Trong gốc cây gần đó, một dấu tay được in hằn lên thân cây, đôi mắt Tế Nguyệt đỏ ngầu, tràn đầy căm phẫn.
"..chưa từng yêu ai."
"Ta chỉ có ngươi."
"Vân Hi."
Thanh âm của Viên Vĩ Anh như được tua lại trong đầu của Tế Nguyệt, từng câu từng chữ như những mũi dao đâm thẳng vào tim nàng.
Thì ra trước giờ đối với người ta chỉ là chơi đùa, chỉ có nàng là ngu ngốc, lần đầu tiên tiên vào tình yêu, để rồi nhận lại gì. Trong những lúc nàng lo lắng cho Viên Vĩ Anh, thì người ta lại vui vẻ bên mỹ nhân. Dù là vậy, Tế Nguyệt vẫn có thể bỏ qua, chỉ cần Viên Vĩ bình yên quay về. Nhưng mà, chính tai nàng đã nghe được gì cơ chứ? Chính miệng Viên Vĩ Anh đã nói chưa từng yêu ai, trong lòng cô chỉ có một nữ nhân khác, không phải nàng.
"Nếu chưa từng yêu ai, vậy ta là gì của ngươi, Viên Vĩ Anh."
Tế Nguyệt lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má nàng, nàng xoay người bước đi. Chỉ một cái xoay, cũng chính là sự chấm dứt của nàng đối với tình yêu của mình. Nàng nâng lên được, thì bỏ xuống được.
Dám yêu dám hận.
"Không đùa như vậy nữa, đa ta ngươi lúc nãy lại giúp ta thoát khỏi người kia."
"Không có gì, dù gì ta cũng biểu đệ của ngươi mà, phải không biểu tỷ?" Vân Hi cười lên, cuối cùng thì không khí ngượng ngùng của cả hai đã biến mất. Hai người họ lại tiếp tục cuộc sống bình thường hằng ngày.
Từ ngày trên đảo quay về, Tế Nguyệt tuy không nói câu nào, nhưng Jessi tự mặc định là họ đã chia tay rồi. Nàng vẫn tiếp tục ở lại Ác Nhân cốc cùng Tế Nguyệt, hai người họ đã như tỷ muội ruột thịt. Nói không giận Viên Vĩ Anh là nói dối, mặc dù nàng quá rõ ràng tính lăng nhăng của bằng hữu mình, nhưng lại không ngờ rằng cô lại ăn vụng không chùi mép như vậy.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Viên Vĩ Anh vẫn trải qua cuộc sống bình đạm với Vân Hi tại hòn đảo yên bình này. Tuy cuộc sống có vẻ là vô vị, nhưng đó lại dần tạo nên cho hai người họ sự quen thuộc về sự tồn tại của đối phương trong cuộc đời mình. Mỗi buổi sáng thức dậy, người nào dậy sớm hơn sẽ chuẩn bị bữa sáng cho người kia, hôm thì làm mì, hôm lại làm bánh bao, há cảo. Cả ngày lao động cùng nhau, rồi lại cùng nhau làm bữa tối, những cảm xúc đang dần lớn lên trong lòng Viên Vĩ Anh.
Bên cạnh đó, nữ nhân tự gọi mình là Nhược Dao hôm trước, vẫn là cái gai âm ỉ trong lòng Viên Vĩ Anh. Từ lúc đến đây, cô vẫn mặc định những nữ nhân mình từng mơ thấy chỉ là tiềm thức của thân xác này. Nên là Viên Vĩ Anh luôn cho rằng cô chỉ rung động với Vân Hi, người đã luôn bên cạnh cô từ ngày đầu cô đến đây. Ấy vậy mà, ngay thời khắc Viên Vĩ Anh nhìn vào ánh mắt của Nhược Dao, trái tim đang đập trong con người cô, đau nhói.
Là tiềm thức của thân xác này, hay là cô không cam lòng khi nghĩ đến tình cảm của nữ nhân ấy dành cho nguyên thân mà không phải mình. Viên Vĩ Anh đã nhiều lần gạt bỏ đi suy nghĩ đó, tính ra là cô đã cướp đi thân xác của người khác, còn đi ghen tị những điều nhỏ nhặt như vậy thì quả thực có hơi..
Nửa năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng cũng đủ để cho thế gian này xảy ra không biết bao nhiêu là việc. Tình hình chiến trận tạm thời yên ổn, Gia Lục Tuần Dương cùng cái nhân sĩ võ lâm rút về kinh thành, chỉ còn những tướng lĩnh nhiều năm kinh nghiệm tiếp tục thủ thành.
Tại Ác Nhân cốc, cái tên Viên Vĩ Anh hầu như đã được quên lãng, không ai dám nhắc đến, nếu không may bị cung chủ nghe được, kết quả chỉ có một. Tế Nguyệt muốn xoá hết hình ảnh của Viên Vĩ Anh ra khỏi cuộc sống của nàng, nhưng chỉ có chính nàng mới biết rõ, nàng vẫn không quên được đồ bội bạc đó, tên trăng hoa đáng ghét đó.
Căn phòng từng là nơi cả hai bên nhau hạnh phúc nhất, Tế Nguyệt vẫn giữ y nguyên như khi Viên Vĩ Anh còn bên cạnh nàng. Không nhớ được đã bao đêm, Tế Nguyệt chỉ có thể nhìn vật nhớ người, những lúc đó, lòng nàng lại càng đau nhói khi nghĩ đến Viên Vĩ Anh, nghĩ đến có thể lúc này cô đang ôm lấy nữ nhân khác vào lòng, như cô đã từng làm với nàng.
Sự bình lặng này như là dấu hiệu cho một cơn bão âm thầm ập đến.
"Các ngươi mau buông tay ra!"
Viên Vĩ Anh bị hai người lạ mặt giữ chặt hai tay, cô dùng hết sức vùng vẫy nhưng có vẻ nội thương đã làm cô dần cạn kiệt sức lực. Vân Hi nước mắt giàn giụa, nàng cũng chỉ biết gào lên:
"Các người dừng tay lại đi, ta sẽ đi theo các người, đừng đánh nàng ấy."
"Vân..Hi.." Viên Vĩ Anh yếu ớt gọi thầm tên nàng. Rõ ràng cả hai vẫn còn rất hạnh phúc, cùng nhau sống những ngày đơn giản cho đến sáng nay. Một nhóm người trạng phục kì lạ vừa cập bến đến đảo, bọn họ đi thẳng đến nhà của Vân Hi. Họ tự xưng là Nguyệt giáo, đến đón Vân Hi quay về đảm nhiệm chức vị thánh nữ. Vân Hi hiểu rõ thân phận của mình, nàng không một lời oán trách vì đây là trách nhiệm của gia tộc nàng từ nhiều đời trước. Chỉ là, nàng không ngờ rằng biến số trong đời nàng lại là Viên Vĩ Anh. Cô mang đến cho nàng những cảm giác khác lạ chưa từng có, lần đầu trong đời nàng cảm thấy chán ghét số phận đã được định trước của mình.
Ngay thời khắc nàng nói rõ mọi chuyện với Viên Vĩ Anh, cô đã nắm chặt lấy tay nàng, Viên Vĩ Anh nói rằng cô yêu nàng, cô yêu Vân Hi. Chỉ cần nàng đồng ý, cả hai sẽ sống với nhau đến khi răng long đầu bạc. Nhưng làm sao có thể, từ khi sinh ra, nàng đã được chọn làm thánh nữ đời kế tiếp của Nguyệt giáo tại quan ngoại. Do tập tục từ xưa, thánh nữ sẽ phải sống một cuộc đời bình thường ở một nơi xa cho đến khi quay về giáo phái nhậm chức, nàng đã cùng ông nội đến hòn đảo này, tránh xa phiền hà trên đời.
Vân Hi nở một nụ cười, nàng rút tay mình khỏi Viên Vĩ Anh:
"Ngươi đừng như vậy, cuộc đời của ta đã định sẵn như vậy. Còn chưa kể đến, ta cùng ngươi đều là nữ nhân, làm sao có cái gọi là răng long đầu bạc. Ta đã từng gặp ngươi ở gần kinh thành, có thể nơi đó là nơi ngươi thuộc về, nửa đời sau, hãy thật hạnh phúc."
Buông lời tàn nhẫn, Vân Hi quay bước đi, chỉ không ngờ là, Viên Vĩ Anh lại mất bình tĩnh ra tay với đám người kia. Cô hoàn toàn không nhớ gì về võ công, chỉ ra đòn theo quán tính, không lâu liền trúng phải một chưởng của tên đi đầu.
Vân Hi vì muốn bảo vệ cô, nàng đành cắn răng rời đi càng nhanh càng tốt, để cho đám người đó rời đi. Nhưng nàng không biết, tên đầu đàn đã ra một ánh mắt cho hai kẻ đang giữ lấy Viên Vĩ Anh.
Hết chương 49
Hi tất cả các bạn welcome back to my storyyyyy.Trộm vía là dạo này việc kinh doanh của tui ổn áp, nên là quá bận để có thể viết tiếp. Nên là một chương sẽ ngắn thôi nhưng sẽ cố gắng lết đến cái kết của truyện.