Dương Hiểu Trần mặc bộ đồ màu đen, đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào biệt thự Phong Đình. Cô chèo cửa sổ lẻn vào phòng làm việc của Phong Đình Huy.
Hiểu Trần lục lọi khắp phòng trong phút chốc tìm được ba két sắt nhỏ khác nhau. Cô hoang mang tột độ.
"Con dấu của người thừa kế làm bằng lưu ly xưa được hắn cất trong cái két nào nhỉ?"
Cắn môi chau mày mất mấy giây, Dương Hiểu Trần rút trong túi quần ra một mẩu sắt dài, cô cẩn thận nhét vào ổ, phá khóa từng két sắt một.
"Ăn hên là lúc còn ở trong tù mình có học được mấy trò vặt vãnh này. Mấy cái ổ két sắt cỏn con thì làm gì được mình cơ chứ."
Thì thào lẩm bẩm vài câu, mở tới két thứ ba thì Hiểu Trần thấy con dấu lưu ly màu trắng pha chuôi màu xanh lá non được đựng bởi cái hộp gỗ hình vuông. Cô cất chúng vào ba lô rồi đeo lên vai. Trước khi trèo cửa sổ từ tầng hai xuống, Dương Hiểu Trần không quên nở một nụ cười tự đắc châm biếm.
"Đây là do anh gieo gió gặt bão."
Trời về khuya, Dương Hiểu Trần đứng tại sân nhà mình, một tay hững hơ chìa chiếc hộp gỗ bên trong có chứa dấu lưu ly ra trước mặt Phong Ưu Vũ tay còn lại thì vặn cổ bóp vai.
"Đồ của cậu đây, tiếp theo cậu định làm gì?"
Phong Ưu Vũ cầm lấy hộp gỗ, anh mở nắp kiểm tra con dấu thật kĩ. Khi xác nhận nó không phải là đồ giả, anh nở nụ cười khoái chí.
"Cô làm tốt lắm, chúng tôi vẫn cần cô giúp một việc con con nữa. Không biết cô đây có sẵn lòng giúp chúng tôi không?"
Phong Ưu Vũ cười đắc chí, khoan thai lùi bước về sau vui vẻ vẫy tay chào.
"Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi. Chúc cô ngủ ngon nha!"
Dương Hiểu Trần hời hợt vẫy tay chào lại rồi vừa ngáp vừa vươn vai bình thản đi vào nhà.
Sáng hôm sau, tại biệt thự Phong gia, Phong Đinh Uẩn vung roi vụt tới tấp vào lưng Phong Đình Huy. Dừng tay lại, lão già lớn tuổi vừa thở vừa uống nước. Lão quản gia nhíu mày vừa e ngại vừa xót thương cho thiếu gia.
"Đại lão gia, có chuyện gì thì ngài chờ lão gia đi công tác về rồi hằng tính."
Lão già Phong Đinh Uẩn từ trước đến nay chẳng bao giờ thấy Phong Đình Huy vừa mắt mình. Lúc nào ông cũng chì chiết, mắng chửi thậm tệ không những thế ông còn hắt hủi ghét bỏ anh. Đứa con trai trời đánh của ông - Phong Trạch Quân lại giao cho Phong Đình Huy con dấu của người kế thừa khiến ông càng ghét bỏ anh hơn. Vớ được cơ hội vàng Phong Đình Huy sai sót trong công việc, ông ta đâu dễ gì tha cho anh.
"Im miệng, nó dám làm tập đoàn tổn thất mấy chục tỷ, đánh có vài cái thế này thì thấm vào đâu! Chờ thằng mắc dịch kia về thì nó cũng bênh đứa con hoang này chứ nó có quan tâm quái gì đến lợi ích của tập đoàn. Cả sản nghiệp Phong gia nó còn tùy tiện giao phó cho người ngoài được cơ mà."
Phong Đinh Uẩn bực tức cắt lời lão quản gia, ông cứ la ông ổng, dùng toàn bộ nội lực để đá xéo châm chọc đứa cháu nuôi đang quỳ dưới đất. Bất ngờ có người nói vọng vào, Phong Đinh Uẩn đặt cốc nước xuống bàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
"Ông, đừng trách anh cả mà tội nghiệp anh ấy. Anh cả đã cống hiến cho tập đoàn ta biết bao nhiêu năm trời rồi. Giờ sai sót có chút xíu, thôi ông bỏ qua cho anh ấy đi. Dù sao anh ấy cũng tự nguyện rút khỏi Phong gia ta rồi."
Phong Đinh Uẩn bất ngờ nhưng nét mặt lại pha chút vẻ sung sướng, ông thốt lên chẳng phải do không nghe rõ mà là để kiểm chứng lại những gì đã nghe được.
"Cái gì, nó tự ý rút khỏi Phong gia à?"
Lão quản gia cố gắng chen vào nói đỡ vài lời cho Phong Đình Huy.
"Lão gia, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi, đại thiếu gia sẽ không làm vậy đâu."
Phong Đình Huy nghiêng đầu cố nghe, anh đang giả vờ bị mù nên phải cố diễn làm sao cho con ngươi cứ mãi đứng im nhìn vào một điểm nhất định.
"Ai nói vậy chứ, tôi chưa từng nói sẽ rời khỏi tập đoàn, càng chưa từng nói sẽ rời khỏi Phong gia." Phong Đình Huy gằn giọng sắc lạnh khẳng định hùng hồn.
Phong Ưu Vũ đập xuống bàn một tập hồ sơ.
"Ông không tin thì ông có thể xem, anh cả đã chuyển hết cổ phần công ty cho con rồi."
Tiếp đó là hộp gỗ bên trong có con dấu lưu ly, Phong Ưu Vũ tận tay đưa cho Phong Đinh Uẩn.
"Còn đây là con dấu kế thừa gia tộc. Ông xem, anh ấy đã tàn tạ thế này rồi. Ông đừng hành hạ anh ấy nữa mà tội nghiệp ảnh."
Phong Đình Huy nghiêng đầu mắt tròn mắt dẹt môi mở hờ, lồng ngực phập phồng lắng tai nghe. Anh nở nụ cười chế giễu xỉa xói nói kháy.
"Ưu Vũ, cậu thật biết ăn nói để cứu nguy cho tôi."
Phong Đinh Uẩn điềm tĩnh cầm tập hồ sơ lên mở ra kiểm nghiệm lại những con dấu in trên giấy. Phong Ưu Vũ giương vây tự đắc cúi người xuống giả vờ vỗ vai thân mật cố tình nói thật to để người khác nghe thấy.
"Anh cả, anh quên rồi à? Tối hôm qua anh đã nhờ chị dâu đưa con dấu đến cho em mà."
Phong Đình Huy trừng mắt nổi giận. Anh thừa biết Dương Hiểu Phi đặt lòng yêu điên cuồng đứa em trai nước lã này. Nhưng việc lấy con dấu thì chắc chắn một người liễu yếu chỉ có mưu kế như cô ta thì không thể lấy nó được.
"Nói dối!"
Phong Đinh Uẩn một tay bỏ tập hồ sơ xuống bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng đưa hộp con dấu cho Phong Ưu Vũ. Ông chống cây gậy gỗ thở dài giả vờ tỏ ra bực bội khó chịu nhưng thực chất trong lòng lại rất sung sướng. Phong Ưu Vũ thẳng người ưỡn ngực, kéo vạt áo chỉnh tề rất oai phong.
"Chị dâu đang ở ngoài kia kìa, anh có muốn hỏi chị ấy để kiểm chứng lại không?"
Phong Đình Huy khua tay rộng ra, đầu anh nghiêng nghiêng với đôi mắt đảo quanh không định hướng.
"Hiểu Phi sao!"
Dương Hiểu Trần khoanh tay trước ngực bước vào với dáng vẻ tự tin, kiêu ngạo. Dừng chân trước mặt Phong Đình Huy, cô xoay người cúi đầu trước Phong Đinh Uẩn. Hiểu Trần lễ phép nhỏ nhẹ phân trần.
"Dạ chào ông. Con đến đây để đảm bảo chuyện chồng tự nguyện giao lại con dấu lưu ly cho em trai Phong Ưu Vũ là thật ạ."
Phong Đình Huy giương mắt to tròn mở căng hết cỡ ra nhìn thẳng vào Dương Hiểu Trần vào rồi cố ý khuấy đảo con ngươi đi nơi khác ra vẻ như anh đang bối rối hoang mang. Nhưng vẻ bề ngoài là vậy, bên trong anh là cả một vùng trời đổ nát. Ai mà ngờ người anh thương lại dồn anh tới mức này.
"Hừ!"
Phong Ưu Vũ nhếch mép cười đắc chí ngả lưng ưỡn ngực đắc thắng tất chiến. Phong Đinh Uẩn như đã đạt thành ý nguyện bấy lâu trong đầu của mình. Phong Đình Huy chẳng còn là cái đinh gì trong mắt mọi người nữa. Phong Đinh Uẩn thẳng tay dứt khoát đá Phong Đình Huy ra như đá cái gai trong mắt.
"Là phế vật mà còn chèo đèo cái gì! Phế vật thì nên tự biết thân, biết phận mà bỏ quyền thừa kế từ sớm mới phải. Kể từ hôm nay, Phong Đình Huy không còn là người nhà họ Phong nữa. Tập đoàn Phong Đình từ mai do Ưu Vũ tiếp quản."
Lão quản gia cố lòng chống chế chen lấn vài lời.
"Đại lão gia, như vậy không hay đâu. Lão gia đang đi công tác ở nước ngoài, chúng ta cũng nên chờ lão gia về định đoạt chuyện này.."
"Câm ngay!"
Phong Ưu Vũ trừng con mắt đỏ au lên mà gào bằng sức của thanh quản. Ngay sau đó, ông cưỡng ép đe dọa bằng cái giọng khàn gió nhưng rất uy lực.
"Chuyện này tôi tự giải quyết được, không cần phiền đến nó phải bận tâm. Tất cả nghe rõ đây, chuyện hôm nay nếu ai hé răng nửa lời nói với Phong Trạch Quân khiến nó đang đi công tác mà phải bỏ dở để quay về đây thì coi chừng cái mạng của bọn bay. Lúc đó tao sẽ ném chúng mày vào chuồng chó hết."
Xả một tràng lưu loát đanh thép, trong lời nói của ông ta ẩn chứa một hàng rào kiên cố cắt ngăn Phonh Đình Huy và bố của anh - Phong Trạch Quân. Phong Đinh Uẩn phủi tay quay người bỏ đi, trước khi khuất dạng ông còn không quên xỉ vả Phong Đình Huy vài câu.
"Hứ, cút sớm đi! Đừng mong con trai tôi nó nói đỡ cho cậu lời nào nữa. Lần này mày nên biết khó mà lui đi, đừng tranh chấp của cải của cái nhà này nữa. Cái đồ con hoang mà cứ đòi đèo bồng."
Phong Đình Huy nghe tiếng bước chân, anh liếc nhìn dáng vẻ khoan khoái và nét cười khoái trá lộ rõ trên từng cái nhếch mép liếm môi của ông ta. Anh chỉ biết cắn răng nuốt uất ức vào bụng.
Phong Ưu Vũ thừa cơ ra oai, anh cúi người xuống đưa tay ra tóm lấy mặt Phong Đình Huy. Ưu Vũ trừng con mắt đỏ lừ nhìn anh ta rồi dùng giọng nói chế giễu và phong thái áp đảo toàn phần để cợt nhả trêu chọc.
"Anh cả, anh thua rồi!"
"Ha ha ha!"
Phong Đình Huy cười thành tiếng, từng cú giật giọng chắc nịch chôn chặt lòng căm phẫn và sự coi thường trút hết vào tiếng cười rớt giọt. Hít một hơi đủ vừa, anh lãnh đạm thở đều buồn giọng trầm mà chắc.
"Nhị thiếu gia thật là có tài sách lược, mưu kế."
Tiếng cười rớt giọt lại vang lên từ thanh quản của Phong Đình Huy, đôi mắt anh vô hồn liếc nhẹ Dương Hiểu Phi rồi mới nhắm nghiền lại.
Phong Ưu Vũ tức giận lẳng Phong Đình Huy như vứt bỏ thú vật. Đình Huy ngả ra sau lưng những vết roi tím bầm dần rách ra, nhưng riêng vết thương dài trên bả vai thì ứa máu thấm vào vạt áo sơmi mỏng. Anh cố bấu trụ ở cạnh bàn gượng người giữ vững tay chân. Phong Ưu Vũ vung tay chê bai, miệng phỉ nhổ khinh bỉ.
"Thằng con hoang kia, mày chống mắt lên mà xem đi, ở đây tao mới là đại bàng. Còn mày, mày chỉ là một kẻ đèo bồng không hơn không kém. Mày chỉ là cái đứa tàn phế và đang biến thành phế vật. Mày biết không, cái bản mặt thanh cao này của mày nó làm tao rất ngứa mắt."
Dương Hiểu Trần hít thở sâu rồi chẹp miệng cười một cách chán ghét.
"Hai anh em nhà các người cứ đứng đây mà chửi nhau đi. Tôi có việc nên đi trước đây."
Phong Đình Huy nhíu mày chợt nhận ra bản thân đã bỏ xót thứ gì đó. Nội tâm anh giằng xé khổ sở lắm, nhưng rồi anh vẫn không thể kìm được mà nói ra.
"Là anh cam tâm tình nguyện bị em lừa gạt."
Nghe chất giọng mệt mỏi phả hơi từng đợt của anh khiến Dương Hiểu Trần nghe thôi cũng cảm thấy hơi xót xa.
"Đời này anh thương em, nhưng em lại yêu hắn. Chỉ tiếc là anh nhắm mắt cho qua quá nhiều chuyện khiến em trở thành con người tham lam như thế này."
Dương Hiểu Trần thấy hơi chối tai, cô mượn luôn thân phận của Dương Hiểu Phi mà đấu tố đối chấp với Phong Đình Huy.
"Anh triết lý sống quá rồi đấy. Cái khái niệm làm người đó đáng lí ra phải để anh tự nghiền ngẫm mà học lại mới đúng. Loại người như anh thì lấy tư cách gì mà dạy người khác cái đạo đức làm người."