Phú Nhị Đại Xuyên Không

Chương 6: Qua đêm



Viên Vĩ Anh lăn qua lăn lại hơn chục vòng nhưng vẫn chưa ngủ được. Trong đầu cô bây giờ vẫn luôn là hình ảnh của Như Thái Phi dù chuyện đó đã qua vài ngày rồi. Nghĩ lại chuyện xảy ra ngày đó, Viên Vĩ Anh bất giác đưa tay chạm lên môi mình.

"Uish tính ra thì người đó là mẹ kế của mình luôn đó trời. Gu mày mặn quá rồi Vĩ Anh ơi."

Vò đầu bức tai cũng không làm cô bớt đi những khó chịu trong lòng.

—/—/—/—/—/—/—/—

Hơi nước nóng toả lên làm cả căn phòng trở nên mờ ảo huyền diệu. Trong hồ tắm, một mỹ nhân đang ngâm mình trong đó. Nàng ấy mãi mê tận hưởng làn nước nóng và đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên chẳng hề hay biết có một hắc y nhân đang nhìn lén nàng.

'Đúng là mỹ nhân, chỉ tắm thôi cũng đẹp hơn cả ngàn người.'

Không ai xa lạ, hắc y nhân đang nhìn lén mỹ nhân tắm chính là Viên Vĩ Anh. Cả cơ thể và tinh thần của cô đều đang tập trung nhìn vào bờ vai trắng sáng của mỹ nhân mà đâu để ý mình đã bị phát hiện.

"Phịch"

Viên Vĩ Anh nhanh chân dùng khinh công bay ra khỏi chỗ ẩn náu trước khi bị cây trâm kia ghim thẳng vào mắt. Tới lúc định thần lại, Viên Vĩ Anh mới phát giác mỹ nhân trước mặt đã khoác trên người áo choàng và đang đứng trước mặt cô.

"Ninh Vương đêm đã khuya lại còn đến tìm bổn cung vì việc gì?"

Với kinh nghiệm tình trường ở hiện đại của mình. Viên Vĩ Anh tin rằng trên người nàng ấy vẫn chưa mặc đồ chỉnh tề, chắc chắn là chỉ có chiếc áo choàng ấy mà thôi. Bản tính đùa giỡn nổi lên, cô cứ thế mà bước về phía người kia, càng lúc càng gần.

"Chỉ muốn gặp người nên đến, không được sao?"

Đến khi ép người kia vào góc tường, Viên Vĩ Anh khẽ nâng cầm người đối diện ngước lên nhìn cô:

"Như Thái Phi."

Hai người cứ thế đứng nhìn nhau được vài khắc thì Như Thái Phi liền ra chiêu đánh trả lại Viên Vĩ Anh. Từ khi né được cây trâm cài đó, Viên Vĩ Anh liền biết người này có võ công, chỉ là không ngờ lại lợi hại như vậy. Với tôn chỉ không đánh nữ nhân của mình, Viên Vĩ Anh chỉ có thể đỡ đòn và né tránh.

"A."

Bị trúng một chưởng, Viên Vĩ Anh giã vờ như rất đau đớn. Dù rõ ràng chỉ dù hai phần công lực, nhưng khi thấy Viên Vĩ Anh kêu đau thì Như Thái Phi vẫn hoảng hốt chạy đến đỡ cô ra phòng ngủ rồi đặt lên giường.

"Ngươi không sao chứ?"

Viên Vĩ Anh thấy người kia lo lắng cho mình như vậy thì liền nở nụ cười rộng tới mang tai. Đang trong tâm trạng lo lắng, nhưng lại thấy cô cười thì liền biết mình bị cô lừa gạt. Tức giận nàng liền đứng dậy, làm đầu của Viên Vĩ Anh đang nằm trên đùi mình đập thẳng xuống giường.

"Ây da, lần này là đau thiệt đó."

"Hừ."

Liếc người kia một cái, Như Thái phi chỉnh lại chiếc áo choàng trên người, lúc này nàng mới để ý mình vẫn chưa mặc đồ đầy đủ liền đỏ mặt.

Ngồi dậy chỉnh lại trang phục, Viên Vĩ Anh kéo Như Thái phi cùng ngồi xuống với mình rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói:

"Nàng tên gì?"

Nhướng mày nhìn Viên Vĩ Anh:

"Chẳng phải ngươi luôn gọi ta là Như Thái Phi đó sao."

Viên Vĩ Anh ngồi không yên, cô vẫn chưa buông tay của Như Thái Phi ra.

"Tên thật của nàng?"

"Tại sao ta phải nói ngươi biết?"

Không nói không rằng, Viên Vĩ Anh kéo Như Thái Phi vào một nụ hôn. Lúc đầu chỉ là chạm môi mà thôi, nhưng một sức quyến rũ nào đó mà Viên Vĩ Anh đẩy nụ hôn sâu thêm. Viên Vĩ Anh cắn nhẹ môi của nàng, khiến này giật nãy người mà hé miệng ra. Nhân cơ hội này Viên Vĩ Anh liền đẩy lưỡi mình vào khuôn miệng của nàng. Như Thái Phi chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Viên Vĩ Anh mà tiến lên khẽ choàng qua cổ cô. Nhận được sự đồng ý, Viên Vĩ Anh càng hoạt động hăng say hơn. Đến khi thấy đối phương gần như cạn hơi thở, Viên Vĩ Anh mới dần dần tách ra.

"Nếu như nàng không nói, ta liền hôn nàng như vậy."

Nghe lời nói bá đạo của người kia, Như Thái Phi thấy tức giận nhưng cũng không nỡ làm người kia đau.

"Như Tiên."

"Quả thật là Như Tiên, xinh đẹp như tiên."

Đạt được mục đích biết tên mỹ nhân của mình, Viên Vĩ Anh vui vẻ áp trán mình lên trán Như Tiên. Nhìn người trước mặt mình vui vẻ như vậy cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.

"Tại sao lại phải giả làm nam nhân?"

Nghe xong cậu hỏi của Như Tiên, Viên Vĩ Anh bất ngờ bật dậy nhìn chằm chằm Như Tiên.

"Tại sao nàng lại biết?"

Vươn tay kéo Viên Vĩ Anh ngồi xuống lại, không đành lòng thấy người kia nhăn nhó, nàng liền dùng hai ngón tay xoa xoa chân mày Viên Vĩ Anh.

"Lần trước ta đẩy ngươi ra.. đã biết rồi."

"Vậy nàng không chê bai ta sao?"

"Ngốc, từ nãy đến giờ ngươi làm gì ta? Còn hỏi như vậy?"

Viên Vĩ Anh hạnh phúc ôm chầm lấy Như Tiên, lúc này cô mới nhớ tới nàng chỉ khoác một lớp áo mà thôi.

"Nàng mau khoác thêm xiêm y đi, coi chừng lạnh."

Sau khi Như Tiên chỉnh trang lại trang phục quay lại giường thì thấy Viên Vĩ Anh đã ngủ rồi. Nàng liền dùng nội lực tắt hết nến, sau đó cũng leo lên giường nằm xuống. Vừa đặt lưng nằm xuống thì Viên Vĩ Anh liền choàng tay qua ôm nàng vào lòng. Xoay người lại đối mặt với Viên Vĩ Anh, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của cô, nàng không kìm lòng được bèn đưa tay lên xoa xoa.

"Vĩ Anh, ta lớn hơn ngươi như vậy, lại còn từng nữ nhân có chồng, người có thấy ta không xứng với ngươi không?"

Đưa tay lên cầm lấy bàn tay đang chạy loạn trên mặt mình, Viên Vĩ Anh cười cười lắc đầu:

"Làm sao có chứ, ta thương nàng còn không hết."

"Đồ dẻo miệng."

Bàn tay đang xoa má Viên Vĩ Anh từ từ tăng lực đạo rồi chuyển sang nhéo.

"Ây da ây da, uông a. Ao àng éo a."

Buông tay ra, nhìn đối phương ôm má xoa xoa thì nàng cũng mủi lòng, đẩy tay cô ra mà xoa giúp.

"Khi nãy ngươi hôn ta kỉ thuật giỏi như vậy, đã vậy còn miệng lưỡi ngọt xớt. Không hổ danh là Ninh Vương đào hoa phong nhã. Chắc cũng hôn nhiều người lắm rồi."

Viên Vĩ Anh có được cho tiền cũng không dám nói là đúng rồi. Cô liền nói dối không chớp mắt:

"Không có, ta chỉ như vậy với nàng thôi."

Tuy không tin lắm, nhưng Như Tiên cũng tạm thời tin là như vậy. Bàn tay dời xuống vị trí tim của Viên Vĩ Anh, nàng vừa nói vừa vẽ vài vòng trên đó:

"Vậy còn Nhược tiểu thư? Đừng nói với ta là không có gì, nếu không thì tại sao hôm ở ngự hoa viên ngươi cứ nhìn người ta vậy hả?"

Nhắc đến Nhược Ỷ Mộng, Viên Vĩ Anh không biết nên trả lời như thế nào cho phải, không lẽ nói là mới mấy ngày trước cô vẫn còn muốn theo đuổi nàng ấy. Nếu vậy chắc ngày mai cả kinh thành sẽ có tin Ninh Vương hào hoa phong nhã bị phu nhân tương lai giết chết vì lăng nhăng mất.

"Ta.. ta."

Thấy người kia cứ ấp úng không trả lời, nhưng nàng cũng không muốn ép cô quá mức.2

"Nếu để ta biết ngươi làm chuyện có lỗi với ta, thì đừng sao ta không nể tình."

"Ân, ân."

Cả đêm đó cả hai chỉ ôm nhau ngủ thôi. Đối với Viên Vĩ Anh đây xem như là kì tích rồi. Trong các mối quan hệ trước đây khi ở hiện đại, sex là mục tiêu lớn nhất và hầu như là duy nhất mà thôi. Nhưng cô cũng rõ Như Tiên là người cổ đại, không thể nào mà mới ngày đầu xác nhận mối quan hệ mà đè người ta ra ăn sạch nhue vậy được. Nhìn gương mặt nữ nhan trước mắt, Viên Vĩ Anh cảm thấy mình thật may mắn khi có thể được yêu lại một lần nữa.

—/—/—/—/—/—/—/—

Sáng hôm sau

Viên Vĩ Anh mở mắt ra thì đã thấy Như Tiên đã thay đổi y phục và búi tóc gọn gàng đang ngồi đọc sách.

"Nàng thức sớm vậy."

Đưa mắt nhìn về người trên giường còn đang mơ màng buồn ngủ, nàng liền đem đến một thau nước cho cô rửa mặt.

Như Tiên mười lăm tuổi đã tiến cung vào làm phi. Tuy là lối sống đơn giản không quá xoe xua nhưng kẻ hầu người hạ không thiếu. Nay lại phải bưng thau nước cho Viên Vĩ Anh rửa mặt. Nếu cô biết chuyện này chắc sẽ mãn nguyện lắm cho coi.

"Ngươi mau mặc y phục lại rồi tìm cách ra khỏi cung đi. Cẩn thận đó."

Mỉm cười gật đầu, Viên Vĩ Anh trước khi đi vẫn kịp cúi xuống hôn Như Tiên một cái tạm biệt.