Phu Nhân Của Giáo Chủ

Chương 13: Chương 13





Vì để tránh bị bị nghi ngờ , bọn họ chia nhỏ số bạc trong quốc khố kia ra để vận chuyển khỏi thành. Vô Tình không rõ Ngũ độc giáo của họ thế lực lớn đến mức nào,với sắp xếp của Tử Ni, bạc được vận chuyển ra khỏi kinh thành hết sức trót lọt dưới sự canh phòng hết sức nghiêm ngặt của cấm vệ quân. Vì số bạc phải chia nhỏ ra nên Tử Ni không đi cùng bọn họ mà phải tách ra. Trước kia ăn uống của Uyển Uyển luôn do Tử Ni phụ trách. Hiện tại không có Tử Ni nên cả ngày trời Uyển Uyển chẳng có thứ gì nhét vào bụng, nàng nhíu mày xoa cái bụng đang réo ầm mĩ kia của mình thầm xấu hổ. Vô Tình bên cạnh cũng nhíu mày, khi nghe bụng nàng réo to hắn mới nhận ra dường như từ sáng đến giờ nàngvẫn chưa ăn gì. Vì có lương khô bên người nên bọn họ không dừng lại tửu lâu dùng bữa trưa. Đưa tay định rút lương khô bên mình cho Uyển Uyển thì thấy nàng lấy trong tay áo ra một viên thuốc.
- Đó là thuốc gì thế ? Vô Tình bâng quơ hỏi.
- Đoản Thiên Mệnh Uyển Uyển thở dài đáp,cứ tưởng ra ngoài cốc rồi không còn phải ăn thứ này nữa thế nhưng hiện giờ nàng rất đói …Khi nghe câu trả lời của Uyển Uyển Vô Tình trợn mắt há to miệng, dùng tốc độ nhanh nhất hắn có trước giờ đanh rơi viên Độc Dược trên tay nàng.

- Chàng làm gì thế…từ sáng đến giờ ta vẫn chưa ăn gì giờ rất đói…Uyển Uyển chu mỏ nhăn mày rên rỉ…
- Nàng dùng độc dược làm thức ăn ? Vô Tình cảm thấy da đầu tê rần không tin nổi nhìn nàng. Lúc nãy hắn còn tưởng nàng muốn tự tử…
- Ngày ba bữa….Đôi khi còn ăn trùng độc, nấm độc nhện và những thứ khác ….Nhìn đôi mày nhíu chặt của Vô Tình nàng lại bổ sung thêm.
- Bất quá từ khi ra khỏi cốc Tử Ni luôn mua thức ăn cho thiếp . Uyển uyền thở dài, ăn quen thức ăn bên ngoài khiến nàng nhìn những món Độc Dược mình hay ăn, khó ăn, khó nuốt và đáng sợ.
- Đừng ăn thứ đó nữa…Vô Tình vừa nói vừa đưa miếng bánh gạo cho nàng đôi mày vẫn nhíu chặt không vui. Xem độc dược như thức ăn, nàng đã sống như thế nào vậy….
- Rất ngon…chàng mua thứ này ở đâu thế ? khi nào Tử Ni về ta sẽ bảo bà ta đến đó mua cho ta ăn…Vừa nhai miếng bánh hắn đưa nàng vừa vui vẻ nói

- Nàng thích thì cứ ăn thoải mái…thứ đó còn rất nhiều….là lương khô trong quân doanh của chúng ta…Vô Tình nhăn mày khó chịu ăn lương khô mà như ăn sơn hào mĩ vị, nào có ai giống nàng kia chứ.
- Bánh gạo này là Đoạn phó tướng nghĩ ra….Chính là bánh tiết kiệm….Một binh sĩ gấn đó hưng phấn giới thiệu tên cái bánh lại bị Vô Tình trừng mắt liếc hắn một cái
- Bánh tiết kiệm… ?? Uyển Uyển Nghiêng đầu khó hiểu nhin lại tên binh sĩ kia .Hắn ta mặt đỏ bừng ngây ngẩn nhìn nàng không thể rời mắt khuôn mặt như muốn ngu ra nhưng vẫn phấn khích giải thích cho nàng hiểu
- Bởi bánh này chế biến lại từ cơm…. cơm …còn dư…sau mỗi bữa.. trong quân doanh tránh lãng phí lương thực… có thể để lâu không bị hỏng, được dùng làm lương khô cho những trận giã chiến….Đoạn phó tướng thật thông minh….Hắn lắp bắp giải thích thế nhưng trong lời nói toát ra vẻ sùng bái với Vô Tình
Uyển uyển đưa mắt nhìn đôi tai đỏ lự vì bối rồi của Vô Tình, nàng nhẹ nhàng cười. Nụ cười kia của nàng khiến cho những người bên cạnh dường như quên mất cả thở.
Vô Tình Ở bên cạnh nhận thấy nụ cười Yêu Nghiệt của nàng hớp hồn hết những binh sĩ của hắn bực tức mắng

- Yêu nữ, vào xe mà ăn lương khô của nàng đi… đừng chạy lung tung ngoài này cản trở mọi người. Hắn không vui vì người khác si mê nhìn nàng …Đúng là yêu nữ mà… Uyển Uyển nhíu mày…sao hắn lại tức giận nữa thế kia, nàng đã làm gì sao ?
Đường về Thành vân Lăng Kinh đô của Triệu quốc tuy khá xa nhưng chẳng hề mệt mỏi. Dọc đường đi bọn họ căng lều dựng bạt khi dừng lại nghỉ ngơi chốn sơn dã. Các binh sĩ đi săn, đi câu thùy theo địa hình nơi đó mà luôn có chim, có cá cho bữa ăn. Bọn họ dựng bếp nấu ăn hết sức huyên náo vui vẻ.
Uyển Uyển dường như đượcquen thêm về một con người khác của Đoạn Vô Tình Vui vẻ,ôn hòa,thân thiện và hay mỉm cười. Cũng không hẳn nàng chưa biết về tính cách này của hắn. Trước kia khi theo dõi hắn nàng vẫn thường bị cuốn hút vì nụ cười và vẻ ôn hòa thân thiện của hắn. Vô Tình luôn đích thân chế biến thức ăn ọi người dùng. Hắn nấu ăn rất ngon nên Uyển Uyển ăn rất nhiều, mỗi khi nàng đưa bát xin thêm mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Sao một người nhỏ như nàng sức ăn lại lớn đến vậy, rồi mọi người lại tập trung nhìn bụng nàng. Tất cả dường như đều vỡ lẽ ra rằng, nàng đang mang thai, chắc đó phải là một nhi tử cường tráng khỏe mạnh và ham ăn.
Dù bọn họ có đi qua các thành trần, có nghỉ tại nhà trọ thì ba bữa ăn của họ vẫn do Vô Tình thu xếp, hắn làm việc với tất cả các khách điến họ nghỉ lại để được đích thân xuống bếp. Hăn nói ăn uống rất quan trọng cho phụ nữ mang thai,tìm về vô số sách dạy chăm sóc thai phụ,còn bắt nàng hứa từ nay sẽ không ăn Độc dược nữa. Hắn nói không tốt cho đứa trẻ trong bụng nàng không muốn con của hắn sau này sinh ra không khỏe mạnh. Cho dù hắn chỉ vì con của hắn, nhưng trái tim Uyển uyển vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào, hạnh phúc.
Thế nhưng hình như ai đó quá hạnh phúc luôn khiến người khác ganh ghét và hiện giờ nàng cũng bị người khác ganh ghét.