Phong Lưu Pháp Sư

Chương 619: Trở lại Hải Đế chi thành



 

"Chuyện gì vậy?"

"Tiểu tử, không còn thời gian rồi, Hải Tộc bên ngoài đã bắt đầu đả khai không gian, chúng ta phải lập tức truyền tống ngươi đi, nếu không một khi cổng không gian này đóng lại, ngươi có lẽ phải đợi thêm một trăm năm sau Hải Tộc mới mở không gian này lần nữa." Thần cương thủ lĩnh vội vàng nói xong, huơ tay một cái, một quả cầu ánh sáng màu bích lục to cỡ nắm đắm bay lơ lửng đến Long Nhất.

"Ngươi cầm lấy Bích Hải Thần Bài, không được để lọt vào tay kẻ khác." Thần cương thủ lĩnh bổ sung 1 câu.

"Tiểu tử, ngươi bảo trọng, ta rất thích tiểu tử nhà ngươi, tiếc là… …" Ma linh thủ lĩnh thở dài một tiếng, thấy thần cương thủ lĩnh toàn thân phát bạch quang, ngậm miệng lách người đến một bên, năng lực khổng lồ từ trên người hắn cuồn cuộn tuôn ra.

"Hey hey… ngươi vẫn chưa cho biết Bích Hải Thần Bài có đặc tính khác biệt thế nào mà." Long Nhất oang oang nói, nhưng mười mấy ma linh thần cương tựa hồ đều đã biến thành năng lượng, diện mục rõ nét ban đầu lúc này đã mơ hồ không rõ.

Chầm chậm, năng lực cuồn cuộn tuôn ra trên người toàn bộ ma linh thần cương hợp lại thành một, hình thành một vòng xoáy năng lượng trong không khí.

Long Nhất đột nhiên ý thức được là chuyện gì, toàn thân chấn động, hét lớn nói: "Đợi đã, các người đợi đã… …"

Nhưng vòng xoáy năng lượng đó đột ngột tăng mạnh lên, mà thân thể của ma linh thần cương đã hoàn toàn biến mất, thân thể Long Nhất đã không theo khống chế, bị vòng xoáy năng lượng này hút vào đem đi.

Hôm nay là ngày dũng sĩ của các tộc tham gia Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội trong Tử Vong Dung Động trở về, các hải tộc ngoài dung động sớm đã chật cứng như cá sardine trong hộp vậy. Ai ai mở to mắt nhìn cửa động đen sì sì của Tử Vong Dung Động.

Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, nơi cửa động vẫn như trước không có một chút động tĩnh gì. Lại không có một người nào từ trong động đi ra.

Trong đám đông hải tộc cũng yên tĩnh như chết, không một ai nói lời nào, người nào người nấy đều đang chờ đợi cái gì đó.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì như trước. Rất nhiều người trong lòng bắt đầu hoảng lên, trong đó bao gồm cả Hải Hoàng, và cả Mễ Lạc Tộc tộc trưởng. Tình huống này từ lúc Đoạt Bảo Đại Hội triển khai đến nay chưa hề xuất hiện qua, trước đó lúc tối thiểu cũng có mười mấy hải tộc dũng sĩ còn sống đi ra từ bên trong, nhiều lúc có hơn trăm người, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy lại không có một hải tộc dũng sĩ nào đi ra từ bên trong.

Vẫn còn một tiếng nữa là lối vào của Tử Vong Dung Động này phải đóng rồi, tim của mọi người ở đây đều thắt chặt, đến cả không khí cũng không dám thở mạnh.

"Đi ra rồi, có người đi ra đến rồi." Đột nhiên một âm thanh la lớn, tinh thần của toàn bộ hải tộc không nén được một phen phấn chấn, ai ai cũng rửa mắt ngóng nhìn.

Quả thật, trong lối vào đen sì sì kia, một thân ảnh đang chầm chậm từ từ lớn dần, lại gần thêm một chút, bỗng nhiên là một dũng sĩ mình mặc áo choàng Hải Tộc. Toàn bộ hải tộc phát ra tiếng hoan hô như sấm động, đây là hải tộc đầu tiên còn sống đi ra, vậy phía sau nói không chừng vẫn còn hải tộc còn sống.

Hải tộc dũng sĩ được thiếu nữ mỹ lệ của Hải Hoàng Cung nghênh đón dẫn đến trước mặt Hải Hoàng, chỉ thấy hắn vén áo choàng Hải Tộc, một khuôn mặt sáng sủa màu xanh đậm xuất hiện trước mặt chúng hải tộc, hắn thân mặc hải nham khải mỏng, tay cầm Mễ Lạc Thần Cung, không phải là Ca Nhĩ thì là ai?

"Thì ra là vương tử của Mễ Lạc Tộc, hắn - người thứ nhất đi ra từ Tử Vong Dung Động - đã chứng minh trí tuệ và thực lực phi thường của mình. Khiến chúng ta thiết tha mong chờ sự xuất hiện của một vị hải tộc dũng sĩ." Cung Đình Lễ Nghị Cung nói xong, chúng hải tộc đều lớn tiếng hò reo khen tụng.

Ca Nhĩ ngược lại có chút ngẩn ngơ, hắn bị phụ thân hắn Mễ Lạc Tộc tộc trưởng kéo qua một bên.

"Long Nhất đâu? Làm sao chỉ một mình con đi ra vậy?" Mễ Lạc Tộc tộc trưởng sốt ruột hỏi.

"Long Nhất, hắn vẫn chưa ra sao? Không thể được. Hắn sẽ không có chuyện gì đâu." Ca Nhĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt chán nản đã khôi phục lại một phần kiên định, hắn tin tưởng Long Nhất, gã nhân loại đó có bản sự không gì không thể làm được, Tử Vong Tuyệt Địa làm sao có thể vây khốn hắn chứ?

Sau đó, mặc cho Mễ Lạc Tộc tộc trưởng hỏi thế nào, Ca Nhĩ một tiếng cũng không nói, chỉ là chăm chăm nhìn về lối vào của Tử Vong Dung Động. Đợi thân ảnh quen thuộc đó xuất hiện.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Lối vào Tử Vong Dung Động vẫn một mảng tịch mịch như trước, chúng hải tộc rì rầm nói chuyện riệng cũng im ắng trở lại.

"Vẫn còn mười phút nữa." Một tiếng quát lớn của Cung Đình Lễ Nghị làm cho tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động trùng trùng. Có lẽ nào Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội lần này chỉ có một hải tộc sống sót trở về? Những tinh anh khác do tộc phái đi đã bị tiêu diệt toàn bộ ư?

Tất cả hải tộc đều không dám tin, theo lý mà nói, những dũng sĩ tham gia Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội lần này số người nhiều nhất trong tất cả các Đại Hội từ trước đến nay, nhóm có thực lực mảnh nhất, cuối cùng ở trong đó gặp phải cái gì mà dẫn đến kết quả bi thảm như thế này, đây là sự việc mà toàn bộ hải tộc đều không cách nào chấp nhận được.

"Vẫn còn 5 phút. Thiếu rồi." Mễ Lạc Tộc tộc trưởng thở dài một cái, nói.

"Không đâu, hắn nhất định sẽ đi ra, dù cho trên thế giới tất cả chủng tộc đều chết hết, hắn cũng không thể chết." Ca Nhĩ đang không nói chữ nào lúc này lại kiên định phản bác lời phụ thân.

Mễ Lạc Tộc tộc trưởng nhíu mày, nhìn chằm chằm đứa con trai của mình một cách dị thường, con trai tâm cao khí ngạo của hắn đã có niềm tin kiên định bất di như vậy đối với gã nhân loại đó từ lúc nào, loại tin tưởng này theo như hắn thấy thì căn bản đã trở thành một thứ tín ngưỡng, tầm ảnh hưởng của gã nhân loại đó lớn đến nỗi thật sự có chút khiến người ta kinh ngạc.

"Mười, chín, tám, bảy, sáu … …" Tất cả hải tộc bên ngoài Tử Vong Dung Động không hẹn mà cùng bắt đầu đếm ngược thời gian, trong lòng bọn họ đã không còn hy vọng gì nữa, Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội lần này lại thê thảm như vậy, tham gia có hơn ngàn người, chỉ có một người sống sót đi ra.

Đúng vào lúc lối vào chỉ còn một kẽ hở nhỏ, đột nhiên nước biển sôi sùng sục, năng lực khổng lồ cuồn cuộn như sóng lớn tràn lan. Đợi cho chúng hải tộc hồi thần lại, cửa Tử Vong Dung Động đã hoàn toàn đóng kín, một lần nữa biến thành viên ánh sáng lấp lánh bạch quang. Chỉ là phía trước viên ánh sáng lại xuất hiện thêm một thân ảnh nổi trội thân mang áo choàng Hải Tộc, hắn lơ lửng trong nước biển, tay cầm một cự kiếm màu đen, lại cho người ta cảm giác giống như một tòa núi lớn đứng sừng sững trước mặt, chỉ khí thế đó thôi cũng đã khiến người ta tim đập nhanh không ngừng.

"Long Nhất." Ca Nhĩ hét lớn, xông lên như thiểm điện, nổi lên trước mặt Long Nhất, dùng một nhãn thần hâm mộ mà ngay cả bản thân hắn cũng khó thể hiểu được ngước nhìn Long Nhất.

"Ta biết chắc, ta biết chắc chắn ngươi nhất định sẽ không sao mà." Ca Nhỉ lẩm nhẩm nói.

Long Nhất đưa tay lên, liên tiếp vỗ lên vai Ca Nhĩ. Nghĩ đến mười mấy ma linh thần cương đã tan biến khỏi vũ trụ này, không nén nỗi đau buồn, chính bản thân hắn cũng nghĩ không ra, bọn họ sẽ liên hợp lại tự thân hóa thành năng lượng đột phá không gian cấm cố để đưa hắn ra, nguyện vọng chỉ là làm cho tất cả chủng tộc có tại thế giới này đều không có chiến tranh nữa, đều hòa bình chung sống trong một thế giới.

Long Nhất lắc đầu để gạt đi cảm xúc thương tâm này, cùng Ca Nhĩ đến trước mặt Hải Hoàng.

Chúng hải tộc sau một hồi yên tĩnh như chết cũng sôi nổi lên, bọn họ đều hết sức muốn nhìn thấy vị hải tộc dũng sĩ xông ra vào lúc chót này.

"Đây là hải tộc dũng sĩ mà Hải Hoàng Bệ Hạ bí mật huấn luyện, thân phận của người này là một bí mật, mọi người xin lượng thứ, đợi một lát trên quảng trường Hải Hoàng Cung sẽ trưng bày những bảo vật mà hai vị dũng sĩ đem ra từ trong Tử Vong Dung Động." Cung Đình Lễ Nghi Quan đối mặt với dân tình sôi sục của các hải tộc, lau mồ hôi lạnh, lớn tiếng thông báo. Long Nhất đi đầu cùng Hải Hoàng và Ca Nhĩ khởi động Tử Vong Dung Động truyền tống trận trở về đến Hải Để Chi Thành.

Hải Để Chi Thành vẫn đông nườm nượp như trước, tuy có một số lượng lớn hải tộc đã đi Tử Vong Dung Động để xem kết quả cuối cùng, những vẫn có rất nhiều hải tộc đang tiến hành thủ tục giao dịch.

Long Nhất không màng đến Hải Hoàng kịch liệt yêu cầu hắn đến Hải Hoàng Cung, hắn kiên quyết phải về đến phủ đệ của Mễ Lạc Tộc để gặp Lưu Ly trước, Hải Hoàng không thể thuyết phục được hắn, lại gấp gáp muốn biết hắn có tìm được Bích Hải Thần Phách hay không, bèn hạ cố đi cùng Long Nhất.

Vào đến trang viện mà Ca Nhĩ đã dành riêng cho mình, Long Nhất cự tuyệt bỏ Hải Hoàng và Mễ Lạc Tộc tộc trưởng bên ngoài cửa, cùng Ca Nhĩ đi vào trong.

"Thiếu gia." Lưu Ly uốn cái eo thon mềm mại, vô cùng mừng rỡ chui vào lòng Long Nhất.

Long Nhất thở nhẹ một hơi, chỉ cần Lưu Ly vô sự là tốt rồi, trái tim của hắn lúc ở trong Tử Vong Dung Động lúc nào cũng cảm thấy bất an giờ đã ổn định lại, nghĩ lại, thần thức của Thiên Ma vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của Lưu LY.

Lúc này, Bích Phỉ và Tiểu Mễ cũng đã nhẹ nhàng đến sau lưng hắn, đôi mắt đẹp liếc tới liếc lui trên thân Long Nhất.

Long Nhất tâm thần nhẹ nhõm rồi, ý nghĩ xấu xa lúc bình thường chắc chắn vừa chạm đất đã trở lại ngay. Hắn ngước mắt, cùng đôi mắt đẹp của Bích Phỉ nhìn nhau, nhãn thần nóng hổi khiến Bích Hỉ như bị phỏng phải ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, cái cổ cũng đỏ lên, không ngờ vẫn cảm thấy được sắc mục của Long Nhất vẫn đang ngắm nhìn khu vực mẫn cảm nhất của nữ giới các nàng, thân người liền như bị đang bị thiêu đốt.

"Bích Phỉ … a yi, trong lúc ta không có nhà không xảy ra chuyện gì chứ?" Long Nhất thấy bộ dạng xấu hổ của Bích Phỉ, trên phong vận thành thục đó đột nhiên xuất hiện một tiểu nữ nhi kiều diễm, thật là cực kỳ bổ mắt, mở miệng hỏi như vậy, ở hai chữ "a yi" vẫn đặt biệt nhấn mạnh, rõ ràng là đang khiêu khích.

"Không … … không có, nhưng mấy ngày nay Lưu Ly lo lắng bồn chồn, ta cũng đã nói ngươi là tai họa để lại nghìn năm, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu." Bích Phỉ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, trong một lát đã hồi phục được, ngược lại nắm lấy cơ hội mỉa mai Long Nhất.

Không khí nhất thời hòa hợp vô bì, Ca Nhĩ đứng ngơ ngẩn một bên định nói, đột nhiên nghĩ đến Phất Lan Khắc và Tuyết Cơ đã chết, tâm trạng bỗng chốc sa sút hẳn, lặng lẽ lui đi.