ngộ ra một môn kỳ công: Vạn Ma Diễn Sinh quyết.

Người và ma vốn khác nhau. Cấu tạo thân thể của ma nữ tộc mặc dù rất giống nhân loại, nhưng linh hồn lại hoàn toàn khác biệt. Công Tôn Chỉ Thương là con lại giữa người và ma, linh hồn và kết cấu thân thể đã định sẵn y không thể tu luyện được phần lớn vọ học của nhân loại. Nhưng y thiên tư thông minh, đã ngộ ra được Vạn Ma Diễn Sinh quyết có một không hai mà chỉ có hỗn huyết như y mới có thể tu luyện được.

Cứ mỗi mấy trăm vạn năm, Công Tôn Chỉ Thương lại từ trong đầu tách ra một bộ phận linh hồn. Dưới tác dụng của Vạn Ma Diễn Sinh quyết, những linh hồn này sẽ tạo ra những phân thân mới có tính độc lập.

Trong thời gian mấy trăm triệu năm, linh hồn của Công Tôn Chỉ Thương không ngừng tách ra, mỗi phần đều huyễn hóa thành một phân thân hành tẩu tại Thái Cổ. Người mạnh thì có thể trở thành cường giả một phương uy danh hiển hách, người yếu thì là cao thủ bình thường chẳng có tiếng tăm gì chỉ biết tiềm tu. Phân thân của Công Tôn Chỉ Thương trải rộng khắp cả Thái Cổ.

Công Tôn Chỉ Thương tuy là con lai giữa người và ma, hơn nữa còn được mẫu thân mang thù hận cực độ nuôi dưỡng trong thời gian rất dài, nhưng dù sao trên người vẫn có một phần huyết mạch của nhân tộc. Cao tầng của Thái Cổ càng muốn xem y là người chứ không phải là ma. Đồng thời nhờ xuất thân của mình, những phân thân của Công Tôn Chỉ Thương cũng được chiếu cố nhiều mặt.

Tà đạo, ma Đạo, chính đạo… phân thân của Công Tôn Chỉ Thương trải rộng khắp các mặt. Từ đầu đến cuối, bởi vì y là con trai của Bạch Hổ Chí Tôn, cho nên dù y có làm một số chuyện không được hay ho lắm, nhưng cường giả các phương cũng không có ra tay, chấp nhận sự hiện hữu của y.

Nhưng chẳng biết tại sao, những phân thân của Công Tôn Chỉ Thương đều không thể sống quá trăm vạn năm. Cho dù là cao thủ Thần cấp hậu kỳ sở hữu lĩnh vực, không có kẻ địch nào thì vẫn không thể sống quá trăm vạn năm.

Cứ mỗi trăm vạn năm đều có phân thân bị diệt vong, cũng có phân thân mới từ trong linh hồn tách ra. Trước khi những phân thân biến mất tất cả đều bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, ra đi cũng rất đột ngột giống như là rời nhà đi thăm bạn bè, sau đó ngủ lại không trở về.

Phá Diệt Đạo Chủ là một trong số đông đảo phân thân của Công Tôn Chỉ Thương, Thánh điện cũng biết biết chuyện này; còn Đại Quang Minh Vương Dương Tôn là một phân thân của y hiện giờ.

Theo như phân tích của cao tầng Thái Cổ, phân thân của Công Tôn Chỉ Thương mỗi lần tách ra số lượng tuyệt đối không chỉ một người. Có một số Thánh điện biết được, nhưng cũng có một số không ai biết cả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Phân thức của Công Tôn Chỉ Thương mặc dù kỳ quái, nhưng trong quá trình phân thức bản tôn của y chưa bao giờ xuất hiện, cũng không hề giúp đỡ phân thân của mình, càng không làm bất cứ chuyện gì khiến cho Thánh điện nghi ngờ, vì vậy cũng có không ai để ý đến y.

Vạn Ma Diễn Sinh quyết rốt cuộc là công pháp gì? Có tác dụng gì? Vấn đề này cả Thái Cổ đều không ai biết. Về phần bản thể của Công Tôn Chỉ Thương mạnh như thế nào cũng là một bí ẩn.

Nhưng một công pháp kỳ lạ như vậy, lại được sáng tạo dựa trên cơ sở của vô số võ học đỉnh cao Thái Cổ, cộng thêm ngộ tính của con trai Chí Tôn, dù thế nào đều khó có thể là một môn võ học bình thường.

- Theo như tình huống trước mắt, Công Tôn Chỉ Thương dường như cũng không đáng để các người lo lắng như vậy chứ?

Phong Vân Vô Kỵ nói:

- Gả Phượng phi công chúa cho hắn cũng không có gì quá đáng.

- Không.

Bắc Hải trưởng lão nhíu mày, lắc đầu nói:

- Năm đó tuy ta chỉ là một vô danh tiểu tốt, cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng lúc cô gái kia rời đi đã mang theo thù hận cực độ, phát ra lời nguyền rủa gần như điên cuồng, cho dù bây giờ nhớ lại cũng khiến cho người ta kinh hãi. Ma nữ mặc kia dù là nữ, nhưng lại rất cố chấp, chính là loại người nói ra thì sẽ làm được. Lúc Công Tôn Chỉ Thương mới tới Thái Cổ, mặc dù hình dạng chất phác, nhưng do mẫu thân dạy bảo, sự thù hận kia không nghi ngờ đã xâm nhập vào trong xương tủy. Cô gái kia khi chết mang theo oán hận tràn ngập, hơn nữa Công Tôn Chỉ Thương còn chính mắt nhìn mẹ của mình chết đi.

- Cô gái kia vốn là ma tộc, chân khí của chúng ta căn bản không thể nào cứu chữa được. Hơn nữa cô ta vốn không đạt đến cảnh giới Thần cấp, làm sao chịu được áp lực do khí tức của thánh thú tạo ra. Cái chết là điều đã được báo trước, nhưng cô ta lại nhất quyết không chịu rời đi. Sau khi cô ta chết, chúng ta muốn giúp chôn thi thể, nhưng lại bị Công Tôn Chỉ Thương cự tuyệt. Một đứa bé mím môi, hai tay run rẩy, tự mình đem thân thể đã hư thối của mẫu thân vùi sâu vào trong đất bùn, ai…

- Có lẽ chúng ta cũng cảm thấy có lỗi với cô gái ma tộc kia, nhưng ai bảo cô ta là ma tộc? Ngày đó chính là lúc nhân tộc và ma tộc mâu thuẫn kịch liệt nhất, vô số tộc nhân tại các vị diện bị ma tộc giết hại. Dưới hoàn cảnh hào khí ngút trời này, cho dù muốn nói giúp cô gái đó một câu cũng là vô dụng. Hơn nữa chúng ta làm sao biết được cô ta là thật tâm yêu Bạch Hổ Chí Tôn hay là có âm mưu gì, dù sao Ma Giới cũng không phải là Thái Cổ.

- Nói tiếp đi!

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt không biểu tình, tay phải nâng cằm như đang lắng tại nghe.

- Võ học của Thái Cổ không bờ bến. Công Tôn Chỉ Thương gần như đã đi qua tất cả võ động dưới lòng đất, lại học được vô số võ công từ những cường giả Thái Cổ khác. Nhiều võ học Thái Cổ như vậy, thứ hắn ngộ ra được lại là Vạn Ma Diễn Sinh quyết.

Lúc nói đến chữ "ma", Bắc Hải trưởng lão cố ý gằn giọng:

- Hơn nữa nếu như Công Tôn Chỉ Thương thật sự không có tâm tư, tại sao nhiều năm trôi qua như vậy y vẫn chưa từng lộ diện? Cách một đoạn thời gian y đều dùng túi gấm màu đen bọc một tờ giấy có ghi tên của phân thân mà y muốn cho Thái Cổ biết, dùng công lực đưa nó đến Thánh sơn… Nếu như y không ý đồ, cần gì phải che giấu hành tung như vậy?

- Ngoài ra, người của chúng ta dần dần phát giác, nhiều như vậy năm qua Công Tôn Chỉ Thương dường hư vẫn luôn ấp ủ một âm mưu rất lớn.

Về phần nội dung của âm mưu đó, Bắc Hải trưởng lão hình như không muốn nói thêm:

- Tổng hợp các nguyên nhân trên, chúng ta tuyệt không thể để Phượng phi công chúa gả cho một người như vậy. Nếu như y hướng thiện còn có thể cho qua, còn nếu như làm ác thì sẽ khiến cho tộc ta vạn kiếp bất phục. Cuộc chiến thần ma đã gần kề, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.

Nói xong những lời này, ánh mắt của tất cả trưởng lão đều nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ.

- Chư vị trưởng lão! Nói thật ta không thể lấy Phượng phi công chúa làm vợ, ít nhất hiện giờ là tuyệt đối không thể.

Sao một lúc trầm mặc, Phong Vân Vô Kỵ nói với ngữ khi như chém đinh chặt sắt.

- A!

Chúng Bắc Hải trưởng lão nghe vậy đều giệt mình, bật thốt lên nói:

- Vì sao?

Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên đất, đầu ngẩng lên, lần lượt đảo qua hai mươi bốn vị Bắc Hải trưởng lão:

- Hi vọng chư vị trưởng lão xem ta là một gã tội nhân!

Dứt lời liền bật dậy, dập đầu trên mặt tuyết.

- A?

Trầm ổn như Bắc Hải đại trưởng lão nghe vậy cũng không khỏi biến sắc:

- Vô Kỵ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại làm như vậy?

Phong Vân Vô Kỵ sau khi dập đầu liền đứng lên:

- Như vậy xem như chư vị trưởng lão đã đáp ứng rồi. Chẳng biết các trưởng lão có nghe nói đến Ma Đế Hoàng không?

- Ngươi làm sao biết hắn?

Bắc Hải trưởng lão nghe vậy vẻ mặt trầm xuống:

- Kẻ này chính là người đứng đầu thế lực lớn nhất trong mười ba vương triều Ma Giới. Vào lúc ký kết "Thái Cổ hiệp nghị", phía ma tộc chính là do kẻ này toàn quyền đại diện. Sau lưng của hắn có sự hậu thuẫn của đám Hắc Ám Chủ Thần.

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, hắn vốn cho rằng tên Ma Đế Hoàng này xuất hiện đột ngột, biến mất cũng cực nhanh, đoán chừng rất nhiều người vẫn không rõ hắn là ai.

Lấy lại bình tĩnh, Phong Vân Vô Kỵ nói:

- Cuộc chiến thần ma đã gần kề, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian, từng phút từng giây đối với chúng ta đều quan trọng. Mà chuyện này chỉ có thể là do ta làm. Nếu muốn giúp tộc ta có nhiều thời gian hơn, Thái Cổ nhất định không thể chỉ có một tiếng nói chung, ít nhất biểu hiện bên ngoài là như vậy. Hiện nay nếu như ta đại diện cho Thái Cổ, có hại nhiều hơn là có lợi.

- Có một số việc, chỉ khi đứng ở vị trí phản diện mới có thể dễ làm.

Phong Vân Vô Kỵ nói đầy hàm ý.