"Uống đi, tôi không có bỏ thuốc vào đâu. Anh uống rồi tôi nói lý do cho anh nghe."
Phong Đình Huy bán tín bán nghi, chỉ ngồi nhìn mà không uống. Dương Hiểu Trần nhíu mày đưa ly sữa lên uống một ngụm rồi chìa ra cho Phong Đình Huy.
"Đó, tin tôi chưa?"
Phong Đình Huy liếc mắt nhìn đi nơi khác chẳng thèm nếm xỉa gì tới Dương Hiểu Trần.
"Tôi không dùng chung ly với người khác."
Dương Hiểu Trần bực tức rất muốn hắt cả ly sữa vào mặt Phong Đình Huy nhưng cô lại cố kìm chế bản thân.
"Này thì không dùng chung ly này!"
Dương Hiểu Trần vừa thầm nghĩ trong bụng vừa đưa ly sữa lên miệng hớp lấy một ngụm lớn. Một tay cầm ly sữa, tay còn lại túm lấy mặt Phong Đình Huy. Cô cúi người xuống trực tiếp hôn môi anh ta. Khoảnh khắc môi chạm môi mắt đụng mắt khiến Phong Đình Huy chỉ biết ngỡ ngàng ngoan ngoãn uống sữa bằng phương pháp đặc biệt. Anh nuốt xuống nhưng bản thân lại nóng lên rất nhiều, Dương Hiểu Trần thì thào ấm áp.
"Tôi trở về để bảo vệ anh."
"Tại sao?"
"Hình như tôi thích anh rồi."
Dương Hiểu Trần trả lời dõng dạc nhưng chẳng có tí cảm xúc chân thật nào. Toàn thân cô chỉ toát lên cái nét vững vàng, đáng tin cậy mà thôi. Dương Hiểu Trần ngượng ngùng cúi mặt xuống, hơn ai hết cô hiểu tất cả chỉ là kế hoạch do cô sắp bày để được ở bên bảo vệ anh ta. Phong Đình Huy nhếch mép coi thường, anh quay mặt đi giả vờ như đã chấp nhận câu trả lời sáo rỗng.
"Tôi đói rồi."
Dương Hiểu Trần thả lỏng, cô vui vẻ gật đầu.
"Được, vậy tôi xuống lấy cháo cho anh ăn."
"Ừ."
"Cạch!"
Tiếng cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi Phong Đình Huy. Anh chậc lưỡi buồn lòng, anh thừa biết lý do dở khóc dở cười kia là giả. Có ai mà không biết tình cảm giữa Dương Hiểu Phi và Phong Ưu Vũ như thế nào, nhưng Phong Đình Huy chẳng biết phải làm gì chỉ biết thở dài nặng lòng.
"Hiểu Phi, con dấu thừa kế cô đã cầm đi rồi. Cô còn muốn gì ở chỗ tôi nữa chứ?"
Bát cháo hành thịt nóng hổi một lần nữa bay mùi trong căn phòng Phong Đình Huy, Dương Hiểu Trần đi vào cầm theo bát cháo mang đến cho anh ta.
"Anh ăn luôn đi cho nóng, tôi ra dọn chỗ cháo dưới sàn kia."
Phong Đình Huy cầm bát cháo, xúc ăn vài miếng rất tự nhiên, anh thấy Dương Hiểu Trần lúi húi nhặt mảnh bát vỡ, trong lòng anh có hơi xót xa.
"Chỗ đó để Tinh Thần dọn, cô về phòng đi."
Dương Hiểu Trần vừa làm vừa bình nhiên phân trần.
"Anh an tâm đi, tôi sẽ không hại anh đâu. Tôi trở về để bảo vệ anh mà nên anh không cần phải nề hà gì đâu."
Phong Đình Huy ngừng ăn, anh nhỏ nhẹ hỏi nhỏ.
"Cô có gì muốn nói với tôi không?"
Dương Hiểu Trần khựng người, thật lòng mà nói cô chẳng biết anh ta đang cố ý nhắc tới chuyện gì nhưng cô căn môi quay đầu lại thật thà nhìn Phong Đình Huy rồi trả lời theo bản năng.
"Cũng không muốn dấu anh. Thật ra thì hồi chiều nay tôi đã lấy con dấu của anh đi rồi."
Phong Đình Huy thở phào xúc cháo ăn, giọng anh rất bình thản.
"Tôi biết."
Dương Hiểu Trần đứng phắt dậy, ra dấu ba ngón tay hướng lên trời. Giọng cô quả quyết chắc nịch.
"Nhưng tôi không làm gì hại anh đâu. Tôi thề đấy!"
Phong Đình Huy buồn bực trong lòng, anh chỉ hời hợt trả lời cho qua chuyện.
"Không sao, tôi cũng chẳng quan tâm."
Dương Hiểu Trần nhìn Phong Đình Huy, bỗng tim cô nhói đau. Cô nhớ lại chuyện kiếp trước. Nhớ lúc bác sĩ dùng máy kích tim với anh ta, hai hàng nước mắt cô cứ thế lăn dài xuống má. Giật mình tỉnh hồn, cô xoay lưng lại, cúi đầu xuống. Bất giác cô đưa tay lên lau sạch nước mắt. Phong Đình Huy thấy Dương Hiểu Trần bỗng nhiên quay người lại, anh hiếu kì hỏi nhỏ.
"Sao vậy."
Dương Hiểu Trần sau khi lau sạch nước mắt, cô quay đầu lại cười rất tươi.
"Không có gì."
Cô ngồi xuống nhặt mảnh vỡ tiếp, trong đầu cô nghĩ ngợi, tự chất vấn bản thân:
"Không ngờ mình lại dễ dàng khóc vì anh ta như thế. Mình bị ngốc mất rồi!"
Một buổi sáng nắng đẹp, Dương Hiểu Trần chạy xồng xộc từ trên tầng xuống phòng bếp. Ngồi vào bàn, cô cầm đũa lên đang định gắp thức ăn thì chợt nhìn sang trái. Thấy cái ghế trống trơ, cô bỏ đũa xuống đứng dậy chạy ù lên phòng Phong Đình Huy. Vừa tới nơi, cô quên mất phép lịch sự gõ cửa gì gì đó nên cứ thế đẩy cửa rồi gọi vọng vào.
"Phong Đình, anh dậy chưa. Xuống ăn sáng đi."
"Xoạch!"
Cánh cửa mở ra, Phong Đình Huy mặc áo sơmi nửa trắng nửa đen với hai dây vai buông dài trông rất soái. Dương Hiểu Trần ngớ người đứng chôn chân một chỗ cứ nhìn mãi dáng vẻ ngầu lòi của thiếu gia. Phong Đình Huy xốc lại áo, anh hằng đắng giọng đánh tỉnh Dương Hiểu Trần.
"Hiểu Phi, ngơ người ra đó làm gì?"
"Ơ hử?"
Dương Hiểu Trần giật mình đưa mắt nhìn lung tung, tay bối rối ngượng ngùng gãi đầu gãi tai rất gượng gạo.
"Ờ! Không có gì, ăn cơm, xuống ăn cơm thôi!"
Dương Hiểu Trần lúng túng chạy trước, Phong Đình Huy nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô mà ngạc nhiên tròn mắt thầm nghĩ trong đầu.
"Cô ấy bị làm sao vậy. Cứ như thể biến thành người khác ý. Không còn chút phép tắc gì cả."
Trời chiều, Dương Hiểu Trần rời biệt thự đi về phía quán bar King Joker. Chưa đầy nửa tiếng cô đã rời khỏi quán, tay còn cầm theo một túi toàn rượu thượng hạng đi về phía biệt thự xóm Lai Nghi, nơi ở của nhị thiếu gia Phong Đinh Uẩn. Lúc Hiểu Trần tới đó thì trời đã xế chiều, dần vào hoàng hôn. May thay vừa tới cổng thì thấy Phong Đinh Uẩn đủng đỉnh đi ra ngoài. Cô bèn bước tới lịch sự nở một nụ cười mỉm chi.
"Nhị thiếu gia, tôi đã lấy được thứ anh đang cần rồi."