Ngày hôm sau, tôi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bị buồn đái nên tỉnh.
Tôi đi dép loẹt xoẹt, tập tễnh bước vào nhà vệ sinh, cửa từ bên trong mở ra.
Phó Yến Từ mặc đồ ngủ, tóc trên trán ướt nhẹp
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy cau mày nói: “Chân em không còn đau nữa à? Em ẩu quá”.
Tôi buồn đái đấy đại ca à.
“Không đau lắm nữa, hôm nay anh không đến công ty à?”
Nếu Giang Chấp là một nhà giàu mới nới nổi ở thành phố này thì Phó Yến Từ sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng.
Ngay khi mới sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp mà người khác khó có thể chạm tới, khi trưởng thành, dựa vào năng lực và thủ đoạn quyết đoán đã trở thành nhân vật số một.
"Hôm nay nghỉ."
"À."
Nhường đường chút đi.
Tôi muốn mở miệng nhìn thấy ánh mắt Phó Yến Từ rơi trên người tôi, nhìn theo, tôi mặc chiếc áo sơ mi tiện tay vớ được của anh, khuy áo cũng không cài tử tế.
Mặt tôi nóng bừng, đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng cười rõ ràng của anh: “Anh thấy lâu rồi.”
“!!!”
Đi vệ sinh xong ra ngoài, Phó Yến Từ đã không còn ở trong phòng.
Phó Yến Từ đã hình thành thói quen từ trong xương cốt, ăn uống cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, người đàn ông ngước mắt lên: “Bà Phó, tối qua bà nhìn chưa đủ rõ sao?”
Vì để tránh cho trọng tâm câu chuyện đi theo hướng không thể kiểm soát được, tôi đổi đề tài: “Phó Yến Từ, sao anh kết hôn với em?”
Với địa vị và hoàn cảnh gia đình, anh ấy đang tìm kiếm một cuộc hôn nhân thương mại nên không thể nào chọn tôi được.
Anh ta ngước mắt lên và nói:”Hối hận à?”
“Không.”
Tôi là người phàm.
Gạt tình yêu sang một bên, Phó Yến Từ đều xuất sắc trong mọi việc và tôi được hời
“Không sao, bọn mình rất hợp nhau và anh rất hài lòng.”
6.
Buổi chiều, bạn bè của Phó Yến Từ đến chơi bài với anh, cả nhóm rất sôi nổi và nói rằng họ muốn tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài sân.
Chị Châu chuẩn bị bếp và lên thực đơn.
Tôi theo chị ấy vào bếp và lấy hoa quả đã cắt sẵn ra.
Trong vườn có một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ tự tin.
“Anh Yến Từ, em nghe nói Ôn Nhiễm đã ở cạnh Giang Chấp 5 năm, sao anh lại cưới người như thế? Cô ta không phải là nằm vùng mà Giang Chấp cài vào bên cạnh anh đấy chứ?”
“Sao cô ta có thể so được với chị Nhã Tình, chỉ học đại học 985, gia cảnh cũng thế.
Tôi không biết có nên đi qua hay không nên lúng túng đứng đó.
“Chị dâu?” Người đàn ông hôm đó tôi nhận nhầm chính là người đầu tiên nhìn thấy tôi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi và đều ngầm im lặng, càng thể hiện tôi và họ là là những người xa lạ, như người ngoài.
Tôi đã đoán trước tình huống này trước khi kết hôn với Phó Yến Từ, nhưng tôi không quan tâm vì ai cũng muốn có thứ mình cần, tôi bước tới đặt đĩa trái cây xuống: “Trong bếp vẫn còn, tôi đi lấy thêm.”
“Đêm qua không phải khóc vì chân đau sao? Nửa đêm nhờ anh xoa bóp cho em mà?”
Giọng nói anh mập mờ, biểu cảm cũng mập mờ.
Sắc mặt của mọi người có mặt đều hơi thay đổi, lỗ tai tôi hơi nóng lên: “Hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
Tôi muốn rời đi, nhưng Phó Yến Từ không chịu buông, người đông như vậy, tôi không thể quá đà, chỉ đành thấp giọng nói: “Buông em ra.”
Sau đó anh ôm tôi vào lòng.
“Giới thiệu với mọi người, Ôn Nhiễm, vợ của tôi.”
So với vẻ dịu dàng vừa rồi, giọng điệu của Phó Yến Từ bây giờ lạnh hơn rất nhiều, hơi thở mạnh mẽ.
“Ôn Nhiễm là vợ của tôi, tốt hay xấu là tự tôi đánh giá, không cần người khác nói với tôi, chúng ta lớn lên với nhau từ bé, hôm nay không sao, nếu có lần nữa thì đừng trách tôi trở mặt.”
Lời nói này vô cùng thẳng thắn.
Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, trừng mắt nhìn tôi đầy hung tợn, cầm túi xách giận dữ bỏ chạy.
“Rượu tới đây.”
Chị Châu lấy một ít rượu vang đỏ hảo hạng từ hầm rượu ra.
Khúc nhạc đệm này chuyển tiếp rất nhanh, cả đám lại sôi nổi chơi bài.
Tôi ngồi cạnh Phó Yến Từ và nhìn anh ấy, tâm trí tôi có chút bay xa.
Có vẻ như vừa rồi anh ấy đang bảo vệ tôi.
Anh đang bảo vệ tôi trước mặt nhiều người thế à?
Ngay cả khi tôi và Giang Chấp yêu nhau sâu đậm, anh ta cũng chưa bao giờ bảo vệ tôi một cách trắng trợn như vậy.
Anh ta luôn có những bí mật không thể nói ra và luôn bất đắc dĩ, tất cả những gì tôi có thể làm là ủng hộ anh ta và chịu đựng.
Chịu đựng nhiều, đau khổ cũng nhiều
Từ tận đáy lòng, tôi nảy sinh cảm giác cảm động.
Mắt tôi hơi ươn ướt, tôi cảm thấy rất kiểu cách nên chớp mắt.
“Anh Yến, chị dâu của em đã nhìn anh rất lâu rồi, anh nên nhường chỗ cho chị ấy chơi một lát đi.”
Tôi nhận ra anh ta, Đường Thanh, bạn chơi khá thân từ bé của Phó Yến Từ.
“Em chơi không?” Phó Yến Từ hỏi tôi.
“Em không giỏi lắm.”
“Không sao đâu chị dâu, thắng thì là của chị, thua thì là của anh Yến.”
“Chơi giải trí thôi, anh đi hút điếu thuốc.” Phó Yến Từ đứng dậy, nhét bài vào tay tôi.
Khi biết được, tôi mới nhận ra, làm sao đây có thể là một trò tiêu khiển, ai lại đặt cược hàng trăm nghìn chip vào nó?
Mà Phó Yến Từ chơi giỏi quá, bọn họ thua thảm nên mới đổi tôi.
Ngược lại là vận may của tôi rất tệ.
Tôi đánh rất cẩn thận nhưng vẫn thua mấy ván.
Tôi không tin thua liền cả chục trận.
Cứu mạng, thua hết sạch tiền lương mấy kiếp sau nữa nữa nữa của tôi rồi.
Gương mặt Đường Thanh cười xấu xa: “Chị dâu, ván tiếp theo chị nhất định thắng, chỉ cần đưa bài ra là được.”
Tôi định nói đừng chơi nữa, nhưng không biết lúc nào Phó Yến Từ đã quay lại, nghiêng về phía tôi hơi sát vào, một tay anh chống lên bàn, tay khác rút bài ra.
Ở khoảng cách gần như vậy, ngực anh áp vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm thực sự xuyên qua lớp vải mỏng.
Tôi bị phân tâm đến mức không thể nhìn rõ các lá bài.
“Ra bài này.”
Đường Thanh sốt ruột: “Anh Yến không được chơi hộ thế.”
Phó Yến Từ lười biếng cười: “Thế nên bảo tôi trơ mắt nhìn các cậu bắt nạt vợ tôi à?”
Giọng nói của anh ấy rất hay, ở khoảng cách gần như thế khiến lỗ tai cũng mềm.
“Anh ấy chọn bài, tôi đánh được chưa?”
Tôi cố gắng hết sức để tập trung vào việc chơi bài.
“Được rồi.”
Phó Yến Từ quả thực rất may mắn, thỉnh thoảng anh ấy sẽ chỉ tôi vài chỗ, và tôi không bao giờ thua nữa.
Tôi tính toán, đợi lúc thắng được kha khá, tôi nói: “Trời tối gì, ăn gì trước đã nhỉ?”
Bọn họ chỉ chờ tôi nói câu này.
“Nghe chị dâu, ăn gì đi, đói chết rồi đây.”
Một nhóm người giải tán, uống rượu và nướng thịt.
Tôi nghiêng đầu nói với Phó Yến Từ: “Nếu em không thắng được hết, tiền thua bọn mình cưa đôi nhé.”
Phó Yến Từ cười, xiên một miếng xoài cho tôi: “Đền bù hộ anh à?”
Tâm tư rõ ràng.
Tôi cười: “Anh cứ giúp em, bọn họ không quan tâm em thắng thua, họ đều là bạn thân anh, đương nhiên em không thể để người ta thua nhiều quá được.”
Phó Yến Từ không nói gì, nhìn tôi chằm chằm.
Đột nhiên, một bóng đen che phủ mắt tôi, anh ấy cúi đầu hôn tôi.
Lửa than trong bếp bùng lên lập lòe.
“Đệch, còn để cho người ta sống không chứ, ăn cơm chó căng luôn…”