Trong thẩm cung của Nhược Quý Phi, đương kim hoàng thượng đang cực kì tức giận, hắn ta nhíu chặt mày, giọng nói gay gắt: "Nàng là quý phi của trẫm, cớ nào lúc nào cũng không cho trẫm được thái độ tốt?"
Mặc kệ cơn thịnh nộ của hoàng đế, Nhược Dao chỉ ngồi yên cúi đầu, như một cái xác không hồn, điều này càng làm hoàng đế tức giận hơn, hắn ta tiến tới phía nàng, cúi người xuống, dùng bàn tay to lớn thô kệch của mình nắm lấy cằm nàng.
"Kể cả hôm qua, giữa sân tập võ, nàng cùng hoàng đệ của ta liếc mắt đưa tình, là nàng huỷ đi hôn ước với đệ ấy, bây giờ thì hối hận à?" Hắn ta nở nụ cười khinh miệt, buông gương mặt của Nhược Dao ra, quay đầu đi.
Hoàng đế bước ra cửa, hắn hô lớn: "Từ ngày mai, Nhược Quý Phi cơ thể không khoẻ, cần tịnh dưỡng tại Nhược Linh cung, không ai được phép quấy rầy!"
Nhược Dao trên vẫn ngồi yên nơi đó, nàng lấy ra khăn tay, lau đi những nào hoàng đế vừa chạm vào, nàng cảm thấy hắn rất dơ bẩn.
"Giam lỏng ta? Cũng tốt, ta phải cảm tạ ngươi rồi hoàng thượng."
Nhược Dao phóng ra ngân châm, đem đèn dầu trong phòng tắt hết, nàng cởi ra cung trang trên người, mặc vào một bộ y phục dạ hành, thần không biết quỷ không hay rời khỏi hoàng cung.
Mặt trời vừa lên, bốn người Viên Vĩ Anh, Tế Nguyệt, Gia Lục Tuần Dương, và Jessi đã tụ họp ở ngoài lương đình dùng điểm tâm.
"Tế Nguyệt tỷ, không biết là nếu ta muốn làm mấy bộ y phục, tỷ có thể giúp ta không? Ta có sẵn bản vẽ hết rồi." Jessi lấy trong người ra một vài tờ giấy, nàng học chuyên ngành thời trang, một vài áo quần cơ bản không lấy gì làm khó khăn với nàng.
Khi Tế Nguyệt nhận lấy, Viên Vĩ Anh cũng tranh thủ nhìn xem bạn mình muốn thiết kế cái gì, hai mắt cô liền sáng lên.
"A Tế Nguyệt, nếu nàng tìm người làm mấy y phục này cho Jessi thì làm luôn cho ta vài bộ luôn được không?" Tuy thời xưa không bị ô nhiễm quá nhiều như hiện đại, cũng không bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng nhà kính, nhưng không thể nào mát bằng máy lạnh nhân tạo được. Mà Viên Vĩ Anh lại sợ nóng nhất trên đời, nay thấy Jessi đưa ra bản vẽ áo thun, quần short các thứ, đối với cô mà nói đây là món quà trời ban.
Tế Nguyệt và Gia Lục Tuần Dương thì hoàn toàn lạ lẫm với kiểu đồ này, tuy chưa thấy bao giờ, nhưng trên mỗi bản vẽ Jessi đều chú thích rất kĩ và dễ hiểu.
"Tế Nguyệt tỷ, đây là các y phục cơ bản ta vẽ nhanh thôi, khi nào ta rãnh ta sẽ vẽ cho tỷ nhiều cái đặc biệt hơn." So với sự hiền lành của Gia Lục Tuần Dương, Tế Nguyệt thưởng tức sự phóng khoáng của Jessi hơn, nàng cười đáp lại Jessi.
Tế Nguyệt rõ bàn hai cái, một nam nhân mặt y phục màu lam từ đâu xuất hiện khuỵ người xuống:
"Cung chủ cho gọi?"
Tế Nguyệt đưa bản vẽ cho nam nhân đó, dặn dò hắn mang đến cho Tố Đường, nơi quản lý y phục cho tất cả người trong Tế Thiên cung cùng Ác Nhân cốc.
Jessi ngưỡng mộ mà nhìn Tế Nguyệt, mọi thứ diễn ra như là trong phim, chỉ gõ gõ vài cái là có tuỳ tùng xuất hiện, một câu nói thôi là giải quyết tất cả. Viên Vĩ Anh thì đã quen thuộc với những việc này qua một năm chung sống, cô đắt ý nhìn Jessi: "Đừng có mà ngưỡng mộ qua, nương tử của ta tất nhiên tài giỏi."
Tế Nguyệt vẫn còn chưa hết giận Viên Vĩ Anh, nhìn gương mặt đắt ý của cô lại càng thấy chướng mắt hơn, nàng quay qua cười với Jessi: "Hai người dùng bữa xong rồi thì đi cùng ta."
Jessi cùng Gia Lục Tuần Dương làm sao không nhìn thấy được vẻ mặt đang đắt ý bỗng dưng sượng trân của Viên Vĩ Anh, họ muốn cười nhưng phải nín nhịn, dứng dậy đi cùng Tế Nguyệt. Viên Vĩ Anh cũng liền lon ton đi theo sau, chưa đi được mấy bước đã bị Tế Nguyệt ngăn lại: "Thái Thản đợi nàng ở sân sau, nàng đến tìm hắn đi."
Gia Lục Tuần Dương được đưa đến Mẫn Đường, dưới sự sắp xếp của Tế Nguyệt, cô được Đường chủ của Mẫn Đường là Bạch Ngọc Quan đích thân truyền dạy võ công. Còn Jessi thì được Hồ Y Na, đường chủ Mị Đường hướng dẫn nàng, những môn võ của Mị Đường có vẻ là hợp với dáng vẻ yểu điệu của Jessi nhất.
"Thái đại ca, chúng ta tiếp tục luyện Hấp Tinh Đại Pháp hay sao?"
"Không, ngươi đang chưa đủ đột phá lên tầng ba, vì vậy chúng ta sẽ học Hàn Băng Thủ trước, nhờ vào Hàn Băng Thủ ngươi sẽ dễ dàng hơn khi học Quan m Hữu Lệ, khi đó công lực gia tăng ngươi sẽ đột phá được tầng ba."
Viên Vĩ Anh nghiêm túc gật đầu, nói ra thắc mắc của mình: "Nhưng ta nghe nói Hàn Băng Thủ phải luyện tập ở nơi có nhiệt độ cực thấp, bây giờ đang là mùa xuân, làm sao luyện được?"
"Đi theo ta." Thái Thản đi trước, Viên Vĩ Anh theo sau, họ đi đến một khu vực vắng người, trước mắt hiện ra một cánh cửa đá. Thái Thản đi đến một con sư tử đá nhỏ ở bên trái cánh cửa, dùng nội lực xoay một vòng.
Cánh cửa đá nặng nề mở ra, phát ra âm thanh chói tai, Thái Thản ra hiệu cho Viên Vĩ Anh cùng theo vào trong. Bên trong không hề tối như Viên Vĩ Anh nghĩ, cô đoán là cơ quan mở cửa cũng có liên kết với cơ quan thắp sáng nơi đây, không khỏi thầm tán thưởng các bậc vĩ nhân cổ đại, với trình độ công nghệ lúc bấy giờ vẫn có thể tạo ra các cơ quan như vậy.
Bên trong có một cầu thang dài, dẫn sâu đến lòng đất, kì lạ là càng xuống thấp, Viên Vĩ Anh càng cảm nhận được hơi lạnh. Đến khi hết lối đi, một cánh cửa khác hiện ra, đi vào trong, là một hầm băng.
Hơi lạnh nơi đây khiến cô hít hà, tuy Viên Vĩ Anh thích lạnh nhưng như vậy là quá mức rồi Xung quanh phòng trống rỗng, chữ có một chiế giường đá, hơi lạnh bốc lên từ các tảng băng đá lớn.
"Ngày đầu tiên, ngươi chỉ cần để tay lên tảng đá này, tập làm quen với nhiệt độ. Điều hoà nội công trong cơ thể vào đôi tay, sẽ không thấy lạnh."
Gia Lục Tuần Dương tuy võ công không cao, nhưng vẫn có căn cơ cơ bản, cô được Mẫn Đường chủ Bạch Ngọc Quan chỉ dạy bộ công pháp Kiếm Quang Trảm, bộ kiếm pháp kết hợp giữa sức mạnh và tốc độ, lợi dụng sự di chuyển với tốc độ cao mà ra chiêu dứt điểm.
Còn về phía Jessi, tuy không có nội công, nhưng cơ thể nhanh nhẹn vì khi còn ở hiện đại, nàng học võ từ nhỏ để phòng thân, đủ dùng để tự vệ. Ngày đầu tiên, Hồ Y Na chỉ đưa cho Jessi một bộ tâm pháp nội công đơn giản, để nàng cảm nhận được dòng chảy của linh lực trong cơ thể mình.
Sau khi sắp xếp đâu vào đó cho ba người kia, Tế Nguyệt về lại thư phòng, cho gọi m sứ giả của Tế Thiên cung đến. Như Tế Nguyệt từng đề cập, bên dưới nàng còn hai sứ giả, tứ đại pháp vương trấn cung. Đó là Âm Dương sứ giả của Tế Thiên cung, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, vì người cung chủ phía sau chưa từng lộ mặt, họ chỉ biết đến hai vị sứ giả. Tiếp đến là tứ đại pháp vương, họ có tiếng quái dị, kì quái, bề ngoại không giống ai, chỉ nghe lệnh trực tiếp từ Cung chủ, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Người đang đứng đối diện với Tế Nguyệt là Âm sứ giả, vẻ ngoài của hắn hệt như tên, mặt mũi âm trầm, màu da trắng bệch, tưởng phản với màu môi đỏ càng thêm vẻ kì quái.
"Có thể sắp tới phái Nga Mi sẽ cho người điều tra về Ác Nhân cốc, ta không muốn lão sư thái đó biết được quá nhiều, đủ để bà ta không tìm hiểu nữa thì thôi."
"Thuộc hạ tuân lệnh, xin Cung chủ yên tâm."
"Với cả, cho người điều tra về Thượng Quan gia, hai mươi năm trước bị tru di cửu tộc, có lẽ là còn có một vài con cá lọt lưới."
Âm sứ giả rời đi, cả gian phòng trở về vẻ yên tĩnh vốn có, Tế Nguyệt dùng hai tay chống cằm mình, tựa lên bàn, nàng nhớ đến những gì Viên Vĩ Anh đã nói với mình hôm qua.
Sau cơn ân ái của cả hai, Viên Vĩ Anh cùng nàng một lần nữa ngâm mình trong bồn, cô ôm chặt eo nàng, dụi vào hõm cổ nàng: "Xin lỗi, Tế Nguyệt."
Khi nàng còn chưa hiểu rõ tại sao Viên Vĩ Anh lại xin lỗi mình, đã nghe cô nói tiếp: "Nếu không phải ta háo thắng muốn dùng thử Hấp Tinh Đại Pháp, sẽ không bị Vũ Băng Nhi để ý, nàng ta lại còn là đệ tử Nga Mi, còn từng đến Ác Nhân cốc..."
Tế Nguyệt dù ngón tay trỏ của mình vuốt lên bờ môi Viên Vĩ Anh, ánh mắt nàng nhìn cô chứa đầy sự cưng chìu đến nàng cũng không hay biết: "Vĩ Anh của ta nghĩ ta là người như vậy sao?"
Bờ môi dâng lên cảm giác nhồn nhột, Viên Vĩ Anh bắt lấy bàn tay của nàng, kéo đến đặt lên ngực cô.
"Được nàng yêu, là vinh hạnh của ta."
Những ngày sau đó, dưới sự huấn luyện của các cao thủ Ác Nhân cốc, cùng sự hỗ trợ từ đan dược của Tề Phục Huy, ba người đều có sự tiến bộ hơn trong một tháng.
Hàn Băng Thủ tuy bước đầu khó khăn, điều kiện luyện tập cũng khắc nghiệt nhưng sau khi Viên Vĩ Anh có thể điều động nội công một cách thuần thục và vừa đủ vào đôi tay, quá trình tu luyện liền trở nên đơn giản hơn. Nếu đánh trúng đối thủ, đối phương có thể bị ảnh hưởng bởi nội công mang đầy khí lạnh của cô, không chỉ vậy, những vũ khí bình thường cũng không thể ảnh hưởng đến đôi tay của Viên Vĩ Anh, nhờ lớp nội công đã qua cường hoá với nhiệt độ thấp, khi vận công tay của cô sẽ như một tảng băng linh hoạt.
Gia Lục Tuần Dương cũng học được hai thế đánh của Kiếm Quang Trảm, tuy chưa thể đánh ra hết sức mạnh của kiếm pháp, nhưng trong một tháng thì như vậy cũng là tiến bộ rồi. Jessi vậy mà lại là người có thiên phú nhất, nàng chỉ dùng hai ngày rưỡi đã có thể cảm nhận được dòng chảy của linh lực trong cơ thể, còn có thể điều khiển nó một cách chính xác nhất. Tuy chưa được truyền thụ công pháp độc môn nào, nhưng vẫn chiêu thức cơ bản nàng đã nắm một cách rành mạch.
Nửa tháng trước,
Nhược Dao rời khỏi hoàng cung từ đêm đó, nàng một mình một ngựa thẳng tiến về phía Nam, đi nửa tháng, cuối cùng cũng đã đến nơi nàng cần đến.
Nhược Dao đi vào gian phòng, bên trong đã có sẵn nam nhân đầu trọc đang ngồi tại chiếc bàn ở giữa phòng.
"Mọi chuyện như nào rồi?" Hắn ta trên tay cầm ly rượu, ánh mắt một mình híp lại liếc nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt.
Nhược Dao cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền lạnh giọng đáp: "Suông sẽ, mỗi lần tên hoàng đế đến chỗ ta, thức ăn bên trong đều có thuốc, kết hợp cùng huân hương trong phòng, độc tố đã dần dần tích tụ."
Nam nhân đầu trọc nghe vậy thì liền nở nụ cười nửa miệng, lấy trong tay áo ra một bình đan dược, phóng về phía Nhược Dao.
"Thuốc giải kì này của chủ nhân cho ngươi, ba viên. Đợt truy kích Dịch lão nhân lần trước thất bại do có cao thủ nhúng tay vào, để tránh ảnh hưởng việc lớn, hạn chế gặp mặt."
Nhược Dao cầm lấy bình đan dược, xoay người đi ra ngoài, ánh mắt nàng khi quay đi lộ ra vẻ căm phẫn từ tận đáy lòng. Nàng tiếp tục tiến về phía Nam, ngày đó Viên Vĩ Anh đánh ra thế võ kia, có lẽ trong một năm bên ngoài, Viên Vĩ Anh có liên quan đến Tế Thiên cung.
Ngày đó, nghe được câu tạm biệt cuối cùng Viên Vĩ Anh dành cho nàng, Nhược Dao cả đời sống như một công cụ, lần đầu tiên nàng hoảng sợ tột cùng, sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô. Hoàng đế giam lỏng không muốn gặp, thuốc giải được ban cho trước một năm, đây là cơ hội duy nhất của Nhược Dao nếu muốn đến tìm Viên Vĩ Anh, nhưng trước mắt nàng cần phải tìm được lối vào Tế Thiên cung.
Đêm đến, Nhược Dao nghỉ ngơi tại một khách điếm, ánh trăng sáng bị ngăn cách bởi cửa sổ, cả gian phòng tối đen. Nhược Dao nằm trên giường, những tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi xinh đẹp của nàng, cả cơ thể nàng không một mảnh vải, mồ hôi tuôn ra ướt át.
Cơ thể trắng trẻo xinh đẹp của nàng hằng lên từng đường gân xanh, chúng nổi cộm lên như muốn nứt ra khỏi cơ thể nhỏ nhắn của nàng, từ chân kéo dài lên đến tận gương mặt. Nhược Dao đau đớn co rúm cả người, ánh mắt nàng chỉ chứa đựng nét đau thương.
"Vĩ.. Anh...ta nhớ nàng."
Qua một canh giờ, các dây thần kinh nhưng lặng đi, không để lại dấu vết gì, đó là tác dụng phụ của thuốc giải mà cô được ban cho. Dùng thuốc, sẽ phải chịu đau đớn như xé nát cơ thể, nhưng nếu không dùng, chắn chắc sẽ chết.