Viên Vĩ Anh kéo Như Tiên vào một nụ hôn, cô nhẹ nhàng đẩy lưỡi mình vào khuôn miệng nàng, tìm cơ hội quấn lấy lưỡi Như Tiên. Trong khi lưỡi hai người mãi mê quấn lấy nhau thì tay Viên Vĩ Anh đã giải khai lớp áo ngoài của Như Tiên, tìm cơ hội luồn tay vào trong xoa bóp lấy một bên ngực đẫy đà của nàng. Khẽ tách ra khỏi nụ hôn, Viên Vĩ Anh cạ cạ mũi của hai người vào nhau. Như một sự chấp thuận, Như Tiên cũng đưa tay thoát y phục của Viên Vĩ Anh. Đặt Như Tiên dưới thân mình, Viên Vĩ Anh nhanh tay cởi sạch y phục người dưới thân chỉ chừa lại tiết khố nhỏ xíu đủ để che lại nơi tư mật của nàng. Say mê bởi thân hình hoàn mỹ của ái nhân, Viên Vĩ Anh nuốt một ngụm nước bọt rồi gục đầu xuống ngậm lấy một bên đỉnh ngực của nàng.
"Ưmm.."
Như Tiên vô thức rên rỉ khi cảm nhận đầu lưỡi cô gãy nhẹ trên đầu ngực của mình. Không để tay mình rãnh rỗi, Viên Vĩ Anh luồn tay xuống vuốt ve đùi của nàng, rồi lại xoa bóp bờ mông nhẵn nhụi của nàng. Rời khỏi ngực của nàng, cô trườn xuống phần dưới, dừng lại ở phần bụng bằng phẳng của nàng. Viên Vĩ Anh để lại thêm vài dấu vết kéo dài từ cổ, ngực, đến bụng của nàng. Tay cô đẩy hai chân nàng ra bất thình lình bóp mạnh nơi tư mật của nàng làm Như Tiên giật nãy người lên.
"A.. đ.. đừng.. mà.."
Không dừng lại giây phút nào, Viên Vĩ Anh trườn lên lại hôn lên môi Như Tiên, bàn tay đang đặt ở nơi tư mật liền ấn vào nơi nhô lên và bắt đầu xoa. Nhiều cơn khoái cảm lần lượt ập tới làm Như Tiên sung sướng đến mức chỉ biết nhắm chặt mắt, tay siết chặt tấm chăn dưới thân mình.
Cứ nhấn nhá ở phần dạo đầu làm nàng cảm thấy trống rỗng ở phần dưới, nàng ngượng ngùng rên khẽ:
"Vĩ Anh.. ma..u vào.."
Vẫn chưa muốn thoả mãn nàng, Viên Vĩ Anh thay thế tay mình bằng môi, ra sức mút lấy hạt nhô lên nơi tư mật của Như Tiên. Chiếc lưỡi mềm mại mang lại khoái cảm hơn hẵn những ngón tay của cô khi nãy. Ngay lúc này thì Như Tiên đã không còn biết trời trăng gì nữa. Trong vô thức, nàng đưa tay bắt lấy tay của Viên Vĩ Anh đưa đến nơi tư mật của bản thân.
Cảm nhận được sự ham muốn của đối phương, Viên Vĩ Anh thoả mãn nhoẻn miệng cười. Cũng không để nàng đợi quá lâu, Viên Vĩ Anh từ tốn đẩy một ngón tay vào trong nàng. Nơi hoa huy*t đã một thời gian dài không được khai phá khó tránh khỏi đau đớn khi bị vật thể lạ xâm nhập.
"Như Tiên, nàng đừng căng thẳng, thả lỏng nào."
"A.. nha..nh..a"
Những tiếng thì thầm của Viên Vĩ Anh một phần nào giúp nàng bớt căng thẳng hơn, dạng hai chân ra giúp cô dễ dàng ra vào hơn. Phía trên Viên Vĩ Anh mải mê cắn mút nhũ hoa của nàng, còn phần dưới thì liên tục ra vào bên trong hoa huy*t của nàng. Từ từ cho thêm hai ngón rồi lại ba ngón, khoái cảm mãnh liệt làm cho Như Tiên như lên chín tầng mây.
"Ưm.. Vĩ Anh... ta.. r.. aaa nhan..h a."
Tăng tốc đẩy mạnh vào bên trong hoa huy*t, Viên Vĩ Anh còn dùng ngón cái của mình xoa lên đồng mốc khiến Như Tiên giật nãy người tuông trao.
"A...aa...a"
Rút tay ra, một luồng nước theo đó tràn ra, nuốt một ngụm nước bọt trước hình ảnh dâm mỹ này. Viên Vĩ Anh dùng lưỡi liếm láp sạch sẽ nơi tư mật của nàng. . Đọc thêm nhiều truyện ở ﹏ 𝑻 R 𝑈 𝘔 𝑻 R 𝑈 𝒀 Ệ 𝗡.V𝗡 ﹏
Cảm thấy người kia đã quá sức để thêm hiệp nữa, Viên Vĩ Anh cũng đành ngoan ngoãn ôm lấy nàng để nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên cô cũng không thể nán lại quá lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ. Trong lúc Như Tiên ngủ, Viên Vĩ Anh đã dọn hết chăn nệm cũ vào một tay nải, lấy trong tủ ra chăn nệm mới. Tất nhiên là cô đã mặc y phục lại đầy đủ cho Như Tiên rồi mới ra ngoài.
—/—/—/—/—/—/—/—
Ninh Vương phủ
Viên Vĩ Anh đang nằm trên chiếc ghế dài giữa phòng, tay thì cầm điếu thuốc còn miệng thì đang thả ra những hơi khói. Phải nói đến hai hôm trước, sau khi rời khỏi tẩm cung của Như Tiên, trên đường về vương phủ thì gặp phải Võ Thanh Trác cầm theo một hộp gỗ. Trao đổi vài câu mới biết hắn vừa mua được một loại thuốc phiện của một tên thương nhân ngoại quốc. Sau khi Viên Vĩ Anh xem thì mới phát hiện ra đây là cần sa và không hề gây nghiện. Ở đây đã gần nửa tháng, Viên Vĩ Anh mới phát hiện ra thì ra tại đây có những khu vực chợ đen mua bán những thứ cấm như cần sa đại loại vậy.
Tuy ở đây, cô có vinh hoa phú quý, có quyền có thế nhưng để nói không nhớ hiện đại là nói dối rồi. Viên Vĩ Anh của ngày xưa từng tuyên bố với bạn bè là về quê cô còn không sống nổi nữa là, cô chỉ thích thành phố hiện đại thôi. Vậy là chắc bị nghiệp quật, ông trời cho cô một phát bay thẳng về cổ đại, tính ra cũng còn may vì cô về phải thời bình, không có chiến sự. Điều an ủi cô nhất chính là yêu được Như Tiên, nhưng mà Viên Vĩ Anh vẫn luôn nghĩ phải như thế nào mới có thể để nàng làm Vương phi đường đường chính chính của mình.
Hút liên tục vài điếu, tuy là không gây nghiện nhưng vẫn tạo ra cảm giác lâng lâng cho người dùng. Ngay lúc này thì bên ngoài có tiếng a hoàn bẩm báo không khỏi khiến Viên Vĩ Anh cảm thấy khó chịu:
"Thưa Vương gia, Thái hậu đang ở đại sảnh chờ người ạ."
Viên Vĩ Anh nhanh chóng cho những điếu cần đã được coi cuốn cẩn thận vào trong hộp.
"Ta biết rồi."
Tuy cảm thấy tình trạng hiện tại của mình có thể sẽ khiến Thái hậu nghi ngờ nhưng đâu còn cách nào. Viên Vĩ Anh vừa đi vừa chấn tỉnh mình.
Bước đến đại sảnh, không chỉ có Thái Hậu mà còn có cả Như Thái Phi và Nhược Ỷ Mộng. Viên Vĩ Anh nhìn ra quả thật mẫu hậu của nàng rất là thích Nhược Ỷ Mộng, nhiều khi cô không biết bà ta còn nhớ mình là nữ nhân hay không mà cứ gán ghép hai người.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu, Như thái phi."
Thái hậu nhìn Viên Vĩ Anh hôm nay liền thấy cô có gì đó khác lạ nhưng lại không giải thích được.
Khẽ liếc nhìn qua Như Tiên, cả hai bất chấp đang trước mặt thái hậu mà liếc mắt nhìn nhau.
Mắt thấy Viên Vĩ Anh đã an toạ, thái hậu lên tiếng:
"Nay ta cùng Như Thái Phi và Ỷ Mộng đi bái Phật, lại thấy nên tiện đường ghé tìm con. Thần nhi nếu không bận gì thì cùng đi cùng đi."
Viên Vĩ Anh mừng còn không kịp, vậy là được dịp đi ra ngoài chơi với Như Tiên, cô liền đồng ý.