Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 49



Rất may là người của Vũ Hào đến rất nhanh, Phong Vũ tạm thời có thể thoát khỏi đám người truy đuổi.

Với lực lượng hiện tại thì Phong Vũ chiếm thế thượng phong, anh nhanh chóng tóm gọn được đám người này.

“Các cậu mang về căn cứ của Vũ Hào giúp tôi, tôi sẽ đến sau”

“Vâng!”

Thuộc hạ của Vũ Hào ngoan ngoãn tuân lệnh, Phong Vũ lão đại ai mà không biết, đương nhiên không thể đắc tội với anh.

Anh nhìn lại chiếc xe bị trầy xước thì lắc đầu, không thể lái chiếc xe hư hại này đến gặp Giai Ý, cô ấy chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ.

“Tạ Thiên, đưa đến đường XXX cho tôi một chiếc xe”

“Em tới ngay, mà có chuyện gì sao?”

“Có chút vấn đề, trên đường đi sẽ nói sau”

“Vâng!”

Trong khi chờ Tạ Thiên đến thì anh liền gọi điện thoại cho Giai Ý.

“Giai Ý, em ở nhà Vũ Hào vui chứ?”

“Vũ à, anh sắp đến chưa?”

“Gặp chút vấn đề, đợi khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ tới”

“Được, em đợi”

Giai Ý cúp điện thoại, nỗi bất an trong cô cũng tạm được tháo gỡ.

“Thế nào, Phong Vũ gọi à?”

Vũ Hào đang xem Ti vi cùng cô tò mò hỏi.

“Là Phong Vũ, anh ấy bảo khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới”

Đang nói chuyện với Giai Ý thì điện thoại Vũ Hào đột nhiên vang lên, là Phong Vũ gọi cho anh.

“Vậy là tốt rồi, em ngồi đây đợi nhé, anh đi nghe điện thoại”

“Vâng!”

Vũ Hào ra một góc ngoài sân bắt máy.

“Có chuyện gì à?”

“Ừ, tôi đã nhờ người của cậu đem đám truy đuổi tôi đến chỗ cậu, để nhờ tý nhé”

“Ồ, phí nhẹ, 100 triệu!”

“Đi chết đi... Tút”

Vũ Hào nhìn vào màn hình đen thui mà khóc không ra nước mắt.

“Cậu... Cậu đang nhờ vả tôi đấy, cái tên đáng ghét!”

Nhưng anh biết làm thế nào được, bị bắt nạt trước giờ nên cũng thành quen.

Khoảng tầm 20 phút sau thì Phong Vũ cũng đến nơi, còn có cả Tạ Thiên đi theo. Giai Ý chạy ra xe ôm lấy anh.

“Phong Vũ, anh tới rồi. Mà sao lại đổi xe vậy, còn có anh Tạ Thiên nữa”

Anh biết ngay cô sẽ hỏi mà nên đã chuẩn bị sẵn.

“À là do xe gặp trục trặc trên đường đi, Tạ Thiên lái xe tới, tiện thể đi cùng”

“Ồ, làm em tưởng có chuyện gì!”

Phong Vũ ân cần ôm Giai Ý, Tạ Thiên và Vũ Hào đứng bên cạnh chỉ biết tự ôm nhau cho bớt cô đơn.

“Bảo bối, em đợi anh thêm một lúc được không, anh có chuyện cần bàn với Vũ Hào”

“Ừm”

Giai Ý có chút buồn, Phong Vũ biết là làm vậy có hơi quá đáng, nhưng cũng chỉ vì an toàn của cô thôi.

Nếu không nhanh chóng tra hỏi ra người đứng sau càng sớm càng tốt thì khó tránh khỏi tai họa.

“Em đừng buồn, em vào xe xem đi, xem anh đem gì đến cho em”

Giai Ý ngơ ngác làm theo lời anh nói, tiến đến cửa sau xe mở ra.

*Gâu... Gâu*

“A, là Tiểu Phong!”

Tiểu Phong tinh nghịch nhảy lên người Giai Ý, liếm láp khuân mặt cô.

“Anh đưa Tiểu Phong đến chơi với em, cố gắng đợi anh một chút nhé”

“Được, anh đi về sớm nha”

“Ừm”

Phong Vũ nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Giai Ý sau đó mới rời đi cùng Tạ Thiên và Vũ Hào.

Anh sợ cô sẽ buồn chán nên đã căn dặn Tạ Thiên đưa Tiểu Phong tới, anh quá sức là chu đáo rồi.

Ba người đàn ông cùng nhau đi về phía sau biệt thự, tiến vào một lối đi bí mật được giấu kỹ sau hàng cây rậm rạp.

Nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng mà cũng tạo một cảm giác nguy hiểm.

Đám người truy sát Phong Vũ khi nãy đang được chăm sóc rất  “Tử tế” trong một phòng giam, tuy là không bắt được tất cả nhưng cũng tóm được mấy tên, như vậy cũng đủ rồi.

“Cậu có muốn vào trong thẩm vấn không?”

“Không cần, đây là địa bàn của cậu. Tùy cậu xử lý, tôi cần kết quả”

Vũ Hào không ý kiến, lão đại Phong Vũ đã đặc biệt giao trọng trách này cho anh thì anh đương nhiên phải thể hiện thật tốt.

Anh gọi điện cho đàn em bên trong dặn dò rồi quay sang Phong Vũ.

“Chúng ta qua kia ngồi quan sát thôi”

Ba người tiến đến dãy ghế trước phòng giam, đây là một phòng giam đặc biệt.

Chúng được bao bọc bởi những tấm gương một chiều khổng lồ.

Từ bên trong nhìn ra bên ngoài là điều không thể, thế nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại nhìn rõ mồn một.

Hệ thống âm thanh cũng được truyền ra thông qua một bộ loa chất lượng cao.

Người của Vũ Hào bên trong mạnh tay hành hạ những tên bị bắt lại, ra sức ép cung nhưng bọn này lại cứng đầu hơn anh tưởng.

“Nói mau, ai ra lệnh cho bọn ngươi?”

*Vút*

“Cứng miệng đúng không? Tao cho bọn mày lo đòn!”

*Vút... Vút...*

Tiếng roi da quất mạnh vào da thịt phát ra những âm thanh chói tai.

Máu me từ những chỗ bị thương không ngừng rỉ ra, thấm cả một vùng.

Sau một hồi tra tấn bằng tất cả những hình thức dã man nhất nhưng lại chẳng có ích gì.

Nhìn đồng hồ đã trễ, Phong Vũ không thể nán lại lâu.

“Tôi giao đám này cho cậu, bây giờ tôi phải đi rồi, có thông tin thì báo lại”

“Được, khi nào bọn chúng khai ra tôi báo lại với cậu”

Phong Vũ rời đi cùng Tạ Thiên, xem ra những tên ám sát anh hôm nay là dân chuyên nghiệp. Nhất quyết không tiết lộ danh tính ông chủ.

Giai Ý ở phòng khách chơi đùa, có Tiểu Phong bầu bạn nên cũng không còn chán nản.

“Tiểu Phong, chạy qua đây nào!”

“Haha, nhột quá, đừng liếm chị nữa”

“Tiểu Ý, chúng ta về thôi”

“Vũ!”

Giai Ý ngoảnh đầu về phía tiếng nói quen thuộc, vui vẻ chạy đến bên anh, dụi dụi cái đầu nhỏ bé vào lồng ngực anh.

“Nãy giờ chơi với Tiểu Phong vui không?”

“Vui lắm, bây giờ chúng ta về à?”

“Ừm, Vũ Hào có việc nên chúng ta cứ về trước!”

Giai Ý vui vẻ theo anh ra xe cùng với Tạ Thiên và Tiểu Phong. Nhìn bầu trời tối sầm cô mới thấy rằng trời đã muộn.

Ngồi trên xe, Giai Ý vừa hát vừa ngồi trong lòng Phong Vũ chơi cùng Tiểu Phong.

Nhưng đang vui vẻ thì Giai Ý chợt ngửi thấy một mùi gì đó rất quen thuộc.

Cô dúi chiếc mũi mình vào người Phong Vũ ngửi ngửi khắp nơi. Phong vũ ngơ ngác nhìn hành động khó hiểu của Giai Ý.

“Sao vậy? Người anh có gì sao?”

“Ừ, em ngửi thấy mùi gì đó, cảm giác rất quen nhưng không nhớ ra là mùi gì?”

Phong Vũ cứng người, đó là mùi thuốc súng, anh đã quên mất việc này.

Anh vẫn còn mặc chiếc áo lúc đấu súng với bọn người lạ mặt kia, bây giờ cô mà phát hiện thì anh không biết giải thích làm sao.

“Mùi... Mùi gì chứ, chắc là do mùi mồ hôi thôi”

Giai Ý mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng chỉ biết gật đầu.

Cô không thể nhớ ra được đó là mùi gì, nhưng khi ngửi thấy mùi này tim cô bất giác đập nhanh hơn bình thường.

Phong Vũ thấy Giai Ý tạm thời tin tưởng thì thở phào, anh nghĩ thầm rằng khi trở về nhà sẽ lập tức vứt chiếc áo này đi.

Nó đã xém làm Tiểu Ý của anh lo lắng, tội đáng chết.

Về đến nhà, Phong Vũ đi tắm nên đã dặn Giai Ý dùng bữa trước, anh sẽ xuống sau.

Trên bàn ăn, Giai Ý nhìn bàn thức ăn ngon mắt nhưng lại không có khẩu vị.

“Giai Ý, hôm nay chị nấu đồ ăn không ngon à?”

Chị đầu bếp thấy Giai Ý không động đũa mấy thì bối rối, bình thường Giai Ý rất nhiệt tình, cho dù cậu chủ có chê thì cô vẫn vui vẻ ăn.

“Không có đâu, tại hôm nay em ăn hơi nhiều nên không thấy đói ạ”

Cô đầu bếp kia thờ phào nhẹ nhõm, cứ tưởng tay nghề bản thân đi xuống rồi chứ.

Giai Ý ngồi thẫn thờ trước bàn ăn, một phần là do cô thực sự đã ăn khá nhiều tại nhà Vũ Hào, một phần cô vẫn còn băn khoăn mùi hương vừa lạ vừa quen trên người Phong Vũ.