Phi Thiên

Chương 546: Lão huynh coi như ta van ngươi



Hắc Vô Nhai cũng phong độ vô cùng, đưa tay mời nói:

- Vân huynh đã có lòng muốn đoạt vật này, xin mời đi trước! Vân Quảng cũng không kịp ngăn cản, Vân Phi Dương đã chạy trốn ra ngoài. Hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời, ha ha cười lớn điên cuồng, bộ dạng ta mặc kệ hắn là ai, quả nhiên vẫn là ta ra sân trước.

Miêu Nghị mím môi nuốt ngụm rượu, quay đầu nhìn lại lắc đầu, cái tên này, lão tử ngươi đã nói rõ như vậy. Ngươi không để cho người khác đi xuống trước thử nước nhìn cho rõ ràng, ngược lại còn nhảy ra làm thử nghiệm cho người ta, không trách lão tử ngươi động một chút là đánh ngươi, nếu đổi lại ta là lão tử ngươi, khẳng định cũng sẽ đánh chết ngươi!

Lão bản nương lại giơ tay lên khẽ vỗ trán, cùi chỏ đặt trên bàn, một lần nữa không đành lòng nhìn thẳng, có lão đệ như vậy quả thực là sỉ nhục, lần sau nhất định phải hỏi Vân Quảng làm ăn cái gì không biết, tại sao luôn mang theo tên nhi tử vô liêm sỉ, mất mặt xấu hổ như vậy ra ngoài làm gì? Đánh chết cũng là đáng đời!

Hắc Vân ngồi cùng bàn, nâng chén về phía Vân Quảng vẻ mặt đang co quắp, cười giễu nói:

- Trên người lệnh lang quả nhiên có phong phạm của sư tổ cái thế!

Cái này không phải khích lệ. Đây là vừa mắng cả hắn vừa mắng cả Vân Ngạo Thiên, nhưng Hắc Vân có chút chủ quan, tự tìm lấy kích thích.

Vân Quảng quay đầu lại cười lạnh một tiếng, nâng chén đáp lại nói:

- Nhi tử ta có chút vô liêm sỉ, nhưng ít nhất là nhi tử ruột thịt của ta, không giống người khác.

Thanh âm của Hắc Vân trong nháy mắt bén nhọn:

- Ngươi nói người nào?

- Người nào trong lòng có quỷ. Ta đang suy nghĩ là người nào đây!

Vân Quảng cười lạnh một tiếng.

- Nhị vị!

Chủ nhà Nam Cực lão tổ mỉm cười nâng chén nhắc nhở, đây là đại thọ của ta, xin nể mặt ta mấy phần. Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải mắt lạnh quét tới, trong lòng Vân Quảng và Hắc Vân khẽ động, cũng đàng hoàng ngậm miệng. Bốn lão gia nầy đều từng mạnh mẽ đối kháng với bậc cha chú của bọn họ, hung danh hiển hách, dĩ nhiên không nên dại dột đụng vào!

Vân Phi Dương dương dương tự đắc từ trên cao ba trượng phi thân nhảy xuống, lao về hướng bầy tượng đá, mới vừa đến gần, mười Băng linh đột nhiên cùng nhau từ trong tượng đá bay ra, nhẹ nhàng nhảy múa dắt tay hắn, lôi vào trong bầy tượng đá.

Trên trăm bức tượng đá quay vòng tròn thành năm vòng, ở giữa lưu lại một khối đất trống, Vân Phi Dương bị dẫn vào trong đó, đứng ở chính giữa.

Nam Cực lão tổ ở phía trên ha hả cười nói:

- Vân tiểu tử, đợi trọng tài ở dưới nói bắt đầu, ngươi có thể bắt đầu.

Vân Phi Dương chắp tay về phía hắn, tỏ vẻ biết rồi.

Chỉ thấy mười Băng linh nhu tình như nước vây quanh Vân Phi Dương, lại cùng nhau xoay quanh nhẹ nhàng nhảy múa, phát ra từng đợt tiếng cười mong manh như chuông bạc, đồng thời trong miệng phun ra từng đợt sương trắng về hướng Vân Phi Dương.

Đảo mắt, Vân Phi Dương và mười Băng linh đều bị sương trắng bao phủ, dần dần che trọn toàn bộ đám tượng đá, băng vụ quá nồng đậm, khiến người phía ngoài cho dù mở pháp nhãn cũng không thấy rõ đầu mối trong đó, có người từ xa làm phép điều tra, lại phát hiện trong sương mù có trở ngại làm pháp lực điều tra không thể đạt hiệu quả.

Vân Phi Dương ở chính giữa màn sương, giơ tay không thấy được năm ngón, nhanh chóng làm phép điều tra tình hình xung quanh, chỉ nghe thấy khắp nơi đều là tiếng cười như chuông bạc của Băng linh, khắp nơi đều là Băng linh vũ động, căn bản không cách nào phân biệt được thiệt giả.

Vân Phi Dương mờ mịt khó hiểu nhìn bốn phía, có thể nói là nhe răng nhếch miệng. Lúc này ở trong tầng sương trắng này, hắn mới hiểu rõ, trong sương mù do Băng linh phun ra có điểm kỳ lạ, có thể chiết xạ thanh âm, còn có thể bắt chước động tĩnh của Băng linh, làm cho người nghe sinh ra ảo giác nghe nhầm, còn có thể quấy nhiễu pháp lực điều tra.

Bá bá bá...

Sương mù bỗng nhiên hóa thành trăm đạo, rút vào bên trong trăm bức tượng đá, hiện trường trong nháy mắt trở nên trong sáng, mười Băng linh đã biến mất, chỉ có Vân Phi Dương vẻ mặt mờ mịt khó hiểu đang nhìn đông nhìn tây.

Vân Quảng đang ngồi trong tiệc rượu vây xem phía trên vừa nhìn tình hình, sắc mặt liền tối đen, nhìn nhi tử mình đang trợn tròn mắt.

Mọi người chỉ thấy Vân Phi Dương du tẩu ở trên trăm bức tượng đá, nhìn chung quanh, còn đưa tay vuốt vuốt làm phép điều tra, nhưng hắn sờ soạng từng cái một, cũng không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào. Hắn cũng không muốn nhìn, Băng linh muốn ngụy trang thành băng rất dễ dàng, nếu Nam Cực lão tổ đã muốn bêu xấu người chơi, khẳng định cũng không dễ dàng để trò chơi bị phá như vậy.

Cơ hội chỉ có một lần! Một khi chọn sai sẽ phải chờ tới vòng tiếp theo! Vân Phi Dương rất do dự, không biết nên chọn pho tượng nào để hạ thủ.

Đám người phía trên cũng không đợi được nữa, một đám thanh niên cùng thế hệ với Vân Phi Dương đồng loạt “xì” một tiếng khinh miệt.

Bạch Tử Lương ở phía trên hô:

- Vân Phi Dương. Ngươi định để chúng ta đợi tới khi nào, nếu chờ đợi thêm nữa, sợ rằng đại thọ ba mươi vạn năm của lão tổ muốn ngay cả đem thả cùng nhau qua!

Một nhóm người cười vang. Ngay cả Nam Cực lão tổ cũng không nhịn được cười ha hả, chuyện cười vui này thật là hay, cảm giác hắn có thể sống thêm mười vạn năm.

Vân Phi Dương thẹn quá thành giận, chỉ vào Bạch Tử Lương mắng:

- Tiểu tạp chủng, đến phiên ngươi nói chuyện sao?

Lời này vừa nói ra, Bạch Tử Lương bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng. Những người biết chuyện đều biết cũng vì thân phận ‘tạp chủng’ mà hắn không được Vạn Yêu Thiên công nhận. Chuyện này chẳng khác nào đâm vào cái chân đau của hắn.

Sắc mặt Cơ Mỹ Mi trong nháy mắt tái đi.

Đúng lúc này, ca ca Cơ Đắc Thiên ngồi cùng bàn với nàng, đột nhiên lên tiếng:

- Tử Lương ngồi xuống đi, so đo với loại ngu ngốc đó làm gì!

Bạch Tử Lương nghe vậy ngẩn ra, tựa hồ không ngờ người cậu bình thường nhìn mình không vừa mắt lại lên tiếng giúp hắn, lúc này chắp tay nói:

- Vâng. Cậu!

Cơ Mỹ Mi thoáng cảm kích liếc nhìn ca ca của mình.

Cơ Đắc Thiên cũng không muốn giúp Bạch Tử Lương nói chuyện. Nhưng nơi này dù sao cũng là làm trò trước mặt người ngoài, hắn vẫn phải duy trì thể diện của Vạn Yêu Thiên.

Vân Quảng nổi giận, phất tay chỉ tới:

- Ngươi mắng người nào ngu ngốc?

Cơ Đắc Thiên quay đầu lại nhìn, không chút khách khí nói:

- Nhi tử của người nào là kẻ ngu ngốc, thì ta mắng người đó! Vân Quảng, ngươi gấp gáp làm gì?

Hắc Vân nhất thời cười hắc hắc.

Sắc mặt Nam Cực lão tổ ít nhiều có chút khó coi. Đám hậu bối của Lục thánh này trong thọ yến của mình không kiêng sợ ồn ào, quả thực là không đặt mình vào trong mắt.

- Liệt Hoàn!

Đột nhiên có người thản nhiên lên tiếng, thanh âm quanh quẩn trong đại sảnh.

Mọi người cả kinh, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía lão đầu tóc xanh vừa lên tiếng ngồi trên đài chủ vị, chính là Tây Phương túc chủ Phục Thanh.

Chỉ thấy bên cạnh, một gã nam tử khôi ngô đứng lên nói:

- Ở đây!

Người này mặc trường bào màu đỏ, áo choàng cũng màu đỏ, tóc đỏ râu đỏ, mày rậm, tóc mai tung bay, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần phảng phất như có hai luồng hỏa diễm nhảy lên trong tròng mắt, người Phục Thanh vừa gọi, chính là Yêu Vương Liệt Hoàn!

---------------