Hồng Tụ chạy theo ra hậu điện đại môn lệ tràn đầy nhìn Miêu Nghị biến mất trên không trung. Sau đó Thiên Nhi, Tuyết Nhi song song đỡ cánh tay phải trái của nàng, khuyên nhủ:
- Tỷ tỷ không cần nóng lòng, đại nhân nếu nói có thể lấy được thì nhất định có thể lấy được. Đi tắm rửa trước một cái, quay đầu lại an tâm chờ là được.
Tinh Túc Hải. Tây Túc Tinh Cung. Kinh qua phi hành đường dài, Miêu Nghị nhảy đáp xuống bên ngoài cửa cung, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra lệnh bài:
- Nam Cực Băng cung cố nhân cầu kiến Phục Thanh đại nhân. Mau đi thông báo!
Hắn cũng là không còn biện pháp nào mới đến đây. Trước khi tới đây trước hết đã đi tìm Văn Phương một chuyến, chính xác đúng như lời Hồng Tụ nói vậy. Văn Phương đích thật là không lấy được Vô Ưu quả, luôn luôn đang nghe ngóng giúp Yến Bắc Hồng bên đó.
Bất đắc dĩ, Miêu Nghị chỉ có thể là đến Tây Túc Tinh Cung, Vô Ưu quả sinh sống sản xuất từ nơi này, không tới nơi này còn có thể đi đâu?
Trong chốc lát. Thủ vệ thông báo xong quay trở lại mời thỉnh:
- Đại nhân cho mời, mời đi theo ta.
- Không cần, ta tự đi!
Miêu Nghị lắc mình nhập cung, trực tiếp đáp xuống ngoài đại điện của hậu cung cổ xưa.
Hữu sứ Thanh Phong vẫn mặt không thay đổi đứng ở trên bậc thang như cũ. Miêu Nghị bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Thanh hữu sứ.
Thanh Phong khẽ gật đầu, xoay người dẫn lĩnh hắn cùng đi vào.
Trong đại điện thông thoáng, Phục Thanh vẫn khoanh chân ngồi ở trung ương đại điện như cũ. Thanh Phong đến đứng ở bên người của lão.
Miêu Nghị tiến lên chắp tay nói:
- Ra mắt tiền bối!
Phục Thanh mở mắt, mỉm cười:
- Ta còn cho rằng ngươi ném chuyện trồng Ngũ Hành linh thảo cho chúng ta rồi sẽ không quản nữa chứ.
- Vãn bối lần này tới không phải là bởi vì chuyện Ngũ Hành linh thảo.
Miêu Nghị hé vạt áo trường bào, hai chân giao nhau, khoanh chân ngồi ở đối diện:
- Lần này tới đây là muốn đòi lấy một thứ từ chỗ của tiền bối.
Phục Thanh cười nhạt nói:
- Ta có thứ gì tốt cho ngươi chứ?
Miêu Nghị nói:
- Vô Ưu quả!
Phục Thanh ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nhau Thanh Phong, quay đầu lại, có thể nói là gương mặt đầy vẻ nghi ngờ nói:
- Gần đây nhất là chuyện gì xảy ra? Thế nào đều đòi Vô Ưu quả với lão phu?
Miêu Nghị kinh ngạc, hỏi:
- Còn có ai cần nữa?
Thanh Phong tiếp lời:
- Thương hội của sáu nước.
- ...
Miêu Nghị ngẩn người sau đó hiểu rõ rồi, nói ra thì căn nguyên vẫn tồn tại ở trên người Yến Bắc Hồng, vì một mình Yến Bắc Hồng mà khiến cho Vô Ưu quả của sáu nước đều thiếu hàng rồi. Tên kia rốt cuộc dùng hết bao nhiêu Vô Ưu quả? Hỏi:
- Tiền bối bán cho thương hội của sáu nước?
Phục Thanh nói:
- Trên tay ta chỉ nắm có chút tài nguyên như vậy, sao lại phóng ra ngoài lung tung để tự đập chân của mình? Giờ này giá cả Vô Ưu quả đột nhiên tăng vọt, khiến cho lão phu cũng không giải thích được, đã phái người tra xét nguyên nhân rồi. Trước khi làm cho tình huống rõ ràng, ta sẽ không dễ dàng bán ra nữa. Huống chi cơ hội hiếm có, tiếp tục treo mỏ cho nhịn đói để giá cả tiếp tục lên cao rồi nói sau. Dĩ nhiên rồi, tiểu huynh đệ tự mình chạy tới lên tiếng, lão phu không đến mức không nễ chút mặt mũi nào, ngươi cần mấy trái? Lão phu miễn phí đưa cho ngươi mấy trái.
Mấy trái? Cần mấy trái ta tới tìm ngươi làm cái gì? Đi đô thành một chuyến ta cũng không tin là ngay cả mấy trái Vô Ưu quả cũng đều không thu thập được! Miêu Nghị hỏi:
- Trên tay tiền bối có bao nhiêu?
Phục Thanh cười nói:
- Có khoảng hai ba vạn trái như vậy đó, ngươi không nói là ngươi cần toàn bộ chứ?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không sai, tôi cần toàn bộ số này, có bao nhiêu lấy bao nhiêu, tiền bối nói cái giá đi.
- ...
Phục Thanh ngây ngẩn cả người, lần nữa và đưa mắt nhìn nhau với Thanh Phong, có chút không nói nên lời.
Thanh Phong đặt câu hỏi:
- Ngươi cần nhiều Vô Ưu quả như vậy để làm gì?
- Tự nhiên là có công dụng.
Miêu Nghị không chịu thổ lộ thật tình:
- Tiền bối ra giá đi.
Phục Thanh nói:
- Tiểu tử, hiện tại một trái Vô Ưu quả giá thị trường rất cao, ngươi muốn ăn hàng vào toàn bộ, sợ là không có răng tốt như vậy đâu.
Miêu Nghị không có thời gian giằng co cùng lão, Hồng Tụ khóc lóc vội vã cứu mạng Yến Bắc Hồng thứ gì đó kia, nên thẳng thắn nói không sợ gì:
- Tiền nếu như không đủ, vãn bối trước hết thiếu, chỉ cần giá cả không phải là cao đến ngoại hạng, ở trước mặt tiền bbối, vãn bối không có gì đáng nói, đều cúi đầu nhận rồi. Vãn bối là người thực tế, tin tưởng tiền bối cũng sẽ không gài bẫy tôi.
Ngươi là người đích thực? Ngay cả làm bộ tự sát kia đều có thể làm ra, cũng bày đặt ở đó nói mình là người đích thực? Gương mặt của Phục Thanh và Thanh Phong đều lộ vẻ khinh bỉ.
Phục Thanh nói:
- Lão phu cũng không thèm nghe ngươi nói lời thừa nữa. Ngươi nếu như là cần mấy viên, ta có thể miễn phí cho ngươi, không thu một xu nào. Ngươi nếu như muốn toàn bộ, ta không bán cho ngươi, ít nhất hiện tại sẽ không bán cho ngươi, ngươi ra giá cao hơn nữa cũng đều vô dụng.
Miêu Nghị cau mày:
- Tại sao?
Phục Thanh gương mặt lạnh nhạt:
- Rất đơn giản, ta hiện tại còn không biết chuyện gì xảy ra, chờ ta cho người tra rõ là chuyện gì xảy ra, suy nghĩ thêm coi có muốn tung thêm Vô Ưu quả ra nữa hay không. Vẫn là câu nói kia, lão phu không có khả năng lấy đá tự đập lên chân của mình.
Miêu Nghị phất tay áo:
- Tiền bối có thể gọi người của mình trở về hếtt được rồi. Không cần tra xét nữa. Nguyên nhân Vô Ưu quả khan hiếm ở trên thị trường đang đứng trước mặt ông, đều bị vãn bối cho mua sạch không còn gì rồi. Tự nhiên là sẽ thiếu hàng, nếu không ta cũng sẽ không chạy tới chỗ tiền bối ở nơi này.