Trong Ninh Vương phủ bây giờ đang quy tụ những gương mặt đầy quyền lực như Hoàng Thượng, Thái Hậu, Như Thái Phi, Thừa Tướng, Võ tướng quân và Nhược Ỷ Mộng. Cả đám người đều mang vẻ mặt đầy lo lắng nhiều về bóng lưng thái y.
Lưu thái y khẽ đứng dậy, hắn liền bị Thái hậu chất vấn
"Hoàng nhi của ta sao rồi?"
Lưu thái y như đang đợi câu hỏi đó liền quỳ xuống, hắn cúi đầu nói với các vị đại nhân vật ở đây
"Vương gia bị nội thương nặng, hơn nữa.. chân trái của người, đã bị bẻ gãy.."
Nghe đến đây, Thái hậu tuổi cao không chịu nổi đả kích nên liền ngất xỉu. Hoàng đế đứng bên cạnh liền nhanh tay đỡ lấy
"Mẫu hậu! Thái y ngươi mau bắt mạch cho Thái hậu."
Thái hậu nhanh chóng được đưa sang phòng bên cạnh, mọi người cũng theo sang đó để lại không gian cho Viên Vĩ Anh nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Như Tiên cùng Nhược Ỷ Mộng lấy lí do hỏi thăm nên nán lại thêm ít phút.
Mặc kệ sự có mặt của Nhược Ỷ Mộng, Như Tiên tiến đến ôm chầm lấy Viên Vĩ Anh mà khóc. Tuy hơi bất ngờ trước hành động đó, nhưng Ỷ Mộng vẫn tiến đến bên cạnh nắm lấy bàn tay của cô. Cả ba giữ tư thế đó một lúc thì Viên Vĩ Anh mở lời nói phá tan sự yên lặng nơi họ.
"Hai nàng cũng mệt rồi, hãy quay về nghỉ ngơi đi. Nhất là nàng đó Như Tiên."
Quẹt hết nước mắt vào người Viên Vĩ Anh, Như Tiên ngẩng đầu lên
"Ngươi là đang đuổi ta đi sao?"
Nhìn nữ nhân mình yêu vì mình mà khóc hết nước mắt, Viên Vĩ Anh liền đau lòng không thôi. Dùng bàn tay còn lại lau đi những giọt nước còn sót lại trên khoé mi nàng.
"Nàng biết ta không có ý đó mà. Chỉ là.. ta thực sự không sao mà."
Cô vươn tay ôm lấy cả hai vào lòng để trấn an họ.
—/—/—/—/—/—/—/—
Từ khi cả hai người Như Tiên và Nhược Ỷ Mộng đều ra khỏi phòng, Viên Vĩ Anh vẫn cứ nằm bất động tại chỗ mà nhìn lên trần nhà. Cô không hiểu? Tại sao chứ? Từ khi xuyên qua tới đây, cô chẳng làm gì gọi là lớn lao cả, cứ dở dở ương ương sống qua ngày. Lần trước cô vẫn nghĩ là chắc một phe phản loạn nào đó muốn tấn công người hoàng tộc. Nhưng sau đêm hôm qua, rõ ràng là đám người đó muốn trả thù cô.
Viên Vĩ Anh cố gắng dồn sức xuống cả hai chân mà đứng lên, nhưng chưa đến một giây cô liền ngã xuống. Không bỏ cuộc, cô vịn lên thành sàn đan mà đứng lên một lần nữa. Cứ như vậy, cô cà nhắc cà nhắc đi đến bàn trà ở giữa phòng. Viên Vĩ Anh ngồi xuống, cô quẹt đi mồ hôi trên trán mình, thầm nghĩ vẫn còn may là tên đó không bẻ gãy hai chân.
Tự rót cho mình một chén trà, Viên Vĩ Anh thầm nghĩ.
'Cứ nghĩ về đây làm vương gia, có thể an nhàn cả đời..'
—/—/—/—/—/—/—/—
Đã một tháng kể từ ngày tin tức Ninh Vương bị thích khách đánh gãy một chân truyền khắp kinh thành. Cũng từ đó, mọi người mới biết được thì ra hồng nhan tri kỉ của Ninh Vương chính là tiểu thư của Thừa tướng phủ, Nhược Ỷ Mộng. Dân chúng trong kinh thành dễ dàng bắt gặp hình ảnh Viên Vĩ Anh cùng Nhược Ỷ Mộng đến trà lâu dùng cơm, khi thì cùng đi dạo thuyền, ai nấy đều cho rằng không sớm thì muộn nàng ấy cũng trở thành Vương Phi.
Đêm nay, Viên Vĩ Anh thay cho mình một bộ đồ tối màu, sau đó liền dùng khinh công đi đến tẩm cung của Như Tiên. Từ ngày đó, sau khi được thái y dùng nẹp gỗ cố định các khớp chân lại hỗ trợ một phần cho sự đi lại của cô nhưng không thể nào khỏi hoàn toàn. Mỗi ngày cô đều quay lại việc luyện công, Viên Vĩ Anh quyết định sẽ học võ công cho thật cao cường để rồi một ngày nào đó cô nhất định lấy lại một chân đó. Một tháng qua, tuy võ công chưa hẵn là tiến triển lắm nhưng về mặt khinh công thì cô đã tăng gấp bội. Có thể cũng là vì cứ cách vài ngày cô lại có thể dùng khinh công lén vào hoàng cung, đây cũng có thể xem là bài thực hành.
Biết trước hôm nay người nào đó lại đến nên từ sớm Như thái phi đã cho các cung nữ đi nghỉ, bây giờ chỉ còn một mình nàng ngồi trước khung cửa sổ mà đợi cô.
"Như Tiên"
Chưa đầy một nén nhang sau thì Viên Vĩ Anh đã xuất hiện trong phòng của nàng, cả hai vẫn như mọi ngày đều nằm trên giường và chia sẽ cho nhau nghe những câu chuyện của mình. Có nhiều người nói, yêu là thấu hiểu. Có thể giữa Viên Vĩ Anh và Như Tiên có nhiều khoảng cách, họ không thể danh chính ngôn thuận bên nhau, không thể vun đắp quá nhiều cho mối tình của mình, lại càng khó mà xây dựng nhiều kỉ niệm cho đối phương. Nhưng dẫu vậy, những lần gặp nhau ít ỏi họ đều rất trân trọng nó. Cả hai luôn đêm những tâm sự cũng như những câu chuyện của mình để chia sẽ với đối phương. Không cần phải đeo mặt nạ hay là giả vờ ứng xử, Viên Vĩ Anh và Như Tiên hoàn toàn có thể là bản thân họ khi ở cạnh nhau.
Sau khi kể nhau nghe những câu chuyện hằng ngày như là hôm nay Viên Vĩ Anh ăn gì, gặp những chuyện gì ví dụ như ra vườn thấy hai con cá hôn nhau, thấy mấy con ong. Dù là những chuyện nhảm nhí nhất thì cả hai vẫn vui vẻ nói với nhau. Được một lúc thì Viên Vĩ Anh ngừng nói, cô cúi người hôn nàng thật sâu.
"Umm.."
Cho đến khi cảm thấy người bên cạnh dần hết hơi thì Viên Vĩ Anh mới dứt ra, một sợi chỉ bạc kéo dài bởi hai bờ môi của họ.
Chính xác mà nói thì dù xuyên không về thì tuổi thật của Viên Vĩ Anh vẫn nhỏ hơn Như Tiên gần một thập niên. Nhưng có lẽ do ở thời cổ đại cũng như vào cung từ sớm, nên Như Tiên vẫn còn vẻ ngây ngô không có nhiều kinh nghiệm trải đời như những người hiện đại tuổi nàng. Nhìn thấy người trước mặt đang thở gấp lấy hơi lại sau nụ hôn của cả hai, Viên Vĩ Anh càng thấy thương yêu nàng hơn.
"Vĩ Anh này, ngươi có nghĩ đã lúc.. cho Ỷ Mộng một thân phận thích đáng chưa?"