Ánh đèn ấm áp nhu lượng ngắm nhìn người ở vị trí hàng thứ nhất của nhà hát hoàng gia.
Những người trong thính phòng bao gồm vũ công ở phía sau màn chờ đợi diễn tan cuộc kết thúc, nhóm nhạc sư hoà âm đều nín thở nhìn chăm chú nhìn màn "Tỏ tình" lãng mạn ngoài dự liệu này.
Từ đôi lời vài câu cùng ánh mắt chứa đầy thâm tình của Hách, bọn họ cũng đều biết này không chỉ là một màn gặp lại đơn giản.
Ánh mắt sẽ không nói dối.
Thiên tài múa ba lê Hách Liên tiểu thư thích mỹ nhân tóc bạc trước mắt, hơn nữa tựa hồ nàng tìm vị mỹ nhân này thật lâu thật lâu.
Khuê Nhân đứng ở trước ghế, nàng bị vị ánh mắt của nữ tử thuần khiết chân thành tha thiết trước mắt gắt gao nhìn chăm chú.
Như này khiến nàng không biết nên nói cái gì.
Hơn nữa vào giờ này khắc này mọi người đều nhìn nàng, bao gồm Mục Phỉ ngồi ở bên cạnh nàng cũng là như thế không nói một lời.
Khuê Nhân cảm thấy tình thế hiện tại đối với nàng mà nói có chút chật vật nói không nên lời, nàng có chút hận không thể đem toàn bộ đầu của mấy người không liên quan nuốt hết, như vậy liền không có những ánh mắt tò mò thăm hỏi nhìn chính mình.
Loài người ngu xuẩn.
Cuối cùng, Hách Liên không có tiếp tục ở trước mặt mọi người khó xử ân nhân nàng ngày đêm nhớ mong mà là phi thường trịnh trọng đến gần Khuê Nhân, thật sâu mà nhìn vài cái rốt cuộc nàng phát giác vị nữ tử tóc bạc trước mắt tựa hồ tương đối kháng cự nàng ôm, cùng với vẫn luôn để ý nữ nhân mặt lạnh trước sau ngồi ở một bên.
"Sau khi vở diễn kết thúc có thể lưu lại vài phút không? Ta muốn cảm tạ ngươi." Hách Liên thỉnh cầu.
Khuê Nhân có chút khó xử nàng thậm chí có thể nghe được những người thích náo nhiệt không chê chuyện ồn ào liên tục nói "Đáp ứng cô ấy, đáp ứng cô ấy......"
Sau đó ở lúc Khuê Nhân đang do dự, nàng liền cúi đầu nhìn phía Mục Phỉ, nàng thật sự thực cần Mục Phỉ thay nàng quyết định.
"Vậy đáp ứng." Rốt cuộc vị nữ nhân mặt lạnh đã mở miệng, cô nói xong nâng lên con ngươi Kim Hạt Sắc nhìn tiểu thư Hác Liên trẻ tuổi này lớn mật, giáp mặt cô ôm người yêu của cô.
Mục Phỉ ngăn chặn phẫn nộ, ở trước mắt nhiều người như vậy cho Khuê Nhân đã bị người múa ba lê không biết đúng mực cho mặt mũi.
Rốt cuộc cô là lão nhân gia cái sống hơn bảy trăm tuổi, tuy rằng cô thật sự rất muốn ngay lập tức giết chết kẻ thứ ba mơ ước chính người yêu mình.
Nhưng, cô lại muốn nhìn vị Hách Liên tiểu thư này đến tột cùng còn muốn cùng tiểu chó săn nói cái gì, cùng với lúc trước các nàng làm sao nhận thức, Mục Phỉ cô thậm chí cái gì cũng không biết.
Dưới đánh lòng Mục Phỉ cười lạnh một tiếng, cái gì cái gọi là "Từ ngày đó về sau"?
Mục Phỉ nghĩ đến đây, nâng đôi mắt đem tầm mắt một lần nữa dừng ở trên người người khởi xướng Khuê Nhân, nhưng thực hiển nhiên cô đã đem chuyện này nhắm ngay cả người Vưu Nhiên mà không phải phân xem là Vưu Nhiên chọc đến nợ tình hay là Khuê Nhân chọc, bởi vì mặc kệ như thế nào, hôm nay xem như đã làm cô rức giận!
Theo Khuê Nhân đáp ứng Hách Liên mới ở dưới ánh của mọi người mắt lấp lánh vui mừng rời đi.
Khuê Nhân lúc sau ngốc lăng mà ngồi ở trên ghế, mười phút nữa là kết thúc vở kịch, nàng sớm đã không có phi thường vui sướng lúc nảy mà có thể thưởng thức đến lãng mạn mà ba lê mang đến cho thị giác hưởng thụ.
Chỉ có hoảng loạn cùng sợ hãi!
Nàng không biết chính mình làm sao sẽ có cảm xúc kỳ quái như vậy, đối với quái vật không xác định thân thể biến hóa không ngừng tới nói, nàng chưa bao giờ cảm thấy chính mình có một ngày sẽ có một loại cảm giác tai vạ đến nơi.
Nhưng Mục Phỉ đại nhân bên cạnh kêu nàng đáp ứng xong sau đó liền không lại cùng nàng nói một lời......!
Khuê Nhân cảm giác tận thế tới gần.
Vì thế nàng đành phải ở trước khi tận thế xin giúp đỡ với Vưu Nhiên người giỏi giao tiếp với con người, nàng muốn thỉnh cầu viện trợ.
【 Vưu Nhiên thân ái tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.
】
Sau khi Khuê Nhân ở dưới đáy lòng đòi mạng kêu ký chủ cộng sinh Vưu Nhiên vô số lần, rốt cuộc một đường thanh âm rõ ràng lười biếng lại phi thường không muốn hỗ trợ đáp lại nàng.
【 làm gì.
】
【 không xong, nữ hài kia vừa rồi ôm ta, còn nói chờ lát nữa muốn cùng ta nói cái gì đó.
】
【 u, Khuê Nhân cao thủ tình trường ơi mùa xuân tới, ta nên cho ngươi vui sướng vỗ tay sao, bạn già ham ăn biếng làm trong cơ thể ta.
】 Vưu Nhiên trong thân thể hồn nhiên mà nói giọng không có hảo ý, thanh âm nàng vèo vèo hừ cười một tiếng, nhìn bộ dáng Khuê Nhân hỗn độn như vậy chỉ cảm thấy trong lòng mười phần vui sướng.
Nói thật, nàng vẫn luôn ở trạng thái tỉnh giấc.
Những gì xảy ra trong nhà hát Vưu Nhiên đều thấy trong mắt, nhưng nàng chính là đang xem phim nha.
Nàng muốn cho Mục Phỉ biết gia hoả bất tử có tính cách ác liệt, thấy bộ mặt đạo tặc hoa vốn có!
Tuy rằng Vưu Nhiên bản nhân không thừa nhận chính là nàng tương đương thích ghi thù.
【 Mục Phỉ nếu là biết ngươi thích thù dai như vậy, cô ấy khẳng định sẽ rời xa ngươi! 】 Khuê Nhân ở dưới đáy lòng rống giận, nghe m ngữ điệu âm dương quái khí của Vưu Nhiên nhảy ra trắng mắt.
【 Ngượng ngùng, đại nhân biết thì càng thêm yêu thương ta.
】
【 ta chỉ muốn nói, cho dù là ta gây ra chuyện này nhưng thân thể là của ngươi, ngươi cũng đừng quên tâm tình của đại nhân hiện tại thật không tốt, trách cứ xuống dưới hậu quả sẽ chỉ chúng ta cả hai cùng gánh vác, bởi vì ta —— là —— sinh—— vật —— cộng —— sinh.
】
Khuê Nhân cố ý kéo dài mấy chữ cuối cùng, làm quỷ hẹp hòi Vưu Nhiên nhận rõ tình huống hiện tại
【 đừng mơ đem ta kéo xuống nước, ta sẽ cùng đại nhân giải thích tất cả.
】 Vưu Nhiên cũng không chịu uy hiếp nàng lại không để mình bị đẩy vòng vòng.
【 nhưng ta cảm thấy đại nhân đến lúc đó cũng không sẽ nghe ngươi giải thích, vừa rồi nữ hài kia ôm lấy chính là thân thể của ngươi, là ngươi ở trong mắt Mục Phỉ nha Vưu Nhiên thân ái.
】
Nghe được lời này Vưu Nhiên trầm mặc xuống nàng đột nhiên từ trạng thái ý thức xem kịch đến chuyện này giống như có chút nghiêm trọng.
Nếu Khuê Nhân trong lúc đối thoại phía sau lại cùng nữ tử kia có tiếp xúc tứ chi, vậy đại nhân không phải thật sự muốn đem nàng đuổi ra khỏi nhà đi, đại nhân chính là có thói ở sạch.
Huống chi, giờ phút này Mục Phỉ cũng không biết gặp phải chuyện xấu là Khuê Nhân không phải Vưu Nhiên nàng nên ở đại nhân trong mắt không chừng đã theo bản năng nhận định là nàng làm, nếu lại phát sinh sự cố thì hình tượng nàng ở đại nhân trong lòng liền sẽ sụp đổ.
Đến lúc đó cho dù muốn cứu lại thì thời gian cũng đã muộn.
【 đáng chết, ta giúp ngươi một lần, cũng chỉ có lúc này đây, ngươi phải mang ơn đội nghĩa cảm ơn ta.
】 Vưu Nhiên trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn là thay ký sinh thể báo đáp nợ ân tình.
【 yên tâm, ta sẽ phi thường yêu ngươi cùng Mục Phỉ.
】 Khuê Nhân nói năng ngọt xớt, lần này mười hai vạn phần chủ động giao ra thân thể, linh hồn súc vào thân thể an tĩnh như gà con.
Vưu Nhiên nhướng mày, trong lòng yên lặng cảnh cáo đối phương: yêu nàng có thể, yêu Mục Phỉ không được, Mục Phỉ chỉ có thể để nàng yêu.
Nhưng tiểu công chúa quái vật liền thích ngoài miệng chiếm tiện nghi Vưu Nhiên.
"Vưu Nhiên" ở bên cạnh Mục Phỉ vốn là lo âu vạn phần đang chờ đợi cứu viện, nhưng giây tiếp theo căng chặt nàng tản ra liền thay đổi đã trở nên nhu hòa.
Khí chất cả người cũng trở nên không hề tối tăm ẩm ướt như vậy, Mục Phỉ hơi hơi quay đầu lãnh mắt liếc liếc mắt bên cạnh một cái cô liền biết Vưu Nhiên giờ phút này chiếm lại thân thể của mình.
Nhưng cô cũng chưa nói cái gì, bởi vì cô vốn muốn nhìn kế tiếp nữ hài kia rốt cuộc muốn cùng Vưu Nhiên nói cái gì, cô cũng muốn tiểu chó săn nửa đường biến trở về tới sẽ cứu như thế nào.
***
Vở kịch toàn bộ kết thúc.
Tình cờ gặp gỡ lãng mạn giữa vở kịch không có gì bất ngờ xảy ra, thành đề tài nói chuyện cho mọi người, mọi người vừa nói vừa cười rời khỏi nhà hát.
Mà ở chỗ sân khấu to vậy, còn lưu lại hai thân ảnh.
Vưu Nhiên cùng Mục Phỉ đại nhân làm bộ dáng không quấy rầy đứng cách đó không xa.
Vưu Nhiên tại đây trước tiên cùng Mục Phỉ nói.
"Đại nhân, ngài chờ em vài phút nha em nghe nữ hài kia nói xong liền cùng ngài giải thích tất cả, được không?"
Vưu Nhiên ôn nhu mà nắm lấy tay Mục Phỉ, hy vọng đối phương có thể cho chính mình thời gian giải thích, đương nhiên nhất định phải tin tưởng chính mình.
Mục Phỉ bị ánh mắt chân thành của tiểu chó săn kia nhìn chăm chú đành phải gật gật đầu.
Cau mày đứng cách đó không xa, có đôi khi cho dù trong lòng lại có oán khí ở trước mặt người ngoài thì cô cũng sẽ cho tiểu chó săn đủ mặt mũi.
Vưu Nhiên lúc này mới đi đến trước mặt nữ tử tên là Hách Liên, ôn hòa cười một cái xem như chào hỏi.
Sau đó nhìn phía chân Hách Liên, hoàn hảo không tổn hao gì.
Hách Liên lập tức cúi đầu nhìn xuống có chút cảm kích cũng mang theo ngây thơ ngượng ngùng nói, "Ta vẫn luôn muốn tìm ngươi giáp mặt cảm tạ, chính là ta trước sau không có biện pháp tìm được ngươi không nghĩ tới hôm nay có thể lại lần nữa gặp được, thật sự thật tốt quá......"
"Không nghĩ tới ở dưới tình huống này ngươi còn có thể nhớ rõ bộ dáng của ta, ta đều cảm thấy như vậy nhất định sẽ dọa đến ngươi." Vưu Nhiên nhún nhún vai, nàng không nghĩ tới đối phương nhìn thấy hình ảnh ăn đầu cư nhiên ký ức về mình còn như mới mẻ, người bình thường không nên phải rất sợ hãi sao?
Hách Liên cúi đầu trầm mặc vài giây, sau đó cổ đủ dũng khí nói, "Ta, ta cũng không biết, ta cũng cảm thấy rất thần kỳ khi trải qua những chuyện đó hẳn là sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý rất lớn, nhưng nghĩ đến ngươi ta liền rất muốn gặp lại ngươi, có thể nói cho ta tên của ngươi sao?"
Vưu Nhiên nhìn đến bộ dáng Hách Liên cùng ánh mắt sáng ngời chờ đợi, đột nhiên như là nhìn đến chính mình, đây là ánh mắt thích người đó mới có, Hách Liên quả nhiên là thích "Nàng".
"Cái kia, Hách Liên tiểu thư, ngươi hẳn là biết được chúng ta không phải cùng loại người." Vưu Nhiên ngụ ý là nhắc nhở đối phương chính mình cùng nàng không giống nhau, nàng không phải con người, Khuê Nhân càng không phải.
"Ta biết mà."
Vưu Nhiên nhìn ánh mắt đối phương kiên định, đành phải cố vấn người khởi xướng.
【 Khuê Nhân, Hách Liên thích ngươi, ngươi muốn đem tên nói cho đối phương sao? 】 Vưu Nhiên ở dưới đáy lòng hỏi Khuê Nhân súc thành một đoàn chất nhầy.
Nàng thực rõ ràng cảm giác đến, Khuê Nhân tiểu công chúa quái vật tính cách ác liệt âu khi nghe được mình hỏi câu này, đột nhiên cảm xúc dao động vài độ.
Nhão nhão dính dính.
Khuê Nhân thẹn thùng.
Vưu Nhiên cố nén cười nhạo chuyện đối phương xúc động, cố ý ngược hướng hỏi.
【 ta đây cự tuyệt đối phương đây.
】
【 từ từ! 】
【 Hả? 】
【 tên của ta dễ nghe như vậy, vì cái gì không thể nói cho cô ấy.
】 Khuê Nhân tức giận.
Tốt đi, Vưu Nhiên bất đắc dĩ khi thấy Khuê Nhân ít khi có thể rối rắm như vậy.
"Cứu ngươi tên là Khuê Nhân , chúng ta chính xác mà nói là hai người khác nhau, cô ấy ký sinh ở trong thân thể ta, khi đó bảo hộ ngươi cũng là cô ấy, chẳng qua cô ấy không am hiểu giao tế nên kêu ta thay thế tới nói hết ngọn nguồn cùng ngươi." Vưu Nhiên tận lực dùng lời có thể làm người nghe minh bạch, chính là mặc cho ai nghe cũng cảm giác không thể tưởng tượng đi.
Hách Liên sửng sốt, sau đó suy đoán nói, "Khuê Nhân, chính là vị kia có thể lập tức ăn luôn rất nhiều đầu"
"Đúng vậy chính là gia hỏa kia, cô ấy tỏ vẻ nhận lời ngươi cảm tạ cũng rất vui vẻ."
Hách Liên nghe xong cũng ôn nhu mà cười, nàng kỳ thật biết phần chờ mong này của mình, tình yêu nhỏ bé này là không có khả năng thực hiện.
Bởi vì anh hùng của nàng căn bản là không phải con người bình thường, này quả thật chính là tình tiết trong truyện cổ tích mới có thể xuất hiện, nhưng trong đời sống hiện thực của nàng đã xảy ra.
Chẳng qua, lại lần nữa gặp được cũng thật vui vẻ.
"Vậy......!Có thể giúp ta chuyển lời cho Khuê Nhân, cô ấy là anh hùng của ta, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tên cô ấy." Hách Liên năn nỉ Vưu Nhiên.
"Khuê Nhân cô ấy nghe thấy được."
Vưu Nhiên có thể cảm giác đến, linh hồn Khuê Nhân bởi vì nghe được lời của nữ hài này mà nở ra tiểu hoa.
Hách Liên gật đầu, nguyện vọng của nàng đạt thành.
Nàng kỳ thật vẫn luôn chú ý tới một vị nữ sĩ váy đen ưu nhã bên cạnh đối phương giờ phút này đang lẳng lặng mà đứng ở cách đó không xa, khí chất cao quý, chỉ là màu da quá mức trắng nõn có chút dọa người.
"Vị đại nhân kia là người trong lòng của ta." Vưu Nhiên cũng theo ánh mắt của đối phương nhìn đi, nhẹ nhàng giải thích thân phận đối phương.
"Là một nữ sĩ phi thường mỹ lệ." Hách Liên khen ngợi, trong ánh mắt có chút hâm mộ.
Vưu Nhiên ôn nhu mà cười một cái sau đó cho thiệt tình chúc phúc, "Cũng hy vọng ngươi về sau cũng gặp được người yêu."
Hách Liên gật gật đầu cảm tạ đối phương, nhìn theo kia cặp đôi vừa nhìn liền thấy rất xứng đôi rời đi.
Thế giới này kỳ quái,tuy rằng nàng trải qua chuyện ly kỳ ngoài khả tưởng tượng của con người, nhưng anh hùng của nàng xác thật là tồn tại chân thật, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng rất tốt đẹp.
***
Đêm khuya
Ngôi sao trên bầu trời đêm thành phố Sa gia nhấp nháy.
"Cho nên chuyện đó chính là như vậy, đại nhân còn có cái gì nghi hoặc không? Vưu Nhiên nguyện ý tiếp tục giải đáp."
Mang theo gió đêm rét lạnh lâm ấm trên đường phố dân cư thưa thớt.
Ở đêm khuya như vậy, lại có hai cái khuôn mặt mỹ nhân đi ở trên đường phố, các nàng cũng không sốt ruột về nhà mà là chậm rãi làm như là tản bộ, vừa nói vừa cười.
"Cho nên, em hiện tại trở thành anh hùng của đối phương." Mục Phỉ nhướng mi, trêu chọc tiểu chó săn bên cạnh.
Thật hiển nhiên, Vưu Nhiên liền mạch lưu loát giải thích bình phục cảm xúc nôn nóng của cô.
"Chính xác mà nói là Khuê Nhân nha, hơn nữa nếu phải làm thì Vưu Nhiên chỉ muốn làm anh hùng của đại nhân." Vưu Nhiên dõng dạc cho chính mình cái mũ cao.
Mục Phỉ trắng nhìn đối phương một cái rồi cũng nói gì.
Vưu Nhiên thình lình đột nhiên tiến đến bên người Mục Phỉ, hơi thở thở ra trong đem lạnh đều hình thành từng đợt sương trắng, thân mật lại mê huyễn.
"Đại nhân, ngài vừa rồi ăn thật nhiều dấm nga."
"Tôi lại không có." Mục Phỉ lạnh mặt thề thốt phủ nhận.
Đôi mắt màu đen của Vưu Nhiên gần gũi nhìn chăm chú Mục Phỉ, trong mắt nàng là tràn đầy vui mừng đối với người trong lòng lòng.
"Kỳ thật em vừa mới nghe lén được mấy ngôi sao đang nói chuyện," Vưu Nhiên dùng tay ngoắc một sợi tóc dài bên tai Mục Phỉ, ngữ điệu lãng mạn lại mềm mại.
"Nói gì đó." Mục Phỉ tùy ý Vưu Nhiên khảy tóc của mình, cười hỏi tiểu chó săn luôn là sẽ nói ra lời hay.
Lông mi Vưu Nhiên rung động, ái mộ mà ôm lấy mặt Mục Phỉ tiếp tục nói "Chúng nó nói, hy vọng Vưu Nhiên có thể hôn hôn đại nhân đó."
"Ân hừ, chúng nó thật đúng là một đám tiểu sắc quỷ." Mục Phỉ làm bộ kháng cự một chút nhưng vẫn là được Vưu Nhiên kéo dưới bóng tối.
"Không sao, đợi lát nữa em đi giáo huấn chúng nó.".