Phi Thiên

Chương 1185: Cứu chữa (2)



Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Nhưng nếu như Miêu Nghị đã lên tiếng hỏi, Vũ Quần Phương chỉ đành nén lo âu trong lòng, đem tình huống nói rõ lại lần nữa.

- Sẽ biến thành yêu thi?

Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng:

- Quả nhiên là kỳ độc!

Dương Khánh đột nhiên lên tiếng nói:

- Thật ra thì Lão bản nương của Phong Vân khách điếm nói có biện pháp cứu chữa, nhưng nàng nói quy củ của Phong Vân trước giờ đều trung lập, không tham dự vào ân oán của khách nhân, chúng ta cầu xin nàng, nàng cũng không chịu xuất thủ.

Khi nói chuyện vẫn chú ý tới phản ứng của Miêu Nghị.

Miêu Nghị khinh thường một tiếng,

- Kiếm nhiều tiền lòng dạ cũng đầy mùi tiền, tâm cũng đen đi rồi, còn trông cậy nàng ta cứu chữa cái gì? Nữ nhân đó tâm đen, tay cũng đen, hôm nay nếu không phải ta phản ứng kịp thời thì cũng rơi vào tay nàng rồi. Ta không tin không có nàng thì không cứu được Trình đại đương gia, đặt Trình đại đương gia xuống để ta xem thử.

Dứt lời liền đi tới.

Trong mắt Dương Khánh loé lên hồ nghi, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ suy đoán của mình sai sao?

Một nhà ba người lập tức động thủ, dìu Trình Diệu Uy hơi thở mong manh cẩn thận đặt trên mặt đất.

Miêu Nghị ngồi xổm xuống bắt lấy cổ tay bầm đen của Trình Diệu Uy thi pháp dò xét, phát hiện Trình Diệu Uy trúng độc rất nặng, độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, sâu tận xương tuỷ, thân thể đã dần sinh ra dị biến, sợ là không kiên trì được lâu nữa, liền phất tay nói:

- Các ngươi lui xuống trước đi, không được bổn toạ cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy.

- Dạ vâng!

Đám người đáp lời cùng lui xuống.

Người Trình gia trước khi ra ngoài nhìn lại lần nữa đầy hi vọng, rồi thuận tay đóng cửa lại. Cả nhà ở bên ngoài cẩn thận hộ pháp, không dám có bất kỳ sơ xuất nào.

Miêu Nghị đỡ Trình Diệu Uy ngồi dậy, bản thân thì ngồi phía sau lưng y, song chưởng đặt lên lưng, nhanh chóng thi triển Tinh hoả quyết xâm nhập vào cơ thể đốt cháy kỳ độc.

Vừa thử một lần liền phát hiện Tinh hoả quyết vô cùng hữu hiệu với kỳ độc Yêu thi tán này, có thể dễ dàng xoá bỏ độc tính, liền yên tâm nhắm mắt ngưng thần, tĩnh tâm trị liệu.

Bất quá Trình Diệu Uy bị trúng độc quá nặng, đã tổn thương không tốt tới nhục thể, nên chỉ có thể làm từng chút một, để xoá bỏ hoàn toàn độc tính thì phải mất không ít sức.

Khoảng một canh giờ sau, Miêu Nghị mở mắt thở phào một hơi, thu một tay lại, tay kia vẫn đang đặt trên lưng Trình Diệu Uy đẩy một cái.

- A

Trình Diệu Uy rên lên một tiếng, rồi:

- Phốc!

Miệng mũi cùng phun ra một đám máu đen, hơi nóng bốc lên hừng hực.

Bởi vì Trình Diệu Uy hiện tại không cách nào thi pháp tru trừ độc chất còn tồn tại trong cơ thể sau khi bị đốt cháy, nên Miêu Nghị dứt khoát thi pháp giúp y tập trung độc chất lại, rồi trực tiếp ép ra.

Sau khi đẩy ngã Trình Diệu Uy, Miêu Nghị đứng lên nói:

- Vào đi.

Cửa lập tức bị mở ra, đám người Vũ Quần Phương không kịp đợi chạy vội tới bên cạnh Trình Diệu Uy, thấy bầm đen trên da y đã biến mất, chỉ còn màu trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền thở nhẹ chưa tỉnh, có vẻ như đang ngủ, bên cạnh còn một bãi máu đen lớn.

Vũ Quần Phương vội chắp tay hỏi:

- Đại nhân, đương gia hắn thế nào rồi?

Miêu Nghị khoát tay nói:

- Không sao nữa rồi, độc trong người hắn đã được loại bỏ hoàn toàn, do trúng độc quá nặng làm tổn thương nguyên khí nên chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.

Sau khi cầm cổ tay Trình Diệu Uy thi pháp, gương mặt Trình Ưng Hà cũng vui mừng, quay lại gật gật đầu với Vũ Quần Phương:

- Mẹ, đại nhân nói không sai, chất độc trong người cha đã được hoá giải rồi.

Vũ Quần Phương mừng rỡ không thôi, vội kéo nữ nhi từ phía sau tới, cùng quỳ xuống hành lễ:

- Cảm tạ đại nhân cứu mạng, Trình gia…

Lời còn chưa dứt, Miêu Nghị đã phất tay ý bảo ngừng:

- Nếu là bởi dốc sức cho bản toạ thì bản toạ cứu hắn cũng là việc đương nhiên, đều đứng lên đi, không cần hành lễ như vậy, cứ nhớ rõ nhiệm vụ của mình là tốt rồi, bản toạ sẽ không bạc đãi các ngươi. Mau đưa Trình đại đương gia đi nghỉ ngơi đi.

- Dạ vâng!

Một nhà ba người vâng lời đứng lên, ôm lấy Trình Diệu Uy rời đi.

Sau khi người Trình gia rời khỏi, ánh mắt Miêu Nghị xoay chuyển, lại phát hiện Dương Khánh đang thất thần nhìn mình chăm chú, liền kỳ quái hỏi:

- Dương Khánh, ngươi ngây ngốc cái gì vậy?

- Hả?

Dương Khánh hoàn hồn, thở dài cười nói:

- Thuộc hạ đang nghĩ tới Lão bản nương của khách điếm Phong Vân, người này đúng là phong tình vạn chủng, là vưu vật hiếm có trong nhân gian!

Lời vừa nói ra, Giản Tam Nương ở bên cạnhh kinh ngạc nhìn Dương Khánh, nàng biết Dương Khánh chưa từng tạm là nữ sắc, bình thường vẫn nghiêm cẩn tự hạn chế bản thân, không lẽ mấy năm không gặp đã thay đổi rồi?