Diệp Phù đang nằm trên giường lướt Weibo, bất thình lình nhìn thấy một tin tức, kinh ngạc há to miệng.
Đạo diễn Trần Việt Mật, người từng áp dụng quy tắc ngầm với cô, tối hôm qua vừa từ nước ngoài trở về, kết quả hôm nay đã bị người ta buộc tội cưỡиɠ ɧϊếp một cô gái, đã được đưa đến cục cảnh sát để thẩm vấn.
Diệp Phù cũng có acc phụ, acc chính của cô không có mấy người chú ý, lo lắng lưu lại dấu vết đen tối, ảnh hưởng không tốt đến sau này, bởi vậy vẫn dùng acc phụ.
Cô lặng lẽ để lại bình luận của nữ minh tinh:
[Tôi cũng vậy, chị cố lên, quên đi những thứ đó đi, nhìn về phía trước.] Vừa bình luận xong, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô đi qua nhìn, ảnh đế đã trở về, đang đứng ở cửa.
Diệp Phù chạy tới mở cửa.
Người đàn ông dường như đã uống rượu, người đầy mùi rượu, nhưng trên mặt không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào.
Diệp Phù ngồi xổm xuống, hai má không cẩn thận cọ đến cái vật khổng lồ kia, bị sự nóng bỏng kia làm cho rùng mình một chút, sau đó mới cẩn thận đỡ lấy nó.
Thật cứng.
Ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy, thấy rằng bàn tay cô không thể bọc hết được nó.
Mắt ngựa bởi vì hưng phấn đã chảy ra một chút chất lỏng trong suốt, cô do dự vài giây, cúi đầu hôn lên mắt ngựa, đầu lưỡi khẽ liếm, đem chất lỏng trong suốt kia liếm đi.
Sầm Loan bị cái lưỡi mềm mại kia đảo qua, chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, đỉnh đầu bùng nổ cảm giác mất hồn.
Anh hơi dùng sức giữ lấy gáy cô, chậm rãi đẩy vật khổng lồ của anh về phía trước.
Sầm Loan ôm cô nhấp vài cái, cuối cùng trực tiếp ôm cô lên, để chân cô vòng qua thắt lưng, sau đó đặt cô dựa vào tường, mạnh mẽ đâm vào.
Diệp Phù bị cắm vừa mệt vừa sâu, giọng nói mang theo một chút nức nở, "Ha...ha...Ah...Ảnh đế...nhanh quá..."
Sầm Loan cúi đầu vừa cắn vừa liếm một bên núʍ ѵú màu hồng nhạt của cô, một tay đùa bỡn núʍ ѵú bên kia, tay kia giữ khoảng cách với vách tường, đỡ lấy eo mềm mại của cô.