Ánh trăng đẹp đến mê người, cả Đằng Long thành chìm trong im lặng. Lúc này, tại đỉnh núi Tây Giao, có hai thân ảnh đang di động với tốc độ quỷ dị, tựa hồ đang tranh đấu, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không có một tiếng vang, chỉ như cơn gió nhẹ thôi qua, có vẻ thập phần quỷ dị.
Bỗng một trận bạch quang chói mắt bạo khởi, vài đạo quang mang màu tím như lưu tinh xoẹt qua, hai thân ảnh lập tức tách ra. Một người ổn định trên không trung còn một người thì quay cuồng hướng xuống phía dưới, với tốc độ này nếu rơi xuống, kẻ khác chắc chắn nghĩ hắn sẽ chết không toàn thây, nhưng lúc thân người hắn sắp va vào ngọn núi thì bóng người đột nhiên đứng sững lại tại không trung, thân thể ngay lập tức dừng lại, điều này nếu kẻ khác nhìn thấy sẽ kinh ngạc không thôi.
Bóng người lao xuống này chính là Long Nhất, hắn có chút vật vã đáp xuống trên mặt đất, thở hổn hển, quần áo rách nát, có vẻ rất buồn cười.
Mộ Dung Bác từ không trung phiêu phiêu hạ xuống, một mái đầu bạc trắng, trông rất giống với thần tiên.
"Xú tiểu tử, đúng rồi a, đấu khí của ngươi lập tức sẽ tiến vào cảnh giới kiếm thánh thôi." Mộ Dung Bác cười nói, vẻ mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Ngươi xem ta là ai, kiếm thánh thì tính làm gì, qua hai năm nữa ta nhất định đạt tới cảnh giới kiếm thần." Long Nhất đắc ý cười nói, trải qua sự hướng dẫn của Mộ Dung Bác, ngộ tính của hắn về đấu khí và ma pháp hoàn toàn khác xa, có thể nói là một người ở một cảnh giới mới, đột phá chỉ là vấn đề thời gian.
Mộ Dung Bác hắc hắc cười cũng không có phản bác lại. Đương nhiên trong lòng cho là không thể nào, cứ cho là Long Nhất thiên phú dọa người đi thì cũng không thể. Từ không gian giới chỉ lấy ra một bình rựu uống hai ngụm, lắc đầu nhịn không được lại nói: "Xú tiểu tử, ngươi hãy mau nghĩ biện pháp mang cho ta Bách Hoa Nhưỡng đi, mỗi ngày đều uống loại rượu này ngán quá."
Long Nhất liếc nhìn Mộ Dung Bác, hắc hắc cười nói: "Đừng nói nữa, ta không phải thần tiên, còn có thể mang cho ngươi đã tốt lắm rồi, vậy mà lúc nào cũng chê, không biết phiền a?"
Mộ Dung Bác trừng mắt nói: "Chê ta phiền à, nếu không phải có ta thì ngươi và Nạp Lan đế quốc như thế nào lại thuận lợi kết thân như vậy.
Long Nhất mỉm cười, hắn tiến lên hai bước, không phân biệt lớn nhỏ choàng tay lên vai của Mộ Dung Bác, cười cười nói: "Lão đầu, ta đương nhiên biết chuyện này ngươi là người có công lao lớn nhất, nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết cháu gái cưng của ngươi như thế nào rồi? Tự nhiên biến mất, ngươi chưa thấy quan viên của Ngọa Nguyệt đế quốc gấp đến độ cổ hét ra lửa đấy."
"Nàng lớn như vậy rồi có tay có chân, ta như thế nào biết nàng chạy đâu?" Mộ Dung Bác tránh khỏi tay Long Nhất cười nói.
"Ngươi không biết? Ngươi mà không biết thì có trời mới biết. đừng nói với ta không phải là ngươi dẫn nàng đi à nha?" Long Nhất bình thản nói.
"Biết mà còn hỏi, tiểu tử nhà ngươi không có chủ ý gì với nàng đấy chứ." Mộ Dung Bác cảnh giới nhìn Long Nhất, trong lòng cảnh giác. 'Tiểu tử này rất hoa tâm, cháu gái ta ko thể bị hắn lừa a.'
Long Nhất đảo mắt nói: "Không phải ta đả kích ngươi, cháu gái ngươi mặc dù có thể tính là một mĩ nữ, nhưng nói về dung mạo nàng còn thua xa những người phụ nữ của ta."
Tiểu tử ngươi chọc ta đấy à, trở về lẹ đi, chớ làm phiền ta nữa. Mộ Dung Bác hướng Long Nhất đá một phát.
Long Nhất xoay người né tránh, thân hình hướng Đằng Long thành vọt đi.
Bay đến bầu trời bên trên Đằng Long thành, lơ đãng nhớ tới chiêu bài của Lệ Nhân Phường ngũ quang ma pháp đăng lấp lánh, mặc dù đêm đã khuya nhưng không hiểu sao hôm nay không nhìn thấy chiêu bài ma pháp đăng đó nữa.
Lúc này Long Nhất nhớ tới đại tẩu lưu thị đưa cho Lệ Nhân Phường lão bản Hàm Yên một văn tự kì quái, cho đến bây giờ Thiên Võng cũng ko thể tra ra trong đó nói gì.
Ngày mai hắn sẽ cùng Nạp Lan Như Nguyệt cử hành hôn lễ, ly biệt sắp tới, không biết tình thế Đằng Long thành còn biến hóa như thế nào nữa, đại tẩu lưu thị cùng thần bì hắc ám thế lực không biết sẽ có động tĩnh gì? Hoàng tộc Long thị cùng Tây Môn gia tộc trong lúc đó không biết sẽ có xung đột gì? Nghĩ tới chuyện này trong lòng Long Nhất không khỏi lo lắng, trước mắt mờ ảo, chân tướng sự thật biến hóa đa đoan làm cho người ta không suy nghĩ được gì.
Long Nhất do dự một chút thân hình chợt lóe đi vào sân sau của Lệ Nhân Phường.
Khuê phòng của Hàm Yên ánh đè sáng tỏ, ẩn ẩn có thể thấy được bóng người yểu điệu ngồi bên cửa sổ, bỗng nhiên tiếng đàn ngân lên bên tai như nước chảy bắt đầu vang lên.
"Khách quý đã đến sao không vào trong ngồi chơi." Thanh âm ôn nhu của Hàm Yên từ trong phòng truyền ra.
Long Nhất cả kinh, hắn chắc chắn hơi thở đã hoàn toàn ẩn dấu, vì sao Hàm Yên có thể phát hiện, chẳng lẻ thực lực của nàng hơn mình sao? Hay là không phải nàng nói mình.
Thấy không có động tĩnh, thanh âm kiều mị lại một lần nữa truyền ra: "Tây Môn thiếu gia, còn muốn Hàm Yên ra đón người sao?"
Long Nhất nhíu mày, xác định Hàm Yên nói mình, nếu đã bị phát hiện, hắn cũng không trốn nữa, trực tiếp đi ra, đẩy cửa mà vào thì thấy Hàm Yên một thân trù bào, bộ ngực lộ hơn phân nửa da thịt trắng như tuyết, tóc dài ngang eo, mị ý bức người, nàng lúc này đang vỗ về ngọc cầm, "dinh đông..." mấy tiếng từ tay nàng phát ra.
Lão bản thủ đoạn hay thật. Không biết làm sao nhận ra hơi thở của ta được, ta nghĩ ta không có sơ hở gì hết mà. Long nhất đến trước mặt Hàm Yên, hơi thở càng thêm trầm.
Sắc mặt Hàm Yên biến thành tái nhợt, chứng minh thực lực của nàng của nàng và Long Nhất có chênh lệch thì làm sao nhận biết được hơi thở của Long Nhất.
Lúc này, Hàm Yên đứng lên, nhẹ nhàng lướt ngang hai bước, từ cái bóng của Long Nhất đi ra, mị ý hoành sanh, khẽ liếc mắt nhìn Long Nhất cười nói: "Nếu ta nói ta đoán, Tây Môn thiếu gia có tin không?"
"Tất nhiên không tin." Long Nhất cười nói, tinh thần lực và mùi cũng đã phong tỏa, tất nhiên sẽ không tin Hàm Yên.
"Nếu không tin, vậy Hàm Yên cũng không có biện pháp. Chẳng biết muộn như vậy Tây Môn thiếu gia đến bái phỏng có chuyện gì quan trọng vậy? Mặc dù biết Tây Môn thiếu gia không câu nệ tiểu tiết nhưng cô nam quả nữ cùng một phòng sẽ khiến hạ nhân đàm tiếu." Hàm Yên yêu kiều nói, thân thể thong thả đưa về phía trước, các đường cong càng thêm rõ ràng.