Phía Sau Em Là Anh

Chương 26: Tình hình không được ổn cho lắm



E là người dám đánh lão cũng chỉ có mụ phù thủy đó.

Boss tự soi gương dán băng lên chỗ bị thương, tôi giữ khoảng cách gọi cho Ngưỡng Mi. Bản thân cần biết chuyện gì, cuộc đời tôi bi thảm từ khi một bản thể nữa xuất hiện.

Đủ lắm rồi.

Tiếng thở hồng hộc của nó làm tôi có những suy nghĩ bẩn thỉu, lát sau mới nghe được chất giọng giống hệt mình.

“Đang bận, đám người lạ cứ đòi đánh đòi giết tao. Cúp trước, xin lỗi.”

Người quản lý mặt mày xanh nhợt đẩy cửa đi vào, nhìn tôi rồi nhìn sao boss, có được sự đồng ý liền báo cáo.

“Tin tức số 4 chết được người khác cố ý gợi lên.”

Tôi thấy lão đang cố kìm nén để không đá văng cái bàn trước mặt, bản chất càng thối nát thì càng dễ giấu. Dù sao tiêu điểm vẫn là tôi, cần lão lo à.

Má cái não tôi, Ngưỡng Mi đang bị người ta dí chạy muốn hụt hơi. Chuyện này giấu boss nên còn cách nào ngoại trừ cầu nguyện nó bình an.

Lão nhìn đến chỗ tôi rồi.



“Chuyển chỗ ở đi, đến nhà tao.”

Lão không nói tiếp tôi cũng biết lão lại lấy những người thân ra hù dọa, từ khi đặt chân lên thành phố, tài khoản của tôi đã đủ mua đứt một căn hộ nhưng vẫn phải ở cùng với mọi người.

“Không, tôi có chỗ an toàn hơn. Bọn họ giết không nổi.”

Miệng mồm cứng thế đấy nhưng sắp thua lão rồi.

“Bọn họ giết không nổi mày, mày có thể giết được bọn họ sao?”

Tôi chả biết sống kiểu gì, người bên cạnh đều nắm rõ tôi trong lòng bàn tay. Lão muốn nói tôi không có cái gan cầm dao lụi từng nhác, thấy thi thể phải kìm nén lại cơn buồn nôn. Lỡ thấy một cảnh kinh dị mất ngủ mấy ngày, tôi thừa nhận.

Tình cảnh nay khác rồi, mọi người cùng phòng đều tham gia khóa học ở quân khu, có tra được địa chỉ đều vô dụng.

Tôi đến nhà lão giống như chim bay về lòng giam.

Những hành động sau này lão nhất định sẽ đặt nghi vấn, việc tôi và Ngưỡng Mi càng ít người biết càng tốt.

“Cứ mặc tôi, sống và kiếm tiền tôi sẽ làm tốt?”

Trợ lý thu nhỏ sự tồn tại đến mức thấp nhất, tôi còn tưởng căn phòng này chỉ có hai người. Ngày hôm nay ký cũng đã ký rồi, tôi còn định xem vài trận đấu để tâm trạng khuây khỏa, thế này thì gặp Ngưỡng Mi là điều đương nhiên rồi.

Trước khi rời đi trợ lý đưa tôi một tập tài liệu, đang tức giận mà cứ bắt tôi phải cáu.

Nhìn người trước mặt khó xử, tôi nhịn xuống cầm tài liệu mà rời đi.

Ra bên ngoài tôi lập tức gọi cho Ngưỡng Mi, dĩ nhiên là không liên lạc được. Người tôi có thể hỏi chỉ có mỗi An Tử, may mắn anh ấy vẫn nghe máy.



“Hiếm khi thấy em chủ động liên lạc, có chuyện gì sao?”

Cái động lực nào khiến tôi nghĩ An Tử lúc nào cũng ở bên cạnh Ngưỡng Mi vậy?

“Ngưỡng Mi hình như gặp chút rắc rối vì tôi.”

“À, không sao đâu.”

Xem giọng điệu bình thản của anh ấy là đang nghĩ điều gì? Tôi sốt ruột lắm, nó chết thì tôi gián tiếp hại đấy thôi.

Hai mạng người rồi, đôi vai này không gánh vác nhiều như thế.

“Mẹ của Ngưỡng Mi tìm tôi.”

“Em không sao chứ? Hiện tại đang ở đâu, tôi lập tức đến.”

An Tử phân biệt đối xử quá, ngày đó Ngưỡng Mi nói mà tôi chẳng thể tin, hiện tại chỉ biết che mặt thừa nhận.

Nhấn gửi định vị, hai mươi phút sau anh ấy đã xuất hiện cùng với chiếc moto đen. An Tử xuất hiện như thế thu hút vài ánh nhìn là điều đương nhiên.

Tôi ngồi phía sau vẫn ngoan cố giữ khoảng cách, cái thắng gấp giúp bọn tôi dính sát lấy nhau. Có ngu cũng nhận ra do người phía trước cố ý, một tay giữ tập tài liệu một tay đặt hờ lên eo của anh ấy.

Xin lỗi vợ tương lai của anh ấy trước, tôi không cố ý.

Còn nghĩ anh ấy đưa tôi đến chỗ Ngưỡng Mi, chỉ biết mắng mình ngu. Anh ấy đưa tôi đến thẳng cục cảnh sát, báo án.

Đứng bên ngoài tôi chỉ biết thở dài một hơi.

“Anh tìm một người giống tôi, liệu bọn họ có tin?”

Anh ấy bình tĩnh giải thích.

“Mẹ của Ngưỡng Mi sẽ tìm mọi cách đưa em về, về đó chẳng khác nào địa ngục.”

Ý đối phương muốn tôi vào đây để trốn tránh mụ phù thủy kia. Quả thật nơi đó như địa ngục sống đối với Ngưỡng Mi, nhưng có vấn đề rồi. Bên tôi đang xảy ra chuyện lớn mà chẳng thể giải thích với bất cứ ai.

Những kẻ bại dưới tay tôi nghe tin số 4 chết liền lấy đó làm cớ, ngoài mặt nói rằng muốn giúp người đã khuất báo thù, thật chất là bỏ nổi hận của bản thân vào. Tôi có thể đánh vài chục người, còn hàng trăm người thì sao?

Nói thẳng là không có khả năng đó, rồi tin đồn như một làn sóng làm cho những kẻ rãnh rỗi sẽ tìm đến.

Thở thôi cũng thấy nặng nề, tôi có hai lựa chọn một là nghe lời An Tử giả vờ như không biết để Ngưỡng Mi gánh vác tất cả. Đến khi tìm được Ngưỡng Mi, sẽ là người cùng với mẹ nó trở về, cách nghĩ này an toàn nhất cho tôi rồi.

Như một kẻ khốn nạn vậy, tôi thở ra một hơi quyết định cùng anh ấy vào trong.

Lựa chọn còn lại là đi vòng vòng thành phố tìm Ngưỡng Mi, tìm người không được lỡ như đụng trúng mẹ nó thì gay go. Bị những tên bại trận nhìn thấy lại phải đánh nhau, vẫn nên là lựa chọn đầu.