Máy ly tâm khì cơ chế xoay ly tâm khá đơn giản chỉ cần chế tạo thùng và ống ly tâm, không có điện thì dùng pháp thuật lại càng đơn giản, khống chế tốc độ quay cũng dễ dàng nhưng để phân tách vật chất quá nhỏ thì không thể. Nhiệt kế thì chủ yếu Phong Lôi dùng thủy tinh và thủy ngân để làm. Phong Lôi còn muốn làm mấy thứ nhưng lại lăn ra ngủ một giấc đến trưa vì quá mệt. Khi tỉnh dậy hắn rửa mặt làm vệ sinh qua loa, ăn một hạt ích cốc đan, uống chút nước rồi bắt tay thử nghiệm mớ dụng cụ mới của mình xem làm Dược dịch bôi chân thế nào. Phong Lôi bỏ Mã xỉ thảo ra sao lên sau đó nghiền thành bột mịn, do cây này khá dễ bị hủy ở nhiệt độ cao nên cần nung từ từ cho khô rồi mới nghiền được, hàn băng thủy thì không cần làm gì, Hỏa vũ quả có giá trị nhất thì cần sơ chế phức tạp nhất. Phong Lôi bỏ Hỏa vũ quả ra một cái cối nhỏ bằng sứ rồi cẩn thận lấy ra phần thịt quả, trong quá trình phải nhỏ vào hàn băng thủy để điều hòa tránh dược lực của quả bị toát hết nhưng nếu nhỏ nhiều quá sẽ làm quả bị đóng băng nên cần nắm bắt nhiệt độ chuẩn xác nhưng may là hắn đã có nhiệt kế tự tạo nên qua được khâu khó nhất này. Hạt thì giữ lại sau này bán cho mấy phường thị hoặc ngoại điện Kim Đan Sơn, thịt muỗi cũng là thịt mà. Sau đó trộn hỗn hợp dịch Hỏa vũ quả và hàn băng thủy với bột mã xỉ thảo với tỷ lệ trọng lượng ngang nhau thì thu được một hỗn hợp dạng hồ có màu xanh đen, tuy có màu khó nhìn nhưng cũng may không khó ngửi mà có mùi thảo mộc nhè nhẹ. Phong Lôi không biết những người khác thông thường phải mất tối thiểu vài lần chứ không thành công ngay lần đầu tiên như hắn nên giá cả bán dược dịch này ở Kim Đan Sơn mới cao như vậy. Thấy hỗn hợp có miêu tả khá giống trên ngọc giản làm Phong Lôi cũng yên tâm tháo giày vớ ra bôi ngay lên hai chân. Phong Lôi ngay lập tức thấy hối hận, lúc đầu bôi lên thì chân có cảm giác mát lạnh sau đó lại nóng bừng như như tiếp xúc với lửa làm hai chân rất khó chịu. Nếu lúc đầu có chuẩn bị chỉ bôi từng chút một thì sẽ đỡ khó chịu hơn nhưng không bôi đều cả thì sẽ không đạt được hiệu quả đồng thời nên Phong Lôi chỉ đành cắn răng chịu đựng vận chuyển Thanh Phong quyết. Từng khiếu huyệt trên chân được luồng khí băng hỏa rèn luyện và đả thông từng chút một. Phong Lôi biết phải kiên trì vận hành công pháp trước khi dược lực hao hết thì không được bỏ cuộc nếu không sẽ lãng phí thành quả thu thập linh dược bấy lâu, chả trách tu luyện Thanh Phong quyết này lại bị đánh giá là khó khăn. Sau hai canh giờ, dược lực của Dược dịch đã được hấp thu toàn bộ trở nên khô lại sau đó bong dần ra khỏi chân, Phong Lôi cảm thấy hai chân hơi dính dính liền đi rửa chân liền thấy khoan khoái lạ thường. Hai chân sau khi Dược dịch được tẩy rửa thì có vẻ trắng hơn và trở lên nhẹ nhõm hơn, các huyệt khiếu cũng được cọ rửa và đả thông nhiều hơn chứ nếu trở nên xanh đen thì chắc Phong Lôi cũng phải nhịn đau mà bỏ, hắn không phải kiểu người vì luyện võ mà có thể tự cung. Phong Lôi sau đó ra khỏi phòng bắt tay vào chế tạo ở sân trước một ít dụng cụ thể hình kiếp trước như tạ dài, tạ đơn, máy tập chân,..Phong Lôi chỉ dùng sắt, gỗ và đá để làm mấy thứ này, còn các loại máy dùng ròng rọc phức tạp thì không biết làm nên bỏ qua. Lúc Phong Lôi đang làm việc bên ngoài phòng thì Vu Chính cũng bước ra sau qúa trình tu luyện, sau khi tìm hiểu cũng đòi làm cho thêm một bộ. Phong Lôi giờ mới thấy có pháp thuật rất tiện, gỗ đá thừa thì có thể dùng thuật phong nhận cắt đi, sắt thì dùng thuật hỏa cầu nung chảy rồi dùng pháp thuật tạo hình, chỉ một hai canh giờ đã xong hai bộ dụng cụ. Phong Lôi đứng lên ra vẻ làm mẫu mỗi thứ một lần cho Vu Chính xem, thỏa mãn hư vinh của hắn.
_ Cái này sao ngươi nghĩ ra vậy?
_ Cái này quê ta ai cũng biết, haha
_ Quê ngươi đa phần là luyện thể sĩ a.
_ Cứ coi như vậy đi.
Luyện thể sĩ là cách phân biệt các tu sĩ theo con đường tu luyện thân thể khác với các tu sĩ luyện khí, tu luyện pháp lực. Con đường Phong Lôi hướng đến là pháp thể song tu vì hắn đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp, tu tiên nên cũng coi như bị ảnh hưởng, cảm thấy pháp thể song tu mới là lợi hại nhất. Con đường này không sai nhưng phải tiêu tốn thời gian và tài nguyên gấp mấy lần bình thường. Trong sân cũng có mấy ngoại môn đệ tử khác bước ra thấy Phong Lôi và Vu Chính đang làm mấy thứ kỳ lạ thì cũng hứng thú hỏi thăm một phen nhưng sau khi biết tác dụng để luyện thể thì đều không quan tâm nữa, đa phần mọi người đều theo con đường luyện khí. Phong Lôi sau đó cất các dụng cụ vào, thời gian tới hắn không tính ở lại trong phòng mà định ra ngoài vừa làm nhiệm vụ vừa luyện đao. Vu Chính thì đi con đường khác với Phong Lôi, đã ở luyện khí trung kỳ đỉnh, giờ chỉ chuyên tâm đột phá và luyện Húc Nhật kiếm pháp. Mỗi người có một con đường riêng, Phong Lôi sau khi thông báo cho hắn thì đi đến Ngoại vụ điện đổi một số vật liệu luyện để làm trận pháp dẫn lôi cho Trảm Đình đao và một bộ trận pháp để phòng hộ nơi hoang dã. Hóa ra Luyện khí sư cường tráng ở Phân điện Hỏa khí sơn vẫn còn giấu hắn, trận pháp này tên tiểu Thất Tinh Kim Lôi trận, cũng đắt kinh người, một trăm linh thạch hạ phẩm một bộ nhưng đã mua đao rồi thì không thể cắn răng mua tiếp. Còn về trận pháp thì sau khi tuyển lựa Phong Lôi quyết định mua một bộ Tứ Tượng Huyễn Quang trận pháp. Trận pháp này có thể phòng thủ cũng có thể che giấu, có thể chống lại công kích trúc cơ sơ kỳ khoảng một khắc, tất nhiên cũng đắt, một trăm linh thạch hạ phẩm, hơn nữa mỗi lần kích hoạt cần bốn linh thạch trung phẩm tương đương bốn mươi linh thạch hạ phẩm, khi linh thạch hao hết thì phải đổi mới. Phong Lôi cũng hỏi mua một ít đồ dùng như bàn ghế, giường,.. để phục vụ việc sau này phải di chuyển nhiều nơi, một số Ngọc mễ để rèn luyện thân thể, mỗi cân gạo là một linh thạch. Phong Lôi nhịn đau mua năm mươi cân, bỗng chốc trong túi chỉ khoảng mười linh thạch trung phẩm, lúc này Phong Lôi lại rất nhớ bọn đến đưa tiền như Tiêu Nhất Kiếm. Phong Lôi vẫn còn một số linh dược giá trị cao nhưng hắn không muốn bị để ý nên muốn ra ngoài phường thị Gia Nguyên để bán chứ không muốn trao đổi trong Tông nữa. Sau đó Phong Lôi xuất phát đến nhiệm vụ đường tìm kiếm nhiệm vụ làm Vương sư huynh phụ trách ngạc nhiên không thôi.