Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 17: Tương giao



Editor: demcodon

Mặc Thư Kỳ lại cười không nói.

Ba người kia cũng bị tiếng vỗ taycủaNam Cung Lạc Trần thức tỉnh, Lý Vận và Chu Nhược Lan hưng phấn nhìn Mặc Thư Kỳ trong mắt đều là sùng bái, chỉ có Lâm Thanh đăm chiêu nhìn nàng.

Bỗng nhiên, Chu Nhược Lan ‘ai nha’ một tiếng, đem tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn: "Chúngtađi chơi vui đùacủamình, đem tỷ tỷ các nàng quên mất." demcodon-lequydon

Bên kia Chu Cầm, Lý Dao chờ người tìm các nàng đã tức điên lên.

"Khụ.. khụ.. khụ.. vẫn là nhanh lên một chút đi thông báo cho Chu tiểu thư và các nàng đi, miễn cho các nàng lo lắng." Mặc Thư Kỳ nhắc nhở.

"Nhược Lan——, Thanh nhi——, Vận nhi—— các ngươi ở nơi nào." Trong lúc mấy người đang đến chỗ Lý Dao chờ người thì liền nghe thấy tiếng Chu Điệp kêu từ bên kia truyền đến.

"Tỷ tỷ, chúngtaở đây." Chu Nhược Lan vội vã trả lời.

Rất nhanh, mấy nữ tử chạy tới.

"Ngươi đi đâu vậy, có biết trong rừng cây rất nguy hiểm hay không? Tại sao có thể chạy loạn khắp nơi, như thế nào, có bị thương không?" Lâm Tố ôm lấy bả vai Lâm Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, phát hiện không cái gì khác thường sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm Lâm Tố dò hỏi Lâm Thanh, Chu Cầm trong lúc chờ người hỏi thăm Mặc Thư Kỳ một chút.

"Xin chào, Ngọc tiểu thư, lại gặp mặt, vị này chính là?" Chu Cầm nhìn Nam Cung Lạc Trần nghi hoặc hỏi một chút.

Lúc Mặc Thư Kỳ vừa muốn nói chuyện thì Lý Vận liền xen vào nói: "Chu tỷ tỷ, đây là tiền bối Nam Cung, ngài chính là cốc chủ Thanh Cốc."

"Vận nhi, không được vô lễ." Lý Dao quát lớn nói. Lý Vận không phục xoa xoa miệng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đứng một bên.

"Không sao, khụ.. khụ.. Lý công tử ngây thơ đáng yêu, tại hạ rất yêu thích tính cách nàycủahắn." Mặc Thư Kỳ an ủi.

Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ nói, Lý Vận cao hứng ngoắc ngoắc khóe miệng.

Sau khi Lý Dao hỏi thăm Nam Cung Lạc Trần một chút, liền giới thiệu mấy vị nữ tử mới tới cho bà biết, mấy người cũng trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Mặc Thư Kỳ ở một bên mỉm cười nhìn không nói, mấy vị nam tử cũng yên tĩnhngốcở một bên không có ở xen miệng vào.

Sau khi tán gẫu xong Chu Cầm đem tầm mắt chuyển tới trên người Mặc Thư Kỳ: "Ngọc tiểu thư, lần trước từ biệt, không nghĩ tới còn có thể gặp lại, không biết Ngọc tiểu thư đi về hướng nào?"

"Lần trước có việc rời đi không có tự mình từ biệt trước là tại hạ không phải, khụ.. khụ.. tại hạ hướng về các vị nhận lỗi." Mặc Thư Kỳ quay về mấy người hơi khom lưng.

"Không có chuyện gì, Ngọc tiểu thư rời đi trước khẳng định là có chuyện quan trọng trên người, chúngtahiểu được, Ngọc tiểu thư không cần để ý." Chu Cầm phất tay nói.

"Tại hạ Lâm Tố, đa tạ ân cứu mạngcủaNgọc tiểu thư đối với đệ đệ nhàta, trước đây là Lâm mỗ quá vội vàng, mong Ngọc tiểu thư hãy tha lỗi." Lâm Tố áy náy nói, giọng nóicủanàng có chút thô cứng, có thể nghe ra người này là một người ngay thẳng.

"Lâm tiểu thư khách khí, có thể đến giúp các vị tại hạ cũng thật là vui sướng. Huống hồ, lần trước tại hạ còn muốn cảm tạ Chu tiểu thư và Lý tiểu thư ân cứu mạng." Cười cười nói.

"Ha ha, chúngtachính xác, tiểu thư đến công tử đi như vậy, mọi người đều là nữ nhi giang hồ, thực sự không nên như vậy." Chu Cầm cười cười nói.

Nghe xong lời nàycủanàng, mọi người cũng đều không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Nam Cung Lạc Trần ở một bên nhìn mấy người nói chuyện, nhẹ nhàng cười cười.

"Như vậy, các vị vẫn là gọi tên tại hạ đi. Khụ.. Khụ.." Mặc Thư Kỳ lên tiếng đầu tiên.

Mọi người cũng đều trả lời xuống. Lâm Thanh và Chu Nhược Lan đổi thành Mặc Thư Kỳ là Ngọc tỷ tỷ, mà mấy vị nữ tử còn lại cũng gọi Mặc Thư Kỳ là Mặc.

Bỗng nhiên Mặc Thư Kỳ nghĩ đến Nam Cung Lạc Trần bị mọi người gạt sang một bên, xin lỗi nói: "Thất lễ với tiền bối, để ngài cười chê rồi."

"Không sao, nhìn các ngươi,tacũng cảm giác mình trẻ lại rất nhiều." Nam Cung Lạc Trần cười cười nói.

"Ngọc tỷ tỷ, tại sao ngươi đều mang theo mũ sa vậy? Không phiền phức sao?" Giọng nóicủaLý Vận yểu điệu hỏi Mặc Thư Kỳ tác dụngcủanó.

"Vận nhi…, Mặc, để ngươi cười chê rồi." Lý Dao áy náy nói.

Nghe thấy tỷ tỷcủamình quát lớn, Lý Vận oán hận dậm chân.

"Không sao, Dao không cần như vậy. Khụ.. khụ.." Mặc Thư Kỳ động viên Lý Dao: "Mang theo mũ sa là muốn trách gặp một ít người quen, khuôn mặt nàycủaMặc sẽ mang đến một ít phiền phức không cần thiết, khụ.. huống hồ con mắtcủaMặc không nhìn thấy, cũng sẽ không gây trở ngại đến cái gì?" Mặc Thư Kỳ giải thích.

"Thì ra là như vậy nha." Nghe xong câu trả lờicủaMặc Thư Kỳ, Lý Vận yên tĩnh lại.

"Ngọc tỷ tỷ, từ lúc nhìn thấy tỷ đến giờ liền nghe thấy tỷ ‘khụ’ liên tục. Ngọc tỷ tỷ thật giống như sinh bệnh." Chu Nhược Lan quan tâm nói.

"Đúng nha, Ngọc tỷ tỷ." Lâm Thanh cũng gật đầu phụ họa.

"Ngọc tiểu thư chắc là vết thương cũ mới vừa khỏi. Không ngại đểtabắt mạch cho ngươi được không." Nam Cung Lạc Trần đề nghị.

"Không cần, Mặc vốn chính là đạiphu, cho nên Mặc hiểu rất rõ bệnhcủamình, khụ.. khụ.., các vị không cần phải lo lắng." Mặc Thư Kỳ từ chối nói.

"Vậy à? Ngọc tiểu thư còn biết y thuật?" Nam Cung Lạc Trần kinh ngạc hỏi.

"Nói như vậy, tiền bối Nam Cung là cốc chủ Thanh Cốc, vậy y thuật khẳng định thật lợi hại, có điều, y thuậtcủaNgọc tỷ tỷ cũng không kém đâu. Nếu như tiền bối và Ngọc tỷ tỷ so tài ra không biết ai sẽ lợi hại hơn đây?" Lý Vận nghịch ngợm hỏi.

"Vận nhi, không cho hồ đồ." Lý Dao quát lớn Lý Vận một tiếng. Có một đệ đệ như vậy Lý Dao cũng thật là cực nhọc vất vả lắm đây.

"Vậy à? Y thuậtcủaNgọc tiểu thư còn rất lợi hại?" Nam Cung Lạc Trần lại kinh ngạc hỏi.

Mặc Thư Kỳ lắc lắc đầu: "Khụ.. không phải như thế, Mặc chỉ là hiểu sơ da lông thôi, khụ.. khụ.., tiền bối ở trước mặt làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ được."

"Làm sao biết chứ, lần trước vết thươngcủaThanh nhi những đạiphukhác đều nói không cứu được, Mặc còn không phải chữa khỏi sao." Lâm Tố vội vã nói.

"Đúng nha, Mặc, ngươi không cần khiêm tốn." Chu Điệp phụ họa nói.

"Các ngươi nha!" Mặc Thư Kỳ có chút bất đắc dĩ.

"Xem ra, y thuậtcủaNgọc tiểu thư thật sự rất lợi hại đây." Nam Cung Lạc Trần có chút thở dài nói.

"Khụ.. tiền bối sao lại giống như các nàng trêu chọc tại hạ đây. Nếu như y thuậtcủatại hạ thật sự lợi hại như vậy, thì sẽ không… " Mặc Thư Kỳ muốn nói lại thôi, nghĩ đến cổ độc, lại nghĩ đến Lam nhi, giọng điệucủacô có chút đau thương: "Đều nói thầy thuốc không tự chữa bệnh, câu nói này viết thật có lý."

"Ngọc tiểu thư có thể có chuyện gì khó nói?" Nhìn Mặc Thư Kỳ đau thương như vậy, Nam Cung Lạc Trần kinh ngạc hỏi.

"Tiền bối, con mắtcủaNgọc tỷ tỷ không nhìn thấy." Chu Nhược Lan thay nàng giải thích: "Nếu như thuận tiện, còn xin tiền bối nhìn cho Ngọc tỷ tỷ."

"Vậy à? Có chuyện như vậy, Ngọc tiểu thư, có thể phiền ngươi đưa cánh tay ra được không? Tại hạ muốn bắt mạch cho Ngọc tiểu thư." Nam Cung Lạc Trần nói với Mặc Thư Kỳ.

"Không cần đâu tiền bối, tổn thươngcủatại hạ đã không cứu được." Giọng nóicủaMặc Thư Kỳ có chút lạnh lẽo, demcodon-lequydon cô làm sao có thể không muốn khôi phục lại ánh sáng chứ, nhưng đây là cổ độc khó giải.

Bỗng nhiên Hồng và Chanh bên cạnh nàng quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: "Tiểu thư."

"Các ngươi làm cái gì vậy, khụ.. khụ.. khụ.., mau đứng lên, Hồng, ngươi cũng biết, cũng không phải làtakhông muốn trị, mà là thật sự không trị hết. Khụ.. khụ.. khụ.." Mặc Thư Kỳ ho khan dữ dội.

"Tiểu thư, ngài không sao chứ." Hồng lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ.

Mọi người cũng đều quan tâm nhìn nàng.

Nam Cung Lạc Trần nhanh chóng truyền chút nội lực cho Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ cảm giác có một dòng nước ấm chảy vào bên trong thân thểcủamình, cô ho khan rất nhanh liền chậm lại.

"Tiểu thư, không thử xem làm sao biết được, còn có tiểu thư, ngài không muốn gặp lại công tử sao? Không muốn ở cùng với công tử sao?" Hồng gấp rút khuyên Mặc Thư Kỳ.