Tôi vẫn đến chỗ làm, dù ba mẹ khuyên tôi nên ở nhà và xin nghỉ hẳn, nhưng tôi cho rằng như vậy chẳng phải thừa nhận rằng mình đã sai sao, tôi sẽ không nghỉ việc vì chuyện mình không làm.
Trên đường đến khách sạn, tôi đã cố tình lên mạng xem thử, điều khiến tôi ngạc nhiên là tất cả các tin tức, hình ảnh đêm qua đều biến mất một cách khó hiểu, những trang thông tin lớn đều đã xoá hết các bài đăng về tôi, chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Có lẽ bên phía truyền thông của Minh Triết không muốn ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu ấy nên đã giải quyết sạch sẽ, tôi nghĩ vậy. Dù là ai khiến chúng biến mất thì tôi cũng rất biết ơn, tôi chẳng muốn ba mẹ mình đọc được những thứ người ta viết trên ấy.
Thay vì không khí náo nhiệt hằng ngày, sảnh khách sạn im ắng lạ thường, vừa thấy tôi đến, các bạn nhân viên đã chạy lại thay phiên nhau ôm lấy tôi an ủi
"Chị An, bọn em cứ tưởng chị không đi làm."
"Bọn em tin chị không làm như thế."
"Chị cố lên nhé"
"Mạnh mẽ lên"
Tôi xúc động bởi tình cảm của mọi người dành cho mình, tôi không ngờ mọi người lại tin tưởng mình như thế
"Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người đâu."
"Nhưng mà chị An, sáng nay phó giám đốc Nhã Ly đến bảo rằng khi nào chị tới thì lên phòng nhận thông báo nghỉ việc."
"Chị sẽ nghỉ việc thật hả?"
"Lần này phải làm sao đây?"
"Có vẻ như chị ta không nói đùa đâu. Cho dù chị có được ở lại chị ta cũng sẽ không tha cho chị."
Tôi cũng đoán trước được cô ta sẽ làm thế này, với tính cách đó Nhã Ly mà bỏ qua cho tôi mới là chuyện lạ. Nhưng tôi đến để đối mặt, và tôi đã nói là mình sẽ không nghỉ việc vô lý như thế.
Tôi đi lên phòng làm việc của Nhã Ly, chắc cô ta đã đợi tôi lâu rồi, vừa thấy tôi đã tỏ ra bộ dạng đắc ý ném quyết định nghỉ việc về phía tôi, tôi quả quyết hỏi cô ta
"Phó giám đốc cũng nên cho tôi một lý do hợp lý chứ nhỉ?"
"Cô mặt dày hơn tôi nghĩ đó, sau tất cả còn dám vác mặt tới hỏi tôi lý do"
"Tôi đâu làm gì sai đâu mà không dám."
Nhã Ly ngồi trên ghế, đung đưa mỉa mai
"Thế sao? Đúng là không biết hối cải nhỉ? Khách sạn không thể chứa chấp người không có đạo đức như cô được."
"Thế nào là không có đạo đức? Cô không có được người cô yêu là do tôi không có đạo đức sao?"
"Cướp người yêu của người khác mà còn cao giọng ở đây, vô liêm sỉ."
"Tôi chưa bao giờ cướp cái gì của ai cả. Tôi cũng không dễ bị bắt nạt đâu. So với những gì cô làm với tôi, tôi thấy cô mới là người quá đáng hơn đấy."
"Tôi nghe nói cô làm trái ngành, mất nhiều năm lắm mới ngoi lên vị trí quản lý. Lúc nãy tôi còn tính cho cô một con đường đi tiếp trong ngành này. Giờ tôi đổi ý rồi"
"Cô muốn làm gì?"
"Sau khi khiến cô cút khỏi đây, tôi sẽ khiến cô biến mất vĩnh viễn khỏi ngành này."
Tôi biết mình không đấu lại cô ta, rời đi là chắc chắn nhưng tôi cũng không muốn phải ra đi mà tới lời bào chữa cho bản thân mình cũng không được nói. Tôi vừa định cầm tờ quyết định thôi việc lên thì cánh cửa phòng làm việc bật mở, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào trước, tiếp theo đó là một cô gái ăn mặc sang trọng, đeo chiếc kính đen nhưng thần thái toả ra ngút trời, uy phong của cô ấy át hẳn sự phẫn nộ nãy giờ của Nhã Ly, cô ấy bước đến nhìn tôi nở nụ cười đầy ẩn ý, giật lấy tờ quyết định nghỉ việc của tôi rồi ngồi xuống bộ sofa tiếp khách trong phòng Nhã Ly. Chưa để cho Nhã Ly kịp lên tiếng cô ấy đã xé tờ quyết định làm đôi, đưa tay chỉ về phía tôi
"Sao cô ấy phải nghỉ việc?"
Nhã Ly nghi hoặc nhìn cô gái lạ, cô ta vẫn giữ thái độ chảnh choẹ đó đáp
"Cô là ai mà vào đây vậy?"
"Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi hỏi trước mà."
Nhã Ly đứng lên, từ nét mặt cô ta tôi đoán cô ta đang tức giận phát cáu nhưng cố tỏ ra điềm tĩnh
"Đây là phòng phó giám đốc, tôi không biết cô là ai nhưng nếu cô không ra khỏi đây tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
"Tôi chỉ sợ lần này là lần cuối cô được ngồi ở đây thôi, cô Nhã Ly ạ."
"Cô có ý gì?"
"Này...cô không mỏi chân à?"
Cô gái lạ kia gọi rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống đối diện, trong lòng tôi có chút khó hiểu nhưng vẫn nghe lời cô ấy ngồi xuống, linh cảm mách bảo tôi lần này Nhã Lan không xong rồi. Sau khi thấy tôi ngồi xuống, cô gái kia mới gỡ kính xuống, tôi ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, không giấu nổi mà phải thốt lên "Oh..." một tiếng, cuộc đời tôi có quá nhiều bất ngờ rồi, cô gái lạ đó là Lamie, em gái của Hoàng Long. Bây giờ tới lượt tôi thắc mắc tại sao cô ấy lại ở đây nhưng không khí căng thẳng trong phòng làm tôi chẳng dám hé nửa lời
"Làm cái trò gì vậy hả?"
Nhã Ly không kiềm chế nữa mà lớn tiếng quát tháo
Lamie bình tĩnh lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ ném xuống bàn, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn
"Đừng có la hét với tôi, vì cô Nhã Ly mà sáng nay tôi phải dậy rất sớm để đọc hết mấy cái thông tin nhảm nhí của cô đấy."
"Cái gì?"
"Cô đuổi nhân viên không lý do, còn xúc phạm danh dự của người khác, đúng là thiếu chuyên nghiệp."
"Cô bị điên à? Cô là ai?"
Tôi biết Nhã Ly đã thật sự phát tiết rồi, cô ta vồ lấy điện thoại bàn, liên tục gọi bảo vệ, ồn ào trong phòng làm việc cũng khiến cho các nhân viên khác thập thò ở ngoài hóng chuyện nhưng chẳng ai dám vào nghe lệnh của cô ta.
"Cô nói người khác làm trái ngành, nhưng dù sao người ta cũng cố gắng bằng thực lực của mình. Cô cũng ngồi trên đây mà đâu có bằng cấp gì, thật buồn khi cái danh sách việc làm tham ô của cô còn dài hơn học vị của cô đấy."
Nhã Ly kênh kiệu cười khẩy
"Rốt cuộc cô là ai? Cô là đồng minh của cô ta? Các người có không phục thì cô ta cũng sẽ phải cuốn gói khỏi đây thôi. Cho dù lý do là gì, quyết định sẽ không thay đổi được đâu, không ai ở đây có thể giúp các người."
"Bởi vì chú cô là giám đốc khách sạn à?"
"Cô cũng điều tra kĩ gớm nhỉ?"
"Đương nhiên, tôi trước giờ đã đánh là phải thắng, đừng nói là giám đốc khách sạn, ngay cả cái công ty nhỏ của nhà cô tôi cũng san bằng được đấy."
"Con điên."
Câu chửi này của Nhã Ly thực sự chọc trúng giới hạn của Lamie, dù có vẻ tức giận nhưng thái độ của cô ấy vẫn không đổi khác chỉ có giọng nói là càng đanh thép hơn
"Cô có thấy con điên nào làm phó chủ tịch chưa?"
"Hả?"
"Cô hỏi tôi là ai mà, ngạc nhiên cái gì? Tôi là Lamie Trần, phó chủ tịch của tập đoàn Blue River, khách sạn này là một trong các chi nhánh mà tôi điều hành đấy."
"Cái gì?"
Nhã Ly sốc tới mức ngã ngửa ra ghế, chẳng dám cãi câu nào nữa. Nhưng ngoài Nhã Ly, tôi cũng bất ngờ không kém, tôi không thể tin mình làm nhân viên của Lamie bao lâu nay. Tôi vội rút điện thoại ra tra xem quả đúng như lời cô ấy, Lamie là người thừa kế của Blue River.
"Dù sao cô cũng là phụ nữ, đừng có suốt ngày quát tháo như thế, với lại tôi nghĩ cô cũng nên sửa đi, tại từ nay về sau cô không quát tháo ai được nữa đâu. Cuộc họp quản trị sáng nay chúng tôi đã tìm ra được ban quản lý mới của khách sạn rồi. Quyết định có lẽ đã được gửi cho cô rồi đó."
Nhã Ly lập tức mở email kiểm tra, cô ta đọc xong hoảng sợ tới mức chân run lẩy bẩy, chạy tới bám lấy Lamie cầu xin
"Tôi xin cô, hãy tha cho chú tôi và công ty của ba tôi, họ không có lỗi."
Lamie nhẹ nhàng đẩy tay cô ta ra
"Họ có lỗi chứ, họ đã không dạy dỗ được đứa con gái như cô, nhưng cô cho rằng chỉ như thế thôi à? Cô sẽ còn bị điều tra vì tội ăn chặn ngân sách công ty, cô có cần tôi kể ra đây không? Rất nhiều nhân viên ở ngoài muốn nghe đó."
Lúc này Nhã Ly mới thật sự sợ hãi, cô ta khuỵ xuống đất, gục đầu lên ghế khóc lóc. Nhưng có lẽ đã không thể cứu vãn được gì nữa, chắc chính cô ta cũng không ngờ chuyện cô ta làm ầm ĩ trên mạng người thiệt hại nhất lại là cô ta.
Lamie thở hắt một cái rồi quay sang nhìn tôi nói
"Có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô."
Tôi đi theo Lamie tới phòng họp lớn của khách sạn, trong lòng có chút hồi hộp, Lamie mời tôi ngồi xuống ghế, bá khí lúc nãy của cô ấy biến mất hoàn toàn.
"Lâu quá không gặp."
Tuy vậy tôi vẫn có chút căng thẳng, gượng gạo nở một nụ cười
"Lâu quá...không gặp."
"Chuyện xảy ra tối hôm qua tuy không phải lỗi của cô, phía công ty cũng đã điều tra nhưng cô vẫn phải viết tường trình. Còn quyết định đuổi việc mà Nhã Ly đưa cho cô thì không còn hiệu lực nữa. Cô vẫn sẽ đi làm bình thường, trừ khi cô là người chủ động muốn nghỉ."
"Tôi xin lỗi, vì lùm xùm của tôi mà ảnh hưởng tới công ty."
"Cũng đâu phải cô tự gây ra, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi. Mấy cái trên mạng tôi đã giúp cô dọn sạch sẽ rồi, cô cứ yên tâm đi."
Lúc này tâm trạng tôi mới được nhẹ nhàng hơn, hoá ra Lamie là người xoá hết những thông tin về tôi trên mạng
"Cảm ơn cô."
"Tôi là người không muốn mang ơn ai, cũng không mong ai mang ơn mình. Chuyện giải quyết Nhã Ly là tôi đại diện công ty xử lý, còn chuyện ồn ào trên mạng tôi làm vì anh Long nhờ."
"Hoàng Long sao?"
"Anh ấy dặn tôi đừng nói cho cô biết, nhưng tôi thì không muốn."
Lamie vẫn luôn thẳng thắn như thế, từ khoảnh khắc nhận ra đó là Lamie, tôi đã đoán được Hoàng Long sẽ làm gì đó, nên khi nghe vậy tôi cũng không ngạc nhiên lắm.
"Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"
"Nếu tôi nói không thì cô có thể đừng tò mò nữa không?"
Tôi chẳng còn quan tâm tới cái kiểu nói chuyện cà khịa này của cô ấy nữa, vì tôi đã tò mò quá lâu và tôi biết chỉ có Lamie mới giải đáp nó cho tôi
"Chuyện bốn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh Long không kể cô nghe à?"
"Anh ấy chẳng bao giờ chia sẻ điều gì với tôi cả."
"Tên cố chấp!"
"Hả?"
"Tôi đã khuyên anh ấy nói hết với cô, nhưng có vẻ anh ấy không làm. Làm sao cô có thể ở bên một tên cứng đầu như thế?"
"Hả?"
"Năm đó chúng tôi trở lại Nhật vội vàng bởi vì mẹ anh ấy bệnh nặng, còn tôi thì không chịu nổi dày vò của ba tôi. Tôi thừa nhận lúc đó mình đã quá ích kỉ khi muốn kéo anh ấy chịu khổ chung, dù sao anh ấy cũng chỉ còn mỗi mẹ, tôi không muốn anh ấy mang tiếng bất hiếu."
"Tại sao khi về Nhật lại không thể liên lạc được với anh ấy?"
"Đương nhiên rồi, ba tôi quản lý chúng tôi rất gắt gao, thời điểm đó tôi còn bị bệnh tâm lý nữa, vừa chăm sóc mẹ vừa chăm sóc tôi. Anh ấy mệt mỏi tới mức ngồi ở đâu cũng có thể ngủ được, gầy tới mức ngất đi vì thiếu dinh dưỡng. Suốt hai năm đó, anh ấy hầu như không liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ quanh quẩn bên tôi và mẹ của anh ấy."
"Rồi sau đó?"
"Không lâu sau thì mẹ anh ấy qua đời, anh ấy đã rất đau khổ. Dù anh ấy ghét mẹ, nhưng việc bà ấy ra đi cũng là mất mát khá lớn đối với anh ấy. Nhưng anh ấy không cho phép mình sụp đổ, anh ấy luôn luôn cho rằng bản thân còn nợ tôi, phải tiếp tục kiên cường để chăm sóc tôi. Bệnh của tôi cũng dần tiến triển tốt hơn, chúng tôi đã đấu tranh rất nhiều với ba tôi, để được quay về đây. Cuối cùng ông ấy cũng đồng ý, một năm trước ông ấy bỗng nhiên đổ bệnh nặng, sức khoẻ từ đó cũng không còn tốt nữa, tôi và anh Long phải giúp đỡ ông ấy gánh vác sự nghiệp này."
"Đó là lí do vì sao cô làm phó chủ tịch? Blue River là sự nghiệp của ba cô?"
"Đúng vậy. Tôi không thích mấy thứ này đâu, vốn dĩ tôi muốn nhường cho anh Long ngồi vào vị trí này, nhưng anh ấy lại muốn tôi đích thân tiếp quản sự nghiệp của ba mình, anh ấy muốn được tự do làm điều anh ấy thích, tuy nhiên anh ấy vẫn là cổ đông lớn của Blue River."
"Thì ra là vậy"
"Lúc đó tôi đã nghĩ anh ấy chỉ coi cô là một niềm vui nhất thời thôi, bởi vì tôi cũng yêu anh ấy."
"Cô yêu anh ấy sao?"
Lamie nghiêng đầu nhìn tôi, thấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi liền bật cười
"Ngày trước thôi, tôi vốn chẳng quan tâm lắm tới mấy cô gái xung quanh anh ấy, nhưng tối hôm đó ở sân bay, anh ấy đã khóc vì cô, lúc đó tôi nhận ra anh ấy thật sự rất yêu cô. Tôi ghen tị lắm, anh ấy chưa từng khóc vì tôi bao giờ cả."
"Khóc sao?"
"Tôi đã hối hận rất nhiều. Tôi cho rằng mình đang giúp đỡ anh ấy, thật ra là huỷ hoại anh ấy. Nhưng cũng nhờ anh ấy, mới có tôi chín chắn trưởng thành của ngày hôm nay. Nhìn anh ấy của bây giờ, tôi mới thấy bớt tội lỗi hơn."
"Hoài An, tôi rất muốn xin lỗi cô vì đã cướp đi anh ấy lâu như vậy."
"Lamie, cô đừng nói thế. Ai cũng có nỗi khổ mà."
"Khi chúng tôi quay về nước, tôi đã nhiều lần khuyên anh ấy đi tìm cô, nhưng anh ấy bảo cô đã quên mất anh ấy rồi. Khoảnh khắc đó, tôi biết bầu trời của anh ấy sụp đổ rồi."
"Tôi..."
"Anh ấy nói hai người đã chia tay. Nhưng tôi tin là cô cũng vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều"
"Tại sao anh ấy lại không chịu nói cho tôi những chuyện này chứ?"
"Chuyện xấu ai chẳng muốn giấu đi, đây còn là chuyện của gia đình nữa. Từ bé anh ấy đã không muốn ai nhắc tới mẹ, tới gia đình rồi. Tôi nói cho cô nghe vì tôi biết chúng ta đều đã lãng phí nhiều năm rồi, tôi không muốn sau này, tôi, cô hay anh ấy phải hối hận."
"Thì ra những năm qua anh ấy sống không dễ dàng gì..."
"Anh ấy thương tôi nhưng lại không coi tôi là chỗ dựa, tôi hi vọng cô sẽ có thể trở thành điểm tựa của anh ấy."
"Cô thật sự nghĩ vậy sao?"
"Tôi không nói mấy lời dối lòng được đâu."
"Cảm ơn cô vì đã nói hết những điều này với tôi."
"Đừng phụ lòng tôi là được. Bây giờ tôi phải về trụ sở đây."
"Đi cẩn thận. Tạm biệt."
"Ừm"
Sau khi Lamie đi rồi, tôi vẫn không thể nào ngưng suy nghĩ về những điều cô ấy vừa kể, mọi những khúc mắc trong lòng tôi cuối cùng cũng được gỡ ra hết. Những năm qua, tất cả chúng tôi đều trưởng thành hơn qua những nỗi đau, chẳng ai trong chúng tôi đi trên con đường trơn chu bằng phẳng cả. Chúng tôi bị dòng đẩy cuộc sống cho va vào nhau, rồi lại bị cuốn ra xa nhau, chúng tôi đã đi qua nhiều vết cắt, mang trên người nhiều vết thương và trở thành những chiến binh mạnh mẽ.