Tiêu Hiểu Hồng nghe nói Diệp Phù đã đưa ảnh đế trở về nên cô ấy lại đây gõ cửa để xem Diệp Phù đã về phòng hay chưa, đáng tiếc gõ mãi nhưng không thấy cô ra mở cửa.
Cô muốn đi hỏi ảnh đế, nhưng vừa đến cửa phòng anh, cô chợt nghe thấy bên trong có tiếng rên rỉ.
Cô mặt đỏ tía tai thu tay về, đang định rời đi thì nhìn thấy trợ lý của anh – Hồ Tùng Vũ trở về, cô vội vàng chặn lại, "Cái gì nhỉ, đột nhiên tôi nhớ ra tôi bị rơi đồ ở dưới kia, anh giúp tôi tìm đi."
"Cô muốn tìm thì tự tìm đi, tôi còn phải đưa thuốc cho anh Sầm." Hồ Tùng Vũ vừa nói vừa tránh khỏi cô.
Tiêu Hiểu Hồng giữ lấy tay hắn, "Chúng ta tìm cùng nhau đi."
Trợ lý cảm thấy kỳ lạ, hắn đi theo cô, được hai bước thì hắn chợt xoay người chạy về phía cửa phòng của ảnh đế, đang muốn giơ tay gõ cửa thì nghe thấy âm thanh khóc nức nở bên trong.
Nhất thời hắn hiểu ra, mặt đỏ lên, kéo Tiêu Hiểu Hồng đi ra ngoài, "Đi, cô, cái gì của cô, di động rơi đúng không? Tôi giúp cô tìm."
Tiêu Hiểu Hồng: "..."
Trong phòng Diệp Phù vẫn còn khóc, âm thanh của cô nhẹ nhàng, yếu ớt, giống một con mèo nhỏ bị thương, kêu động lòng người, càng kêu cô càng khiến cho máu trong người anh dâng lên, chỉ tiếc không thể đâm sâu hơn nữa côn th*t vào trong cơ thể cô.
Mỗi lần đút vào, tiểu huyệt chật hẹp giống như vô số cái miệng nhỏ thân mật cắn lấy anh, không cho anh rời đi. Còn mỗi khi rút ra, tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong quấn quanh lấy côn th*t, làm cho xương sống anh tê dại, suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Sầm Loan ngăn lại cảm giác muốn xuất tinh, tay anh giữ chặt vòng eo mềm nhỏ của cô, sau khi mạnh mẽ ra vào mấy lần, lúc này anh mới rút ra, xuất tinh giữa hai chân phiếm hồng của cô.
Trong phòng chỗ nào cũng ngập tràn mùi vị tanh ngọt, Sầm Loan xoa bóp đơn giản cho cô rồi ôm cô vào toilet, rửa sạch sẽ.
Ý thức Diệp Phù mơ màng, hôm nay đóng phim cô đã bị "làm" rất lâu, buổi tối lại bị súng thật đạn thật "làm" những hai lần, khoái cảm điên cuồng còn bủa vây nên tinh thần cô không tỉnh táo, lông mi run rẩy, khóe miệng hơi khẽ mở, chân tay mệt mỏi không có sức.
Sầm Loan hôn mặt cô, sau khi rửa sạch cho cô, anh bao bọc cô thật kỹ rồi đưa lên giường.
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, người phụ nữ nằm trên giường đã không thấy.
Anh nhìn vết máu khô cạn trên khăn trải giường, đôi mắt nhàn nhạt dâng lên ý cười.
Diệp Phù ôm chặt khuôn mặt trốn vào phòng mình, sau khi vào, chân tay cô nhũn ra ngồi rạp xuống đất.
Cô ngủ với ảnh đế?
Chỗ riêng tư đau nhức đang nhắc nhở cô, những gì đã xảy ra không phải là một giấc mơ.
Không, ảnh đế uống say, anh ấy chắc đang nghĩ mình đóng phim.
Diệp Phù che mặt, cô thấy xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Giờ phải làm sao đây... Ngày mai gặp anh ấy kiểu gì..."
Sáng hôm sau, Tiêu Hiểu Hồng gõ cửa rất lâu Diệp Phù mới tỉnh ngủ, eo cô vô cùng đau mỏi, sắc mặt cũng không được tốt – cả đêm qua, cô đều mơ bị ảnh đế lăn lộn qua lại.
Cô khóc lóc đến khản cả giọng, linh hồn lơ lửng giữa không trung.
Nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới hoàn hồn.
Tiêu Hiểu Hồng thấy cô như thế, có chút lo lắng, "Chị Phù, hay chúng ta xin nghỉ nửa ngày? Sắc mặt chị kém lắm, tối qua ngủ không ngon sao?"
Vừa dứt lời, cô ấy lại cảm thấy mình hơi lắm mồm.
Quả nhiên, Diệp Phù vừa nghe thế, gương mặt liền xấu hổ, cô cắn môi, ra vẻ có tinh thần, "Không phải đâu, em giúp chị trang điểm đi."
Tiêu Hiểu Hồng cũng không nói thêm gì nữa, cầm đồ đạc chuẩn bị xuống tầng.