Phong Thần Thời 4.0

Chương 22: Vượt ngục.



Khoảng một giờ sau, Doãn Tuấn mở mắt rồi đứng dậy. Điều đầu tiên hắn làm là liền cảm nhận khí tức trong cơ thể của mình rồi cảm thán trong đầu:

-"Vẫn chỉ là ở cảnh giới thượng đẳng tiên nhưng có lẽ là đã đạt tới mức đỉnh phong rồi. Ta chỉ cần cố thêm một chút nữa là có thể sẽ tấn thăng bài vị lên thái ất tiên."

Xong xuôi hắn liền phủi tay vào đít quần rồi quay sang bên phía hai người Dương Nam và Tịnh Hoà để chờ đợi hai người có thể phục hồi nhanh lên một chút vì phía trước vẫn còn một trận đấu quyết định với tên Xích Đao. Tử Lam thấy trên nét mặt hắn nhiều suy tư liền hỏi:

-Huynh đệ!!! Cậu có uẩn khúc gì trong lòng, nói ra đi cho nhẹ đầu!!!

Doãn Tuấn cười:

-Chuyện dài lắm.....nhưng tôi sẽ truyền âm với cậu!!!

Tử Lam gật gật đầu rồi liền chú ý lắng nghe tâm sự của hảo huynh đệ......

Lúc này, ở một nơi khá xa so với phía mà bọn Doãn Tuấn đang điều tức, trong một hang động vô cùng rộng lớn nhưng vẻ bề ngoài thì lại vô cùng âm u tăm tối như cái tiền đồ chị Dậu....quên lạc đề mất rồi........Trong hang, tên Xích Đao bây giờ chỉ còn một cánh tay, hắn đang vác Phong Vũ trên vai mà từng bước đi vào phía xà lim. Vừa tới chỗ xà lim, hắn liền ném Phong Vũ vào một góc tường, sau đó hắn liền triệu hồi hàng ngàn sợi xích trói chặt người Phong Vũ lại, xong việc, tên Xích Đao liền quay đi mà trở về nơi hắn cần đến. Có vẻ như những sợi xích siết chặt quá khiến cho Phong Vũ đang trong cơn mê man tỉnh lại, hắn ho sặc sụa một hồi rồi bừng tỉnh hẳn. Khi hắn nhận thấy mình đang bị những sợi xích trói chặt khiến hắn không thể nhúc nhích ra được nên hắn vô cùng khó chịu. Phong Vũ đang định làm phép để thoát ra nhưng hắn lại nhận ra là linh lực trong cơ thể của mình đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể làm gì để thoát ra ngoài việc chờ đợi cho linh lực khôi phục hoàn toàn rồi mới có thể thoát được ra khỏi cái đám dây xích khó chịu này. Hắn dừng giãy giụa một chút, tiếp theo hắn liền để ý xung quanh mình. Cảnh vật ở đây xung quanh đâu đâu cũng chỉ toàn một màu đen như mực nhưng dần dần hắn đã nhìn thấy có những ánh lửa vàng le lói từ những ngọn đuốc được ai đó gắn xung quanh trên tường và nó đã giúp cho Phong Vũ có thể nhìn được dù không phải là toàn cảnh cái hang động này nhưng cũng được một ít. Hắn đang chăm chú quan sát thì bỗng một tiếng "pịt" từ phía bên trái của hắn như đang báo hiệu cho hắn. Phong Vũ nghe được thì hắn quay sang bên trái và điều mà hắn nhìn thấy được là một lão đầu có nét gì đó khá quen thuộc mà dường như hắn đã gặp lão ở đâu đó!!!! Đang định mở mồm hỏi lão thì lão lắc đầu, miệng lão chu lên phát ra hai tiếng "xuỵt xuỵt" để ra hiểu cho hắn giữ im lặng rồi hướng mắt vào đầu hắn. Như hiểu ý lão đầu nọ, Phong Vũ cũng gật đầu rồi để cho thần thức của lão già đó tiến vào trong thần thức của mình. Trong đầu hắn lúc này liền vang lên một tiếng nói già nua:

-"Thưa tiên nhân!!!! Ngài có phải là người đã triệu hồi lão thần lên không???"

Phong Vũ thắc mắc:

-"Mà ông là ai???"

Lão già nói:

-"Âyza!!! Tiên nhân. Ta là thổ địa của vùng này, ta cũng đã có nhận một tên đệ tử để làm thay ta nhưng ta không biết hắn là tiểu đên của tên quỷ vương này nên ta bị mắc bẫy à!!!!. Lúc mà ngài có gọi thổ địa lên để hỏi việc thì tên súc sinh kia đã đánh ngất ta, sau đó nó đã giam ta vào đây rồi biến thành ta để lừa gạt người à!!!!"

Phong Vũ à lên một tiếng rồi nói:

-"À hiểu rồi!!! Vậy ra lão mới chính là thổ địa hàng real của vùng này!!!

Lão thổ địa cũng gật đầu để như xác nhận. Xong Phong Vũ lại hỏi lão:

-"Vậy lão bị nhốt ở đây lâu chưa?"

Lão thổ địa ho một tiếng khù khụ rồi nói:

-"Thưa ngài, lão thần đã bị bắt vào đây được hai ngày rồi!!!!"

Phong Vũ gật đầu rồi hỏi tiếp:

-"Vậy lão có biết gì về cái tên Xích Đao gì gì đó không??? Nếu lão biết thì hãy nói cho ta biết!!!"

Lão thổ địa cũng gật gật đầu rồi nói:

-"Thưa tiên nhân, tên Xích Đao này trước kia là một tên thuộc hạ của Xích Khương Tử. Mà Xích Khương Tử là...."

Nói tới đây thì Phong Vũ cắt lời:

-"Ta biết rồi. Vậy ông có biết hắn bắt linh hồn của mọi người để làm gì không, trong đó cũng có linh hồn của cha mẹ ta!!!!"

Lão thổ địa gật đầu liền đáp:

-"Tiên nhân, ban đầu lão thần đây chỉ biết là tên Xích Đao này là một phần hồn phách của Xích Khương Tử, hắn theo lệnh mà đã bắt tất cả các linh hồn lang thang lại để hút hết tinh phách của họ mà nhằm hồi sinh chủ nhân của hắn cũng chính là Xích Khương Tử à. Bây giờ ta cũng mới biết là hắn cũng đã bắt nhốt linh hồn của cha mẹ ngài, có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị trước để nhằm bắt ngài mà lấy đi tu vi của ngài để mau chóng hồi sinh chủ nhân của hắn à!!!!"

Phong Vũ gật gật đầu, đang định hỏi tiếp thì tên Xích Đao kia từ đâu bất thình lình đi tới, không nói không rằng liền nhấc bổng hắn lên rồi mang đi. Hắn mang theo Phong Vũ đi sâu vào bên trong hang động của mình. Vào tới nơi thì Xích Đao lại ném Phong Vũ xuống đất cái bịch rồi nói:

-Tên ngu muội nhà ngươi đã dám dẫn xác tới đây để ta có thể thổ nạp rồi. Bây giờ thì hãy mở to mắt ra mà nhìn xung quanh đi!!! (nói xong liền cười lớn).

Phong Vũ nhìn xung quanh một hồi rồi hắn bỗng thấy một thân hình cao lớn, trên đầu là hai cặp sừng trâu, sau lưng là hai cây quỷ kỳ màu đen, hai tay gân guốc rất nhiều và bên cạnh là một cây đại đao vào vẻ như còn lớn hơn cả thanh long yển nguyệt đao của hắn và cái thân thể đó đang ngồi long trọng trên ghế, hắn liền quay sang phía Xích Đao rồi hỏi:

-Ngươi là một phần của Xích Khương Tử, đầy tớ của Hiên Viên cái gì à...ờ....cái gì gì đế ấy nhể....???

Như trúng tâm đen, Xích Đao gắt:

-Câm mồm!!!! Không ai được vô lễ với ngài. Nhưng sẽ sớm thôi ngươi sẽ bị ta hiến tế cho ngài. Đừng lo, sẽ sớm thôi.....Mà suýt quên mất. Ta chưa giới thiệu tử tế với ngươi. Đúng vậy, ta là Xích Đao, một phần của Xích Lang chân quân nhưng thân xác này thì không phải, nên ta mới cần khoảng mười vạn linh hồn lang thang nơi ngã quỷ để tẩm bổ cho thân xác và phần hồn còn lại của ta. Mà những tai nạn của cha mẹ các ngươi là do ta làm ra đó(cười lớn)....vui lắm và ba tên các ngươi chính là thiên kim đan nên phần nào đó mới chân quý, mười vạn linh hồn kia thì khi ta hấp thu lại không thể bằng hấp thụ thân xác của ngươi được nhưng thôi, ta sẽ coi đống hồn đó là món tráng miệng, đợi ta bắt được cả hai tên kia thì sẽ hấp thụ các ngươi cả một thể.....

Nói xong hắn liền treo ngược Phong Vũ lên rồi bước tới một đám linh hồn, hắn vơ tay liền bắt ra sáu linh hồn vô cùng quen thuộc đối với hắn. Đó chính là Phong Lâm và Lữ Anh đang bị trói chặt và bị xích như một con vật nuôi. Thấy vậy Phong Vũ không chịu được thì chửi rủa:

-Con mẹ nhà ngươi, đồ hèn hạ, có giỏi thì thả ta ra mà đánh, chơi như vậy không đẹp, con mẹ nhà ngươi, thả ta ra.....!!!!

Xích Khương Tử nắm lấy một linh hồn của người phụ nữ đó chính là Lữ Anh liền giơ lên trước mặt, hắn cười lớn rồi nói:

-Còn gì để trăn trối không???

Phong Vũ lúc này gân cổ lên mà chửi:

-Con mẹ nhà ngươi thả ta ra.....đừng làm hại bà ấy...thả ta ra....

Tách....tách....tách rồi rắc, linh hồn của Lữ Anh chưa kịp nói điều gì thì đã bị Xích Khương Tử tàn nhẫn bóp nát, chỉ còn lại một vài mảnh tinh thể nhưng chưa kịp bay đi thì đã bị hắn hấp thu không còn một thứ gì. Lúc này, hai mắt của Phong Vũ đỏ ngầu, từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra. Trong hắn bây giờ rất muốn cầm lấy thanh long yển nguyệt đao lên để có thể chém chết tên khốn trước mặt mình. Sau đó lại đến lượt Phong Lâm cũng bị Xích Khương Tử nắm lấy rồi mang ra trước mặt Phong Vũ, hắn còn đang thẫn thờ vì mọi việc xảy ra quá đột ngột. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:

-Đừng lo cho ta. Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn có thể là cha con mà....ta...a..a....a.....

Phong Lâm chưa kịp nói hết câu thì cũng đã bị Xích Khương Tử bóp vỡ vụn rồi cũng bị hắn hấp thụ như vợ của mình. Phong Lâm nào đâu biết rằng, như vậy hai vợ chồng họ đã hồn phi phách tán và không còn cơ hội để đầu thai....Đến lúc này, Phong Vũ đã gần như tức điên lên, hắn gào lên thảm thiết nhưng hắn lại không còn linh lực để thi triển pháp thuật để có thể thoát khỏi sợi xích này, chỉ có thể bất lực mà gào thét lên để cho bớt đi sự đau thương. Xích Khương Tử sau khi hấp thụ xong phần linh hồn của cha mẹ Phong Vũ hắn nghe thấy tiếng kêu gào của Phong Vũ thì không chịu được, hắn liền nhấc hắn lên rồi quẳng hắn về chỗ cũ cho khuất mắt. Phong Vũ vẫn còn đang chìm trong đau khổ thì một giọng nói lại vang lên trong đầu hắn:

-"Tiên nhân, ta biết ngài đang rất đau khổ nhưng ta xin ngài hãy bình tĩnh để có thể thoát ra khỏi nơi này."

Phong Vũ nói trong vô thức:

-"Ta hứa, ta thề, ta sẽ xé xác tên chó chết này ra. Ta hứa đó...."

Lão thổ địa hỏi lại hắn:

-"Vậy ngài đã tích tụ linh lực tới đâu rồi?"

Phong Vũ gật đầu:

-"Sắp xong rồi nhưng ta vẫn còn một đoạn nữa mới có thể khôi phục toàn bộ."

Lão thổ địa thở dài rồi nói:

-"Lão có ý này, ngài có muốn nghe không?"

Phong Vũ vẫn đang nhắm mắt hỏi:

-"Ông nói đi...."

Quay trở lại chỗ cũ thì lúc này, sau khi Tử Lam nghe xong lời tâm sự của Doãn Tuấn thì hắn vô cùng tức giận thay cho bạn mình, hắn nắm chặt tay rồi đấm thẳng vào một thân cây gần đó khiến cho thân cây lõm lại rồi nói với Doãn Tuấn:

-Tôi hứa với cậu, tôi sẽ giúp cậu trừng trị tên chó này....

Doãn Tuấn gật đầu đồng ý:

-Đa tạ huynh đệ!!!

Hai người Dương Nam và Tịnh Hoà cuối cùng cũng thổ nạp xong rồi cũng đứng lên, cả hai người nhìn như có vẻ đã tràn đầy linh lực trong người và đang có vẻ sung sức lắm và có vẻ đã sẵn sàng cho hiệp đấu quyết định. Không cần nói thì cả bốn người đều đã hiểu ý nhau rồi cùng gật gật đầu, sau đó cả bốn người liền phi hành theo cảm nhận của Tịnh Hoà để tới nơi mà huynh đệ Phong Vũ của mình đang bị giam giữ dưới sự định vị của tràng hạt xích quỷ. Bay một lúc thì cả ba người đã tới nơi thì cả bốn người thấy một hang động rất lớn nhưng có vẻ âm u. Doãn Tuấn liền thả vào trong hang một sợi thần thức nhằm mục đích để thăm dò. Ở phía xa xa, một thân hình cao, ưa nhìn đang đứng ở một cành cây lớn đang nhìn về phía bốn người, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không toát lên vẻ gì lo lắng, đó chính là Vĩ Thành và bên cạnh hắn không ai khác đó chính là Nhật Lệ. Tưởng chừng như hắn sau khi chỉ điểm cho ba người bọn Doãn Phong Dương đã đi thật nhưng sau khi cảm nhận được khí tức của Xích Đao thì hắn đã giật mình vì biết ba người Doãn Phong Dương không phải đối thủ và có thêm người thì cũng không thể đánh lại. Hắn cũng đã tìm hiểu lý do và mới biết được rằng đối thủ của sư đệ mình chính là Xích Khương Tử. Mặc dù không phải là đối thủ của mình nhưng đối với năm người sư đệ của mình thì đó lại là một thử thách rất lớn, không thể vượt qua được, có chạy cũng không chạy được nên hắn cũng phải đứng gần đó mà thầm lặng hỗ trợ. Lúc này thần niệm Doãn Tuấn đi vào chưa được bao lâu thì hắn đã bị phát hiện và bị một luồng áp lực đuổi ra ngoài. Sau khi vừa về tới thể nội thì Doãn Tuấn nói với ba người:

-Chuẩn bị đi, hàng sắp tới rồi!!!

Nói xong cả bốn người liền thủ thế để nghênh địch. Tử Lam liền lấy ra trong túi một hạt đan rồi cho vào miệng. Thấy có hàng ngon, Tịnh Hoà hỏi:

-Ây huynh đệ, cậu có đồ tốt thế thì cho tôi một viên được không à, tôi yếu lắm rồi !!!!

Tử Lam nhún vai nói:

-Vậy cậu là người trên bờ hay dưới nước. Nếu cậu nhịn thở được ở dưới nước thì tôi tặng liền không phải xin xỏ à!!!. Nó chỉ giúp tôi và những người ở dưới nước mạnh hơn khi đánh ở môi trường không thích hợp thôi à.

Tử Lam vừa nói xong thì một bóng hình cao lớn lao ra từ trong hang. Ra tới nơi thì lần này không phải là cái tên Xích Đao kia nữa mà thứ khiến cho cả bốn người đều im lặng luôn. Tịnh Hoà thấy vậy liền giơ bàn tay trái lên buông một câu phật hiệu rồi nói:

-A di đà phật!!!!! Con mẹ nhà nó, tên này khó nhằn, tôi xin phép cút à!!!!

Hắn đang định chạy thì Dương Nam tiện tay lôi ngược hắn lại, đang định chửi thì tên trọc liên mồm kêu:

-A di đà phật!!! Hây hây được rồi, ta sẽ cất sự sợ hãi này đi, vì huynh đệ của tôi và cả vì la hán chân kinh ta sẽ hạ ngươi à!!!!

Nói xong hắn liền cầm chắc nhật nguyệt kim cang thiền trượng rồi lao lên đánh đầu. Cả ba người Doãn Tuấn, Dương Nam và Tử Lam vẫn chưa hiểu cái mô tê gì thì bụp....Tịnh Hoà đã bị hắn đấm cho một cái thổ huyết rồi bay ra một bên, Tịnh Hoà ngồi được dậy rồi nói:

-Ui za!!!! Con mẹ nó, tên này đô quá, các cậu còn ở đó à, lên giúp tôi đi....hu hu....đau chết ta mất.....!!!!

Lại nói thêm về tên trước mặt thì lần này có vẻ là đô con hơn tên Xích Đao kia gấp rưỡi, cả người hắn là một bộ ngân giáp sáng bóng, hai khuỷu tay là hai cái cựa dài khoảng 1,2m, trên lưng là hai cây quỷ kỳ, trên tay hắn là một cây đao rực lửa dài hơn 3 mét, lưỡi đao rộng khoảng 50 - 60cm. Đầu đội mũ sắt có sừng và biểu cảm thì chắc chắn là đang cười bọn người Doãn Tuấn....và đây chính là....à mà thôi...để đó hắn tự giới thiệu. Doãn Tuấn và Dương Nam đang đánh giá hắn thì đột nhiên hắn liền cười lớn:

-Không nhận ra người quen hả???

Dương Nam chỉ kích về phía hắn:

-Ngươi là ai???

Xích Khương Tử cười lớn:

-Hây!!! Cái lũ trẻ bây giờ chóng quên quá!!!! Ta và các ngươi à không là một phần của ta đã đánh với nhau kha khá lâu rồi mà các ngươi quên ta sao??? Hay tại thân hình này đẹp quá!!!! À phải rồi, nhân tiện ta cũng giới thiệu lại luôn,cái thân xác mà đánh với các ngươi thì là ta nhưng trước đó thì cái tên Xích Đao kia đã bị các ngươi trừ khử rồi!!!! Ta chính là Xích Khương Tử gia gia nhà các ngươi đây!!!!

Doãn Tuấn tiến lên hỏi tiếp:

-Vậy huynh đệ và cha mẹ chúng ta đâu????

Xích Khương Tử lại cười:

-À suýt quên, huynh đệ các ngươi đang bị ta giữ, sớm muộn gì thì các ngươi cũng sẽ được đoàn tụ với hắn thôi, còn cha mẹ của các ngươi, ngon lắm nhưng sẽ ngon hơn nếu ta hấp thụ được hồn tinh của cả ba tên các ngươi.

Rồi hắn quay về phía Tử Lam:

-Còn về thái tử của Đông hải, ta cảm ơn ngài đã giúp ta có được thân hình mới!!!!

Nghe tới đây, trong người hai người Doãn Tuấn và Dương Nam liền bùng lên sát khí. Cả hai liền cầm chắc binh khí mà lao tới rồi tung hết tất cả các đòn đánh của mình ra để chiến với Xích Khương Tử. Thấy vậy Xích Khương Tử cũng nhanh chóng thủ thế đín tiếp. Ngươi đập, ta đỡ, ngươi đâm, ta tránh. Những đòn đánh liên tục của hai người Doãn Tuấn và Dương Nam nhanh như vũ bão, cả hai đều hiểu, rất ăn ý với nhau và cả hai người vẫn tấn công liên tục về phía Xích Khương Tử để hòng chiếm thế thượng phong. Hai người Tịnh Hoà và Tử Lam thì đứng ở phía sau để chờ thời cơ đánh lén. Sau một hồi cùng Dương Nam tấn công liên tiếp thì Doãn Tuấn đã thấy chỗ sơ hở của Xích Khương Tử, hắn liền dồn toàn lực rồi vung kim long thần châm mà nện thẳng xuống đầu của Xích Khương Tử và tưởng chừng như đòn đó sẽ bổ đôi được đầu của kẻ thù nhưng đáng tiếc hai cây quỷ kỳ màu đen trên lưng hắn đã chặn được đòn hiểm rồi giữ chặt lấy kim long thần châm. Thấy vậy, Tử Lam liền dùng phép triệu hồi một luồng nước để thay vào chỗ Doãn Tuấn vì hắn đang đánh với hai cây hắc kỳ đó. Luồng nước mạnh mẽ của Tử Lam đã chuẩn bị ập tới Xích Khương Tử, nhìn từ xa thì nó giống như nước bình thường nhưng thực chất nó lại có linh tính và vô cùng sắc nhọn và một số tia nước đã làm cho Xích Khương Tử vô cùng khó chịu. Tịnh Hoà đứng sau thì cảm thấy ngứa ngáy chân tay, hắn cũng liền cầm chắc thiền trượng rồi xông lên hỗ trợ hai người Dương Nam và Tử Lam. Tuy ba đánh một nhưng Xích Khương Tử lại không hề rơi và thế hạ phong. Đúng lúc này, từ phía sau Xích Khương Tử, một hình bóng của một con thanh long xuất hiện rồi nhắm thẳng vào lưng hắn mà lao tới. Một vết chém cực sâu vào lưng đã khiến cho Xích Khương Tử kêu lên một tiếng đau đớn rồi hắn quay đầu lại. Một thân ảnh khá quen thuộc đã xuất hiện cùng với thanh long yển nguyệt đao trong tay, rất có khí phách hiên ngang hùng dũng như Quan Vũ nhưng chỉ có điều hắn cũng có chữ Vũ trong tên nhưng mà là Phong Vũ!!!