Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 26



Chapp 26:

Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Kind: Ngôn Tình Xuyên Không

-------

Chappp 26

2-3 chiếc Li mô đã đậu ngay trước cửa chính của công ty.

Một người phụ nữ tóc đen dài, với cặp kính râm to đùng che gần hết khuôn mặt.

Đôi dép hình đầu thỏ bước ra trước.

Sau đó là cả thân hình nhỏ bé với bộ đồ vest rộng thênh thang. dù nhìn có vẻ luộm thuộm nhưng rất thời trang.

Phải công nhận như vậy.

Bộ vest hạng King nổi tiếng .

- Thư kí Dương....

Nhược Hàn vội vàng dừng lại vẻ khó hiểu rồi quay sang nhìn Dương Tích.

- Thư ký là gì ?

Dương Tích mỉm cười nhẹ, Xem người con gái đứng trước mặt như từ trên trời rớt xuống vậy.

- Cô cứ tạm hiểu là người trợ giúp.

- À...ta hiểu rồi là kiểu Thái giám .

Dương Tích còn chưa kịp thấu hiểu đã
Thấy Nhược Hàn đã đi xa. Đã ở trong cái cửa kính tam giác mà không biết đường vào.

Dương Tích chỉ kịp lắc đầu bó tay.

Nhược Hàn nhìn cửa kính xoay xoay quanh mà vui không nhận ra bản thân chưa ra ngoài được.

Bụp !

Á...

Ngay lập tức cô vừa định đi ra đã bị đập đầu vào cửa kính .

Cảm giác như nó tàng hình, Nhược Hàn vừa đau vừa thầm chửi cái cửa không mắt.

Ngay lúc đó, một bàn tay nào đó kéo cô ra.

Cô chỉ kịp thấy thứ vàng vàng trên tay. Một thứ ánh sáng hắt vào mắt.

Là cái mà hắn đeo nơi tay..Nhược Hàn chưa xác định được đó là gì.

Một người đàn ông, không cao hơn cô là bao nhiêu, hơn được một cái đầu.

Với chiếc sơ mi xanh dương , cổ trụ. Quần kaki màu trắng được xoăn lên một lớp trước bàn chân.

Tay áo sơ mi xoăn lên phong cách không gò bó như Viêm Dạ Phong hay là Tôn Tử Hàm.

Người đàn ông này ăn mặc rất thoải mái.

Mái tóc vàng cam hất lên như một tổ kiến nhưng có vẻ như đang rất mốt.

Khuôn mặt baby , nói một cách chính xác cậu ta mang một vẻ đẹp baby. Làn da trắng mịn hơn cả con gái.

Đôi môi mỏng đỏ. Với cái cằm chẻ Có tướng đào hoa rõ.

Nhược Hàn nhanh chóng đẩy hắn ra một cách hung bạo rồi chỉnh lại trang phục kì lạ mà bao ánh mắt đang đổ dồn về phía cô một cách tò mò.

-  Quách Tổng.

Dương Tích phía sau đã nghiêm túc nói.

Quách An là tổng giám đốc chi nhánh 2 của Viêm gia. Được biết Bố của Quách An - Quách Hiển là cổ đông trong Viêm Gia. Quách An được Viêm Hảo đề cử làm tổng giám đốc tại chi nhánh nhỏ nhưng cũng đủ nổi tiếng của Viêm Gia.

Còn chi nhánh lớn và quan trọng nhất vẫn là do Viêm Dạ Phong quản Lý.

Hôm nay đến đây là để báo cáo tình hình cho Viêm Dạ Phong vốn là bạn thân của Cậu.

- Thiên thần.

Trong miệng Quách An phát ra dán mặt vào cô một cách khó hiểu.

Nhược Hàn thường ngày khó chịu nhất là bị người khác nhìn chằm chằm huống chi cái tên này mặt đào hoa rõ ràng.

Hắn vừa cười mỉm vừa nhìn cô từ đầu đến chân.

- Mỹ nhân của ta đây rồi.

Hử? Cái tên bệnh hoạn này..ai là mỹ nhân của ngươi ? Từ đâu ngươi xuất hiện rồi lại nhận nhầm người. Ngươi là đồ háo sắc . Nhìn là ta biết.

- Thư kí Dương.. Đừng nói mỹ nhân này đi cùng cậu ?

- Phải, cô ấy đi cùng tôi. Quách Tổng.

Quách An nhíu mày lại nhìn cô.

- Mỹ nhân.. Nàng tên gì ?

Hắn nhìn ta chằm chằm một cách vô sỉ, Lại còn ăn mặc lố bịch , không giống Viêm Dạ Phong.

Lại thêm tên biến thái.

- Ngươi là ai ?

- Ta là ai... Nàng muốn biết không ?

Hắn nháy mắt một cách tinh nghịch . Rồi lại cười như muốn làm mọi người mất  hồn .

- Ta không hề quan tâm.

Nhược Hàn đảo mắt nhìn quanh.

Quách An soi xét kĩ bộ đồ trên người cô rồi.

Chậc. ! Chậc!

- Phong cách của nàng ta thích !

-... " Dương Tích vờ như không nghe thấy gì, lùi lại vài bước"

- Ngươi cũng thấy nó đẹp đúng chứ ?

Quách An gật đầu không suy nghĩ.

- Ta cũng thấy vậy.

- Nhưng ta lại thấy nàng đẹp hơn.

Hừm! không cần ngươi khen ta.ta biết ta vốn đẹp sẵn từ lúc ngươi chưa gặp ta rồi. Đúng là vô lại.

Ta đây cần ngươi khen chắc.

- Thư kí Dương, Cô gái này...

- Là của Viêm Tổng.

Dương Tích vội ngắt lời Quách An để khỏi dây dưa nhiều.

Nhắc đến Viêm Tổng lại có phần phải lùi lại dù là bạn thân.

Quách An tỏ vẻ nuối tiếc , nhìn cô một cách lưu luyến rồi lại cười tinh quái.

- Mỹ nhân. Hãy đến gặp ta bất cứlúc nào Viêm Dạ Phong bạc nàng.

Câu nói vừa dứt hắn dúi vào tay cô một tờ giấy chính là danh thiếp.

Rồi vẫy tay Đi vừa cười.

Hắn không nói ra nhưng trong lòng hắn cũng tò mò... Cuộc đời Viêm Dạ Phong lại xuất hiện một người phụ nữ, lại là mỹ nhân, điều này có vẻ lạ.

Phi Yến Vi lại không phải hạng đàn bà dễ bỏ qua. Nữ nhân này sẽ gặp không ít trắc trở.

Nhược Hàn nhìn tờ giấy lắc đầu.

- Âm binh!

Rồi nhanh chóng theo Dương Tích đi lên.

--------

Viêm Dạ Phong sải bước dài trên hành lang nhanh chóng về văn phòng. Khuôn mặt vẫn lãnh khốc không hề có chút cảm xúc .

Ring..

- Anh Phong, Em đợi anh quán cà phê gần công ty.

Vút...

Bụp..

Ngay lập tức chiếc điện thoại  apple iphone 5 black  Diamond Edition  trị giá cái vỏ đã 26 carat xuống thùng rác trước cạnh cửa phòng.

Rồi đi vào.

Rầm..

Cánh cửa đóng lại .

Phòng làm việc Của Viêm Dạ Phong bao quanh đều là kính hai chiều.

Chỉ có cậu mới nhìn thấy bên ngoài còn người bên ngoài không thể nhìn vào trong.

Viêm Dạ Phong chỉ thích những tấm kính hơn là những tấm tường vàng .

- Nhược Hàn. Cô đi thẳng phía trước chính là văn phòng của Viêm Tổng.

- Sẽ không có nguy hiểm chứ?

-...." Dương Tích không thể đi theo Nhược Hàn giải thích mãi được"

Chợt nghĩ ra lại
Dương Tích nói thêm.

- Không được gây ồn.

Không nhanh không vội Dương Tích cũng đi luôn.

Nhược Hàn vừa nhìn quanh vừa đi thẳng.

Ngay lập tức hình ảnh được thu vào trong gương...

Cô nhìn mình với bộ trang phục luộm thuộm .

Rồi lại nhoẻn miệng cười.

Viêm Dạ Phong nhíu mày. Rồi lại tập trung vào cái máy tính như không để ý.

Ring!

- Ôi thánh địa... Giật cả mình.

Nhược Hàn nghe tiếng âm thanh phát
Ra đâu đó xung quanh.

Ôm tim nhìn quanh.

Ring! ring!

Là cái thùng kế bên cô.

Nhược Hàn đưa tay nhặt lên. Cái đồ vật trên tay rất quen thuộc cô từng thấy qua nhiều lần.

Viêm Dạ Phong
Tôn Tử Hàm

Dương Tích.

Đều đã từng dùng nó.

Nhược Hàn sờ nhẹ.

- A lô. Anh Phong..

- Anh Phong ?

Nhược Hàn nhẩm lại.

- Cô là ai ?

Đầu dây bên kia phát ra một cách khó chịu.

- Ngươi là ai?  Sao lại chui vào trong đây?

- Anh Phong đâu rồi ?

- Anh Phong Là ai ?

Tụt.. Đầu dây bên kia đã. Tắt một cách giận dữ.

Nhược Hàn gõ gõ lên điện thoại.

Kẹt.....

- Á ....

Cách cửa bật mở. Lại làm Nhược Hàn giật mình thét lên. Âm thanh khiến không ít người trong cô ty nghe thấy.

- Ngươi....Ngươi....

Nhược Hàn nói không thành lời. Cô không biết cậu xuất hiện từ đâu và đã ở đây bao lâu ?

- Yên lặng.

Viêm Dạ Phong lãnh đạm nói. Nhìn chiếc điện thoại cậu vừa ném đã trên tay cô.

-  Từ bao giờ lại tự tiện ?

- Tự tiện ?

Nhược Hàn nhắc lại rồi nhanh chóng hiểu ra.

- À...Ta thấy cái hộp trong thùng rác còn mới nên...còn cái này.. Nó thật kì diệu.

Nhược Hàn cố giải thích.

- Tôi cho cô 5 phút đi thay đồ.

- Tôi ? 5 phút ? Là cái gì ?

-...." Viêm Dạ Phong gần như ngã xuống đất. Cô ta không biết 5 phút ư? Giả hoạt"

Cộp cộp cộp..

Cộp cộp.

Tiếng giày cao gót giận dữ như muốn xuyên thủng những viên gạch dưới.

Là Phi yến vi.

Ả vừa nghe tiếng phụ nữ trong điện thoại liền chạy tới văn phòng.

Nhược hàn ngay lập tức nhìn xuống.

Dáng một người phụ nữp phía xa...

Ắt hẳn phải có nội công thâm hậu.

Tiếng giày vang vọng.

- Nhược Hàn.

- Nói đi.

- Tự làm tự chịu. Tôi không có thói quen giải quyết rắc rối của phụ nữ.

Viêm Dạ Phong hiểu Phim yến Vi đang tức giận vì điều gì.

Nhược Hàn mặc trang phục do cô tặng cho cậu, còn nghe điện thoại.

Ả không tức điên cũng khó.

Dù gì ả cũng từng muốn giết cổ kia mà.

Viêm Dạ Phong quay lưng định đi vào.

Nhược Hàn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cô cảm giác có chuyện không lành.

Cô nắm lấy vạt áo cậu.

- Ngươi...ta... Có chuyện gì ?

Viêm Dạ Phong nhếch mép cười khẩy rồi lạnh lùng đi vào Nhược Hàn cũng vì thế mà định đi theo..

Nhưng...

Một bàn tay nắm lấy tóc cô một cách thô bạo.

Á!!!!

nhược Hàn hoảng hốt không hiểu chuyện gì.