Phía Trên Môi Nàng

Chương 147: Nếu Đại Nhân Không Biết Em Yêu Chị Ấy Cỡ Nào Thì Làm Sao Bây Giờ





Ngoài cửa sổ mưa còn rào rạt mà rơi xuống
Toà dinh thự cũ không cư trú dọn dẹp bên trong tích tụ bụi đất cùng mạng nhện.

Mục Phỉ vẫn luôn ngồi xổm ôm lấy Vưu Nhiên co rúm lại phát run, một lần một lần nhẹ giọng trấn an.

Tựa hồ, mặc kệ cô nói như thế nào, nước mắt Vưu Nhiên vẫn luôn không ngăn được.

Mưa ngoài phòng, theo gió gào thét toàn bộ sái vào gác mái này, cửa sổ vẫn luôn bùm bùm rung động.

Lâu lâu còn có lôi điện xẹt qua phía chân trời, kinh động nước mắt rơi như mưa lạnh băng ở Sa gia.

Vưu Nhiên mặc cho cặp tay lạnh băng kia không ngừng phất qua mặt chính mình, này thật là Mục Phỉ đại nhân sao......!
Nàng cũng không có ôm lại đối phương, bởi vì trong tay nàng vẫn cứ gắt gao ôm một bức hoạ cuộn tròn đã từng ở thời niên thiếu một nét một bút miêu tả đại nhân, tuy rằng mặt trên đã có vết rách cùng nếp uốn, nhưng nàng vẫn cứ muốn ôm bức họa này, giống như là ôm Mục Phỉ đại nhân vậy.

Nàng cảm thấy người bên cạnh mình, dùng tiếng nói của Mục Phỉ đại nhân an ủi mình chính là ảo giác trong nội tâm của nàng.

Đại nhân hiện tại sao có thể, sao có thể sẽ tìm đến nàng.


Nàng chống đối Mục Phỉ, hướng về phía Mục Phỉ bộc phát tính tình, lần đầu tiên bất kính với đại nhân như thế......!
Đại nhân nhất định sẽ cảm thấy Vưu Nhiên nàng càng thêm không tốt, rõ ràng mấy ngày nay qua hệ hai người cũng đã thật khẩn trương, nàng vẫn là không nhịn xuống được đi lên án, làm trò trước mặt người ngoài.

Vưu Nhiên chậm rãi buông đầu xuống, trên lông mi đều treo nước mắt trong suốt, ánh mắt thất thần mà nhìn trên sàn nhà.

Mục Phỉ nhìn ở trong mắt, tâm cũng đau.

Cô không nghĩ tới chính mình thật sự đem tiểu gia hỏa làm cho thương tâm như vậy, ngay cả hiện tại Vưu Nhiên cũng cảm thấy mình giờ phút này là ảo giác.

"Vưu Nhiên, Vưu Nhiên em nhìn tôi, nhìn tôi!"
Mục Phỉ giữ chặt cánh tay Vưu Nhiên, đối phương không chút sứt mẻ mà vòng lấy bức họa kia, Mục Phỉ nhíu mày, lập tức dùng sức đem bức hoạ kia rút ra, khung ảnh rách nát lồng kính bên cạnh bởi vì cô dùng sức mà cắt qua giữa tay cô.

Tức khắc, màu đỏ tươi máu tươi từ tay giữa tay cô nhỏ giọt xuống dưới, tích ở trên mu bàn tay Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên hoảng hốt một chút, lúc này mới ý thức được thân ảnh bên cạnh này cũng không phải nàng tưởng tượng, mà là tồn tại chân thật.

"Đại nhân......!Đại nhân, ngài này, đây là làm sao vậy!" Vưu Nhiên nháy mắt buông ra khung ảnh lồng kính còn đang túm chặt không buông ra, ầm một tiếng, khung ảnh lồng kính kia rơi xuống trên mặt đất, nhưng nàng giờ phút này nhất để ý chính là tay Mục Phỉ đại nhân.

Đôi tay nàng lập tức nắm lấy tay trái đối phương bị cắt qua, cẩn thận kiểm tra, chau mày.

Mục Phỉ cúi đầu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vưu Nhiên, cô chỉ là thuận thế đem đối phương kéo gần lại một ít, kéo vào trong lòng ngực mình, không còn khung ảnh lồng kính kia trở thành trở ngại giữa các nàng.

"Tôi không đau."
"Chính là."
Mục Phỉ đem Vưu Nhiên kéo ra một ít, cô căn bản không thèm để ý miệng vết thương cắt qua trên tay mình mà là gắt gao chăm chú nhìn Vưu Nhiên, trong ánh mắt có ngàn vạn loại cảm xúc đang lưu chuyển.

"Vưu Nhiên, tôi......"
"Em biết," Vưu Nhiên chỉ là đối diện ánh mắt Mục Phỉ một giây sau, liền lập tức buông xuống tầm mắt, nàng nghe được Mục Phỉ đại nhân xin lỗi mình, nàng đại khái có thể đoán được đại nhân muốn nói với mình cái gì, "Chuyện không cần con này, là em trước đó không suy nghĩ cẩn thận, còn va chạm ngài, hiện tại ngẫm lại, ngài đều hướng em xin lỗi, có thể biết ngài xác thật thật không nghĩ muốn, em, em cũng không có ý nghĩ khác......"
"Không phải, Vưu Nhiên, tôi cùng em xin lỗi cũng không phải bởi vì tôi không nghĩ muốn đứa nhỏ này." Mục Phỉ nắm chặt hai tay Vưu Nhiên, cô có thể cảm nhận được đối phương giờ phút này tựa như lá rụng mơ hồ không chừng, yếu ớt bất kham.

Nàng biết Vưu Nhiên vẫn luôn chân chính có được mái nhà, khi cô biết được cùng Vưu Nhiên có tiểu bảo bối, nếu không biết trước chuyện ki, Mục Phỉ cô sẽ có bao nhiêu vui vẻ.

Vưu Nhiên ngẩng đầu, có chút mờ mịt mà nhìn phía Mục Phỉ, nàng không hiểu, ý tứ của Mục Phỉ nói những lời này.

Đối phương chỉ là nhíu chặt mày, sắc mặt rối rắm khó có thể mở miệng.


Vưu Nhiên chờ không được, nàng vội vàng mà muốn Mục Phỉ nói ra tình hình thực tế, nàng hồng hốc mắt thúc giục đối phương, "Nói chuyện a......"
Mục Phỉ nhấp hạ môi, cuối cùng đem chuyện báo cho Vưu Nhiên.

Tất cả chuyện coi biết, toàn bộ nói cho Vưu Nhiên.

Thời gian tựa như ngừng lại.

Ngoài phòng mưa rền gió dữ phảng phất là bởi vì chuyện đến nói muộn này mà dần dần ngừng gào thét khóc thảm xoay quanh.

Nước mưa càng lúc càng nhỏ, vẫn luôn lay động cửa sổ không ngừng rốt cuộc cũng không hề phát ra tiếng vang chói tai, tựa hồ hết thảy quy về bình tĩnh, dưới đêm mưa lạnh lẽo này.

Vưu Nhiên một chữ không mất mà nghe xong chuyện Mục Phỉ đại nhân nói với nàng, sau khi nàng nghe xong cũng không có xuất hiện bất luận nôn nóng phập phồng không chừng gì, bởi vì chính mình rất có khả năng bởi vì con mà khó sinh đến chết rồi lo âu, nàng không có.

Nàng ngược lại thần kỳ mà bình phục đủ loại tâm tình không yên, bởi vì nghe được Mục Phỉ giải thích với nàng.

Có lẽ ở trong nhận thức của nàng, thái độ Mục Phỉ đối với nàng thắng qua nàng sống hay chết, sớm đã thắng qua hết thảy.

Nàng không lý do cúi đầu cười một chút, nàng một chút cũng không sợ hãi cái này.

"Cho nên, ngài là đang lo lắng cho em, cố ý ngậm miệng không nói chuyện đi làm ác nhân, lạnh nhạt em, xa cách em." Vưu Nhiên trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn phía đại nhân đưa lưng về phía mình.

Đối phương sau khi nói hết chuyện cho nàng, liền xoay người đưa lưng về phía nàng, không biết là bởi vì tự trách hay là còn cảm xúc khác, tóm lại không dùng mắt đối mặt với Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên nói như vậy, lại trước sau không được bóng dáng cô tịch kia đáp lại.

Nàng có chút sinh khí với Mục Phỉ lúc này đang còn muốn tiếp tục giấu giếm cảm xúc khác, nàng biết đại nhân thích đem chuyện đều đọng lại dưới đáy lòng vì tốt cho nàng, chính là, nàng cũng muốn Mục Phỉ đại nhân có thể nói ra suy nghĩ của chính mình mà không phải cứ báo sự thật như vậy, liền không giải quyết được cái gì.

Đại nhân, ngài có thể trả lời em thật tốt hay không.

Vưu Nhiên tức giận Mục Phỉ dùng phía sau lưng đối diện nàng, dùng trầm mặc đáp lại nàng, cho nên nàng trực tiếp đi tới trước mặt Mục Phỉ, như là cảm xúc hóa thành cường điệu.

Chỉ là giọng nói nàng chỉ nói đến một nửa.

Nàng không nghĩ tới nguyên nhân Mục Phỉ đưa lưng về phía chính mình thế nhưng là ——
Đại nhân đang trộm lau nước mắt.

"Đại nhân......" Vưu Nhiên chân tay luống cuống mà muốn đi lên trước kéo ra mu bàn tay Mục Phỉ, nhìn xem sao lại thế này, vì cái gì đại nhân sẽ đột nhiên khóc ra tới như vậy, trong ấn tượng của nàng, Mục Phỉ đại nhân như vị thần trước nay đều là cứng cỏi.


Vưu Nhiên bởi vì hoảng hốt bất an lúc nảy, cũng không có nhìn đến Mục Phỉ lúc đang trấn an nàng liền đỏ hốc mắt.

"Tôi liền biết, nói sự thật cho em, em cũng hoàn toàn không cảm thấy có cái gì." Mục Phỉ bi thương chỉ ra hiện thực, đây là nguyên nhân cô vì cái gì không nghĩ báo cho Vưu Nhiên.

"Đại nhân, em chỉ là cảm thấy như này so với ngài xa cách em mà nói không đáng kể chút nào, hơn nữa có lẽ chuyện sẽ có cơ hội thay đổi."
"Em còn không rõ sao! Tôi không muốn mất em a, so với bất kỳ chuyện gì, tôi đều không muốn!" Mục Phỉ nháy mắt kích động, nước mắt cô đều rớt xuống dưới, Vưu Nhiên căn bản không biết, ở trong lòng mình nàng có bao nhiêu quan trọng.

"Nếu nói đứa nhỏ này sẽ uy hiếp đến sinh mang em, tôi đây tuyệt đối không có khả năng để em sinh ra, em không thể như vậy ích kỷ mà muốn tự mình quyết định, không có tôi đồng ý em đừng nghĩ sinh hạ, nghĩ cũng không cần nghĩ......"
Mục Phỉ phẫn nộ lại bi thương mà hướng về phía Vưu Nhiên lên tiếng, lời nói cô bén nhọn lại không hề tự tin, bởi vì hốc mắt hồng của cô sớm đã tiết lộ thế giới nội tâm cô độc.

Cô không rời khỏi Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên giật mình ở tại chỗ, nàng không nghĩ tới Mục Phỉ thế nhưng có một ngày khóc giống đứa nhỏ, còn như vô cớ gây rối nói với nàng, đại nhân của nàng bởi vì lo lắng cho nàng mà trở nên lo âu như thế, nàng đã biết.

"Đại nhân, Vưu Nhiên sẽ không rời khỏi ngài."
Vưu Nhiên đi ra phía trước, chủ động ôm lấy toàn thân lạnh băng của Mục Phỉ, dùng nhiệt độ thân thể mình làm đối phương cảm nhận được trái tim nhiệt tình của nàng.

"Mẹ của tôi đi mấy năm nay, cha tôi mỗi ngày đều suy nghĩ về bà, em cũng muốn cho tôi trải qua tư vị như vậy sao......" đầu Mục Phỉ để dựa vào trên vai Vưu Nhiên, môi run rẩy ngập ngừng, cô thậm chí hoàn toàn vô pháp tưởng tượng nếu Vưu Nhiên không còn nữa, về sau cô còn có thể giống cha cô kiên cường được vậy hay không.

"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, đại nhân."
Vưu Nhiên nhẹ vỗ về tóc dài màu đen của Mục Phỉ, sau đó dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của Mục Phỉ, nàng quyết định tạm thời trước không chê cười đối phương thế nhưng so với nàng lại có thể khóc hơn.

Hai mắt Mục Phỉ đẫm lệ, nàng cảm thụ được độ ấm đầu ngón tay của Vưu Nhiên, nhưng cô vẫn là thấp thỏm, một chút cũng không dám chắc chắn, hòn đá trong lòng cô đè nặng nặng nề ép tới nàng thở không nổi, "Chính là nếu chuyện biết trước kia không thể thay đổi thì sao, nếu chuyện này thật sự sẽ làm em có nguy hiểm làm sao bây giờ, nếu"
"Nếu đại nhân của em không biết em yêu chị ấy cỡ nào thì làm sao bây giờ?" Vưu Nhiên lập tức sờ soạng vành tai Mục Phỉ một chút, cười ngắt ngan bất an của đối phương.

"Hả?" Mục Phỉ sửng sốt một chút, không biết Vưu Nhiên vì cái gì đột nhiên nói những lời này.

Vưu Nhiên nắm tay đối phương, vô cùng chân thành tha thiết ôn nhu mà dán ở trên mặt, "Em vĩnh viễn sẽ không để ngài có cơ hội cùng những người khác rơi vào bể tình, cho nên tin tưởng em, em sẽ thật tốt, thật lâu mà bồi bên ngài, tin tưởng em không?".