Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân

Chương 18: Hoàng đế băng hà



"Vậy hắn và muội có nói gì không?" - Băng Lan tỉ hỏi nàng

"Không, muội và hắn không còn gì để nói cả, chỉ nhìn một cái rồi đi thôi".

Băng Lan nhìn thấy hai khoé mắt đỏ hoe của nàng, dự là hôm qua đã khóc không ít. Chỉ mới một thời gian trôi qua mà trông Ngọc Diệp đã tiều tuỵ như vậy, người nàng nhỏ còm nhom, giống như gió cũng có thể thổi bay đi vậy.

"Ngọc Diệp, ta biết hiện giờ quan hệ giữa muội và Thành chủ không được tốt, nhưng vì đứa con này, muội phải cố gắng bảo trọng một chút".

Ngọc Diệp thở hắt ra một hơi.

"Muội đã cố gắng nghĩ thoáng ra rồi. Dù sao thì muội và hắn cũng đã cạn tình cạn nghĩa, nhưng đứa bé này vô tội. Muội chẳng hiểu sao nó lại khó nuôi như vậy, có thể là đến nó cũng biết cha nó không cần nó nữa nên không muốn ra chăng?".

"Nếu hắn không quan tâm đến muội thật sao còn đưa muội đến ở chỗ ta tịnh dưỡng mấy ngày làm gì?".

Nàng cười trừ. Nàng vốn hiểu, đây chắc chắn là do Đông Du cầu tình giúp nàng, chắc thấy nàng ở trong cung lạnh lẽo, tịch mịch quá nên đã xin cho nàng qua ở đây.

Dẫu sao thì ở đây ít nhất nàng không phải sợ đi ra ngoài gặp phải hắn và Hoa Nguyệt.

Nếu hắn thật sự còn để tâm đến nàng thì hắn ít ra đã đến thăm nàng một lần rồi. Nhưng không có. Hắn có thể không cần nàng, nhưng đến con hắn cũng không cần luôn sao?

"Ngọc Diệp, có tin này ta muốn nói với muội" - Băng Lan giống như đang suy nghĩ nên nói thế nào mới phải - "Ta cũng không muốn muội lo lắng thêm. Gần đây, ta nghe cha ta nói, hoàng thượng đang mắc trọng bệnh, chỉ e khó lòng qua khỏi".

Ngọc Diệp hiểu, mọi người đều nghĩ nàng là công chúa. Câu chuyện hoang đường của nàng, có nói cũng không ai tin. Thà là đừng nói thì hơn. Nàng đối với vị hoàng đế đó không có chút quan hệ, tình cảm gì. Nàng còn thậm chí chẳng biết hắn là ai.

Quãng thời gian ở lại Kinh Châu Phủ rất tốt đẹp. Mỗi ngày nàng đều ở cùng với Băng Lan tỷ trò chuyện vui đùa. Lâu lâu nàng cũng có chạm mặt Thiên Dịch nhưng nàng và hắn đều cư xử đúng mực, không thân thiết như lúc trước nữa. Băng Lan còn cho vời vị đại phu tốt nhất Kinh Châu đến khám và kê thuốc cho nàng. Tâm trạng tốt lên, đứa trẻ này cũng không làm khó nàng nữa, lớn dần trong bụng nàng.

Mặc dù nói hắn chỉ cho nàng ở đây đến mấy ngày, nhưng nàng đã đi đến hơn cả tháng, cũng chẳng thấy người bên cung đến hỏi han hay réo gọi.

Bụng nàng bây giờ đã to vượt mặt, chứng tỏ đứa trẻ bên trong đang rất tốt. Bên ngoài, tuyết ngày càng nặng hạt. Mùa đông năm nay chỉ sợ sẽ kéo dài hơn một chút.

Nàng cứ tưởng hắn đã hoàn toàn lãng quên nàng. Vậy mà ngay khi triều đình truyền tin báo về, hoàng đế đã mất, Đông Du liền xuất hiện ở trước cổng phủ, đòi đón nàng về.

Cũng không còn cách nào khác!

Ngọc Diệp không ngờ tới khi trở về lại được đích thân Thành chủ đại nhân ra nghênh đón. Bên ngoài trời lạnh buốt giá, lạnh như con tim nàng đang cầm cự bên trong.

"Bảo ngươi đi mấy ngày. Ngươi lại đi cả tháng?".

Ngọc Diệp khó khăn nhún người.

"Thần thiếp to gan làm càn. Mong Thành chủ thứ tội".

Nào ngờ ngay lúc đó, hắn chạy đến dùng toàn lực xô ngã nàng.

Cũng may mặt đất bị tuyết dày che phủ, nàng vẫn chưa làm sao. Chỉ là lúc ngước lên nhìn hắn qua màn tuyết dày đặc, không chỉ là xa lạ mà còn là sự tàn khốc rùng mình.

"Phu nhân, người không sao chứ?" - Đến Đông Du cũng giật mình bởi hành động này của hắn.

"Ta không sao".

Nàng ôm lấy tay Đông Du, khó khăn đứng dậy. Trong lòng nén cảm giác chua xót như axit đang gặm nhấm bên trong nàng. Hắn không cần nàng là thật. Hắn không cần con cũng là thật.

Trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự cảm giác được, hắn muốn gϊếŧ chết đứa con này.

"Thành chủ, sao người lại làm như vậy?" - Đông Du tỏ ra bức xúc thay nàng - "Lỡ như tổn hại đến đứa bé trong bụng thì biết làm sao?".

Hắn không vội cất lời, chỉ là đưa ánh mắt sắc như dao về phía Đông Du.

"Ngươi quan tâm đến phu nhân ghê nhỉ?".

Đông Du vội vàng rụt tay ra khỏi nàng lùi lại, quỳ xuống.

"Tiểu nhân biết tội, xin Thành chủ tha mạng".

Hắn bật cười.

"Cha ngươi vừa mới chết, vậy mà mặt ngươi vẫn tươi tỉnh quá nhỉ?".

Nàng không hiểu hắn đang nói gì? Lẽ nào nàng sống u uất thì hắn có thể bỏ qua, còn nàng sống tốt hơn thì hắn không chịu được sao?

"Nhân sinh sống chết là lẽ thường tình. Thần thiếp còn có thể làm gì được?".

"Hay cho câu nhân sinh sống chết là lẽ thường tình. Vậy ngươi có biết lý do mà cha ngươi phải sống tiếp là gì không?" - Hắn tiếp tục chất vấn nàng.

Ngọc Diệp khiếp đảm cố lùi ra xa hắn, nàng co người lại, dùng áo choàng che lấy bụng, giống như đã vào sẵn thế nếu bị hắn đẩy ngã lần hai.

"Thần thiếp không dám suy đoán lung tung...".

"Giả vờ không biết?" - Hắn lớn tiếng nạt vào tai nàng - "Được vậy ta nói cho ngươi biết, lý do chính là chính tay ta phải lấy mạng hắn, chứ hắn không thể cứ tự nhiên chết như vậy được. Ta còn chưa báo thù!".

Hắn rống lên.

Nàng co ro giống như một con mồi đang nằm chờ chết. Tóc gáy nàng đều đã dựng đứng.

"Thành chủ, mong người thứ tội. Cha ta đã làm nhiều việc có lỗi với người" - Nàng quỳ xuống cầu xin hắn mà ứa nước mắt - "Ta sẵn sàng ở lại đây chịu tội với ngài thay ông. Có điều, trong bụng ta vẫn còn máu mủ của ngài. Ngài có thể không cần ta, nhưng không thể bỏ luôn cả nó. Đứa bé vô tội!".

Tuyết rất lạnh. Từng đợt gió thổi qua khiến nàng lạnh cóng. Nàng chưa bao giờ ở ngoài trời đông chịu đựng lâu đến vậy.

Hắn cười lạnh.

"Chẳng phải ngươi nói với ta, cha mẹ ngươi chết rồi sao? Chẳng phải ngươi nói với ta, ngươi không phải là công chúa sao? Bây giờ lại thừa nhận cả rồi?".

Nàng hít sâu một hơi. Hàn khí chạy vào giống như những mảnh thuỷ tinh đang găm vào bên trong nàng vậy. Chưa bao giờ, nàng thấy bất lực đến thế. Chưa bao giờ nàng thấy oan uổng đến thế. Hắn đã không tin tưởng nàng, giờ lại tỏ ra chính nàng đang giấu đầu lòi đuôi.

Nàng nhắm mắt, cảm thấy từng tế bào trong người mình đông cứng.

"Là thần thiếp nói dối. Mong ngài nể mặt đứa con trong bụng mà tha cho thần thiếp".

"Con?" - Giọng hắn run lên, là đang run lên vì tức giận - "Con ư? Ngươi còn mặt mũi mà nhắc đến con với ta? Cái thai này không phải là do người muốn có sao? Một mình ngươi muốn có, liên quan gì tới ta?".

Mày nàng khẽ chau lại. Nàng tưởng mình nghe nhầm? Ý hắn là, đứa con này là đứa con của một mình nàng? Không liên quan gì đến hắn cả?

Có lẽ đã ở ngoài lạnh quá lâu, nàng thấy tim can của mình đều rét buốt. Những ngày đó, ân ái với nhau, sao không nghe hắn nói như vậy? Nhớ lại những lúc hắn cười với nàng, trong bụng liền như có muôn vàn hoa đang nở. Nhớ lại lúc hắn siết chặt nàng trong vòng tay, cảm nhận được hơi ấm của hắn, nàng khẽ mỉm cười. Nhớ lại lúc hắn cứu nàng ở tế đàn oai phong đường vệ biết mấy, lòng nàng lại rung động. Nhớ lại lúc hắn hôn nàng, toàn thân liền thấy ngọt ngào tan chảy. Cho dù hắn không có mặt, nàng luôn nói với con, cha con đã từng yêu thương mẹ biết mấy, từng oai hùng biết mấy. Nàng cực khổ mang nặng mấy tháng nay, nhiều khi cũng chỉ vì nghĩ đến, biết đâu sau này, sẽ có một Tiểu Phong nhỏ bé thay hắn chăm sóc nàng.

Nhưng tình cạn, người cũng vô tình. Hắn bỏ mặc nàng chịu khổ thì thôi, bây giờ còn nói, đứa con này là một mình nàng muốn? Là của một mình nàng?

Có lẽ nàng đã quên mất, những ngày tháng qua luôn là nàng một mình chật vật, vì đứa bé này. Chỉ một mình nàng nửa đêm canh ba vẫn ngồi thao thức từng đường kim mũi chỉ may áo cho nó. Chỉ một mình nàng có những đêm chuột rút đau co cả mình không sao ngủ được. Chỉ một mình nàng uống bao nhiêu thang thuốc bổ đắng nghét không biết phải than với ai. Đến lúc nghe được tiếng tim con đập, cũng chỉ mình nàng hớn hở vui mừng. Có những lúc nàng nhớ hắn da diết, hoặc đôi khi là thay cho đứa con trong bụng mong nhớ cha nó. Lúc may áo cho nó sẽ tưởng tượng ra cảnh hắn đang ngồi bên tĩnh lặng đọc sách. Lúc chuột rút đau đớn lại tưởng tượng ra hắn đang ở bên vỗ về. Lúc uống thuốc thì lại tưởng tượng ra vẻ mặt xót xa của hắn.

Tất cả là do nàng tưởng tượng. Hắn... chưa bao giờ là cha của con nàng.

"Thần thiếp lỡ lời" - Nàng nói, cảm thấy thân mình đang run lên bần bật vì đau đớn.

Tim nàng thắt chặt lại. Nàng gồng mình, cố gắng nói với hắn câu cuối, cố gắng không nhìn vào tấm lưng vô tình của hắn.

"Thần thiếp biết thiếp và ngài duyên tình đã tận" - Nàng nghẹn ngào - "Nhưng đứa bé vô tội. Thần thiếp cầu xin Thành chủ khai ân mà tha cho nó!".

Hắn không thèm liếc nàng một cái tỏ ra tiếc thương, giống như một người dưng đứng đó nghe chuyện, thấy không có gì thú vị liền hừ lạnh một cái rồi đi mau.

Giây phút hắn im lặng rời khỏi, đáng nhẽ nàng nên mừng rỡ. Vậy mà nhìn bóng lưng kia giờ đây đã xa cách nghìn trùng, nàng lại không nhịn được mà ôm trái tim thổn thức đang vỡ vụn của mình.

Con à, đừng sợ. Cha không yêu con, mẹ sẽ yêu con. Cho dù có phải bất chấp tính mạng, mẹ cũng sẽ bảo vệ con tới cùng.

Nàng ôm bụng khệ nệ đứng dậy, cố tỏ ra không sao, cố tỏ ra bản thân đang vui mừng. Nhưng bên trong không giấu được mà trào nước mắt.

Một mình nàng đi dọc con đường cung sâu hun hút, những bờ tường cao cằn cỗi, xuyên qua những đợt gió tuyết vùn vụt như mưa bay, cảm thấy cơ mặt đều đã đông cứng. Chỉ có nước mắt là vẫn còn rơi.