Phu Nhân Phong Thiếu Gia

Chương 8



Trại giam thành phố im ắng lạ thường, trời vào đông mà trời hửng nắng. Trong phòng giam số mười ba Dương Hiểu Trần đang nằm ngủ ngon lành trên giường bỗng giật mình thức giấc, cô ngồi bật dậy hoang mang nhìn ngắm xung quanh.

"Đây!"

Dương Hiểu Trần tự sờ xoạng thân mình, nhìn vạt áo tù cô băn khoan vô cùng rồi kinh ngạc lí nhí trong cổ họng.

"Trọng.. trọng.. trọng sinh rồi!"

Dương Hiểu Trần mắt tròn mắt dẹt đi ra lục lọi ba lô rồi lật dở mấy tờ lịch trên tường.

"Ngày mùng ba tháng mười, là ngày mình được ra tù."

Vừa dứt lời thì viên cảnh sát mở cửa phòng ra đi vào trong, miệng cười rất tươi nói với cô.

"Dương Hiểu Trần, cô được tự do rồi. Ra ngoài nhớ làm người tốt, đừng có chứng nào tật nấy đấy mà lại bị bắt vào đây đấy nha."

Dương Hiểu Trần gượng gạo cầm ba lô đeo lên vai trái xuồng xã cười duyên.

"Biết rồi mà!"

Cả hai người vui vẻ đi ra sân trại giam, vẫn là khung cảnh dở khóc dở buồn của những anh em giàu tình giàu nghĩa. Dương Hiểu Trần vẫy tay cười nhạt.



"Ở trong này, Dương Hiểu Trần tôi rất vui khi được mọi người đặt dành nhiều tình cảm. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại mọi người ở bên ngoài trại giam."

Dương Hiểu Trần một lần nữa bước ra khỏi trại giam. Cánh cửa trại đóng lại, Dương Hiểu Trần tức tốc chạy ngay đến biệt thự đại thiếu gia. Cái "lãnh địa" u ám vạn người xa lánh ấy sắc cảnh vẫn nguyên vẹn như trước. Dương Hiểu Trần đẩy cánh cửa sắt từ từ bước vào trong, cái ba lô lủng lẳng trên vai, bộ quần áo tù chưa thay vẫn còn diện trên người.

"Quái lạ, sao chỗ này còn vắng lặng hơn trước thế nhỉ."

Dương Hiểu Trần chẳng đi cửa chính nữa, cô ngứa chân ngứa cẳng liền chạy thẳng ra sau vườn. Những cây táo xanh, trái căng mọng rung rinh trong gió, Dương Hiểu Trần men theo đường cũ mà trèo vào phòng Phong Đình Huy. Số xui thế nào vừa lộn nhào qua cửa sổ thì tuột ngay vào lòng anh ta. Lon bia đổ ra sàn nhà, cô đứng bật dậy ba lô tuột xuống sàn.

"Tôi xin lỗi tôi không cố ý đâu."

Phong Đình Huy mặt mày đỏ rừng rực, manh áo sơmi đen mượt xoàng xĩnh vừa vặn với thân hình nhưng lại vô tình khiến cách ăn mặc trở nên xộc xệch nhếch nhác đến đáng thương. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ hạt bụi cũng không vương trên bệ cửa sổ nhưng không ngờ phía dưới cái cửa sổ đó lại có một thiếu gia say xỉn ngồi giữa đống vỏ lon bia lổng chổng nằm lăn lóc dưới sàn.

"Dương Hiểu Phi, cô quay về đây làm gì?"

Hơi men phảng phất khắp phòng, bay thẳng vào mũi Hiểu Trần khiến cô có cảm giác cay cay xông ngược lên mắt. Cô đứng nhìn đại thiếu gia mà lòng sung sướng hạnh phúc vô cùng.

"Đại thiếu gia, tôi về để bảo vệ anh đây."

Phong Đình Huy đang say khướt trong men cồn nồng độ, anh ta loạng choạng đứng dậy khua tay bấu vịn bệ cửa sổ. Giọng bất cần vang lên từ miệng Phong Đình Huy khiến Dương Hiểu Trần thấy đau nhói trong tim.

"Tập đoàn Liên Mạnh tôi đã hai tay dâng lên cho Ưu Vũ rồi. Giờ tôi chỉ còn lại tập đoàn Phong Đình này thôi. Cô tới đây để lấy nốt nó đi à?"

Dương Hiểu Trần nhắm mắt lại, cô quyết định từ bỏ cái tên cúng cơm của mình để hóa thân làm một Dương Hiểu Phi. Cô ngồi xuống ngoan ngoãn nhặt lượm những lon bia lên.

"Không, em đến để bảo vệ anh. Từ nay em sẽ là vệ sĩ trung thành nhất của anh. Sẽ không ai có thể làm hại anh nữa."

"Hơ, bảo vệ tôi! Cô tính lừa con nít à?"

Dương Hiểu Trần ngước mắt lên nhìn Phong Đình Huy, cô nở nụ cười mỉm chi khoái chí.



"Anh bây giờ có khác gì đứa con nít đâu."

Hơi men khiến Phong Đình Huy mất kiểm soát hành động, anh lao người về phía trước túm cổ Dương Hiểu Trần nhấc lên cao. Giọng anh vô cùng kích động.

"Cô đang chế giễu tôi! Chỉ vì cô cũng giống bọn họ, cô cũng tiếp cận tôi chỉ vì muốn chiếm đoạt tiền tài và địa vị của tôi."

Dương Hiểu Trần mặt đỏ bừng bừng như quả cà chua, tay bấu hờ vào cánh tay săn chắc lực cường của anh ta. Cô khốn khổ chỉ ậm ợ không nói được gì. Bỗng nhiên Phong Đình Huy thả lỏng rồi buông tay ra khỏi cổ cô. Anh đưa tay lên run rẩy lúng túng sau đó lại rưng rưng nước mắt nhìn Dương Hiểu Trần rồi hoang mang bối rối vuốt má cô giọng loạn nhịp.

"Hiểu Phi, anh.. anh.. anh xin lỗi! Anh!"

Dương Hiểu Trần gượng người ho vài tiếng rồi cố tỏ ra bình thản, cô xoa đầu Phong Đình Huy như đang dỗ dành đứa trẻ mới lớn.

"Em không sao, anh an tâm."

Phong Đình Huy rơm rớm nước mắt, men cồn bắt đầu đưa anh chìm vào giấc ngủ. Cứ như vậy anh ngửa người ra sau nhắm mắt lại. Dương Hiểu Trần nhanh tay đỡ lấy eo anh ta rồi dìu anh nằm xuống giường. Cô cẩn thận đắp chăn cho anh sau đó dọn dẹp phòng ngủ.

Dương Hiểu Trần chạy xuống bếp thấy Ân Tinh Thần đang lau dọn bên trong, cô bước tới vỗ vai cô ta, giọng thân thiện.

"Tinh Thần, cô đưa tôi về phòng của tôi đi. Tôi muốn thay đồ."

Ân Tinh Thần mắt tròn mắt dẹt nhìn bộ đồ tù nhân trên người Dương Hiểu Trần, miệng lắp bắp.

"Thiếu, thiếu phu nhân, cô về đây làm gì?"

Dương Hiểu Trần nở nụ cười trìu mến dễ thương.

"Có gì lạ đâu trời, à mà tui nói cô nghe chuyện này, cô không được nói với ai nha."

Ân Tinh Thần lạ lẫm nhíu mày nhưng rồi vẫn nuốt đắng ngậm cay mà gật đầu.



"Dạ!"

Dương Hiểu Trần ghé miệng sát tai Ân Tinh Thần, thầm thì vài câu xúc tích ngắn gọn.

"Tôi là Dương Hiểu Trần, em gái song sinh của Dương Hiểu Phi. Tôi mới ra tù hồi sáng. Yên tâm đi, tôi không làm hại công tử quý nhà cô đâu."

Ân Tinh Thần ú ớ ra mặt nhăn nhó.

"Vậy, cô!"

Dương Hiểu Trần mím môi gật đầu chắc nịch.

"Tôi hứa bằng cả tính mạng của mình đấy. Trong thời gian giả làm chị gái, tôi sẽ bảo vệ thiếu gia nhà cô. Tin tôi đi, không thiệt đâu."

Ân Tinh Thần ngập ngừng vai giây nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý làm giá dựa cho Dương Hiểu Trần. Ân Tinh Thần đưa Hiểu Trần lên phòng, lấy đồ cho cô rồi thành thật kể lại một vài sở thích riêng và quan hệ của thiếu gia nhà mình với thiếu phu nhân ngày trước. Dương Hiểu Trần nghe xong cũng hiểu được phần nào tình cảm lạnh nhạt giữa hai người. Cô xoa đầu Ân Tinh Thần, miệng cười vui vẻ.

"Tinh Thần, vậy bây giờ em nhớ chăm sóc thiếu gia. Chờ anh ta tỉnh lại thì em xuống bảo nhà bếp nấu một bát cháo trắng rồi mang lên cho anh ta ăn. Bây giờ chị đi về nhà với dì Hương một chút. Khoảng bảy giờ tối thì chị về."

Ân Tinh Thần bắt đầu làm quen với Dương Hiểu Trần, cô ngoan miệng gật đầu.

"Dạ, thiếu phu nhân."