Phù Phá Thiên

Chương 1: Ma bệnh



Ánh chiều tà vẩy khắp chốn thâm sơn. Nơi đây đại thụ như nêm, hoa cỏ trùng trùng, núi cao vách hiểm như kiếm khắc rìu đẽo, hoa cỏ khí tức mười phần nồng đậm.

Sơn đạo bỏ hoang bị nhuộm đỏ rực, hai cái bóng đen thật dài hằn lên mặt đường gồ gề, chủ nhân chính là một già một trẻ hai người. Già thì râu tóc bạc phơ, thân thể tráng kiện, trẻ thì da dẻ nhợt nhạt, cước bộ vô lực, cảnh tượng có chút không hợp lẽ thường.

Đứa trẻ trông bộ mới chỉ lên mười, trong trẻo hướng trưởng bối bên cạnh dò hỏi: “ Gia gia không phải nói Bồi Tiên Thành liền ở trước mắt hay sao! Sao chúng ta đi lâu như vậy rồi vẫn chỉ thấy cây cối rậm rạp? Hay là… Khụ…. Khụ.....”

Nó đang định nói tiếp thì bỗng ho lên sặc sụa, lão giả bên cạnh thấy hắn ho tới lưng cong như tôm thì lo lắng mà vuốt v e lưng gầy.

“ Phù nhi mệt sao? Nào, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Dù sao thì Bồi Tiên Thành cũng ở ngay trước mắt rồi, chúng ta cũng không vội lên đường.” Lão Giả dìu đứa nhỏ tới dưới gốc cây to ngồi xuống, không biết từ đâu lấy ra một cái hồ lô.

Đứa nhỏ họ Lý tên chỉ có một chữ Phù, tuổi vừa lên chín, tuy cơ thể yếu ớt nhưng tâm trí ngược lại rất cơ linh. Không muốn gia gia lo lắng, hắn cố nén cơn cồn cào trong bụng mà nặn ra nụ cười: “ Gia gia không nên lo lắng! Cháu người bây giờ tốt xấu gì cũng là một tên tu sĩ, đi đường chút đỉnh vẫn có thể chịu được.”

“ Hazzz…! Vốn tưởng sau khi trở thành tu tiên giả bệnh tình của ngươi liền có chuyển biến, không ngờ.....” Lão giả thở nhẹ một tiếng. Lý Thiên Lâm hắn một đời lỗi lạc, giúp người vô số không ngờ cuối đời lại phải trơ mắt nhìn cháu mình bệnh tật triền miên. Quả thực chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời than một tiếng lão tặc thiên.

Chỗ này đã thâm nhập rất sâu vào đại sơn, địa hình hiểm trở, hung trùng độc thú vô kể, người thường là không tới được. Ông cháu hai người Lâm Phù đều là người tu trường sinh, tục gọi là tu tiên giả.

Tương truyền tu tiên giả luyện âm dương tu pháp lực, cuối đường có thể phá thiên phi thăng thành tiên thần, mãi mãi ngao du cùng thiên địa. Bọn hắn chia làm chín đại cảnh giới, lần lượt từ thấp tới cao là Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hoá Thần Kỳ,… Mỗi đại cảnh giới lại chia làm sơ, trung, hậu kỳ cùng đỉnh phong.

Lý Thiên Lâm bây giờ là luyện khí trung kỳ tu vi, Lâm Phù ngược lại kém nhiều, chỉ là một tiểu từ vừa bước vào luyện khí mà thôi. Dù vậy hai ông cháu thần thông cũng không phải phàm nhân vô tri có thể so sánh.


Nghỉ ngơi nửa canh giờ, hai người lại tiếp tục lên đường. Lần này đi cũng không bao lâu, tới phía trước một đỉnh núi đá hai người liền dừng lại.

Lý Thiên Lâm thấy cháu mình ngơ ngơ ngác ngác thì vuốt râu khẽ cười, ôn tồn giải thích: “ Tu tiên giới cũng không phải nơi an ổn, Bồi Tiên Thành vì phòng người đạo chích mà ở bên ngoài bày xuống một toà linh trận. Tất nhiên thường ngày đại trận không hoàn toàn vận chuyển, chỉ tại xung quanh gọi tới một đám sương mù che đi tiên thành. Ngươi tu tiên muốn vào thành trước phải thông tri thủ thành Thiết Giáp Vệ.”

Lý Phù cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu lia lịa, trừng mắt nhìn dọc nhìn ngang. Đỉnh núi nơi đây đa phần đều vị sương dày che khuất, góc lộ ra có thể thấy được loạn thạch rải rác mà cỏ cây vô tung, hoàn toàn nhìn không chỗ nào kỳ diệu.

“ Ha… ha… ! Nếu để một tiểu tử vừa nhập đạo như ngươi nhìn thấu thì toà tiên trận này cũng không khỏi vứt đi rồi!” Lý Thiên Lâm khẽ lắc đầu, há miệng phun ra một đạo tử quang. Tử quang nhanh như chớp trên không xoay một vòng rồi chui vào màn sương, nếu không phải trước mắt còn có bụi bay mịt mù thì Lý Phù còn hoài nghi phải chăng bản thân nhìn lầm.

Hai ông cháu tuỳ ý đứng đó hàn huyên, không bao lâu sau trước mắt sương mù bỗng nhiên cuồn cuộn rồi cuối cùng tách ra một con đường nhỏ. Ở chỗ này nhìn vào màn sương lại là cỏ cây tươi tốt, chim muôn thành đàn, không xa lấp ló một toà tiên thành cao lớn.

Lý Phù mặc dù là tu tiên giả nhưng tuổi còn nhỏ, trước giờ chưa từng rời nhà. Lần đầu tiên thấy được cảnh thần kỳ như vậy không khỏi há to miệng, một bộ muốn nói lại không biết nói gì bộ dáng.

“ Đi thôi! Bồi Tiên Thành lớn như vậy chắc chắn có thể tìm đến cách chữa bệnh cho ngươi.” Lý Thiên Lâm khuôn mặt kiên nghị, dắt tay Lý Phù đi vào sương mù. Hai người vừa vào sương mù lập lức nhốn nháo liền lại, cảnh tượng như thể chưa từng có người tới qua.

Lý Phù một bên theo gia gia đi lên phía trước, một bên tò mò nhìn màn sương gần ngay bên cạnh. Sương mù cùng sáng sớm sương trắng không có chút khác, chỉ là hắn từ khi bước vào màn sương liền trong lòng thấp thỏm, trái tim cũng đập nhanh mấy phần. Hiển nhiên màn sương này cũng không đơn giản như bề ngoài.

Bồi Tiên Thành không nhỏ, bốn phía vây kín tường thành, lối vào duy nhất là cửa thành nằm ở phía đông. Nơi đây quanh năm có trọng binh canh giữ, người ra người vào đều phải ngoan ngoãn không dám làm loạn.


Lý Thiên Lâm giao ra một viên linh thạch cho Thiết Giáp Vệ liền dẫn Lý Phù nhập thành.

Lần đầu tới tiên thành, Lý Phù không tránh khỏi có chút hưng phấn.

Chân trước vừa bước vào thành, vô vàn tạp âm đã chen chúc lao tới, trước mặt sảng sủa một mảnh, xa xa còn thấy linh quang lấp lánh vô cùng thần kỳ. Lý Phù hứng thú đánh giá, chỉ thấy kiến trúc nơi đây cũng không to lớn nhưng diễm lệ vô song, mọc lên san sát. Trên đường buôn bán phát đạt, người mua người bán đều là tu tiên giả, cảnh quan có đôi phần giống phàm trần.

Lý Thiên Lâm đợi cháu mình ngắm nghía xong với lên tiếng: “ Đi thôi, trước tìm chỗ nghỉ ngơi!”

Lý Phù ừ một tiếng, đang định rời đi chợt thấy xung quanh có chút xôn xao. Theo mắt đám đông nhìn lại, một con hoả mã đang đằng không phi tới, cảnh tượng thần kỳ làm hắn xém chút hét lên một tiếng.

Đó là một con bảo mã cao hơn ba mét, lông tóc đỏ bừng, bốn vó dẫm lửa mà đi, ở trên không chạy nhanh như đất bằng, tốc độ chẳng khác vào gió chớp. Bên trên ngựa lửa an ổn ngồi một vị cô nương, nàng ta che mặt không rõ dung mạo nhưng nhìn cách ăn mặc chắc chắn còn trẻ.

Lý Phù đang muốn nhìn kỹ một chút thì sau đầu chợt nặng, đầu trực tiếp bị gia gia ấn chúi thẳng xuống đất. Hành động đột ngột làm y có chút hốt hoảng, hai chân lảo đảo muốn ngã.

Lộc cộc! Lộc cộc! …..

Đợi tới khi tiếng vó ngựa đi xa bàn tay vẫn luôn ấn mạnh lên đầy Lý Phù với buông lỏng, đứa trẻ lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn sang. Hắn thật sự không hiểu gia gia tại sao lại làm như vậy.


Vừa nhìn sang, Lý Phù liền phát hiện không chỉ mình hắn mà mọi người xung quanh đều làm động tác ngẩng đầu lên, ngay cả gia gia Lý Thiên Lâm cũng như vậy.

“ Gia gia….”

“ Ngươi quên lời ta dặn rồi hay sao? Tiền của phi nghĩa không được lấy, cường giả đi qua không được nhìn.” Lý Thiên Lâm cắt ngang lời đứa cháu, nghiêm khắc.

“ Vị cô nương kia chính là cường giả? Không thể nào, nhìn nàng còn rất trẻ mà!” Lý Phù trong lòng chợt nặng, hỏi lại.

Lý Thiên Lâm hơi lắc đầu: “ Tu tiên giới không đáng tin nhất chính là ngoại hình, đôi khi một đứa trẻ lại chính là lão yêu quái sống mấy trăm năm. Nhớ kỹ, ra đời không được nhìn ngó lung tung, một chút cao thủ tính khí quái gở, ngươi nhìn chằm chằm làm người ta mất hứng liền không có quả ngon để ăn. Hai năm trước từng có một tên tu sĩ có mắt không tròng thấy cô nương người ta xinh đẹp thì nhìn chằm chằm, cuối cùng bị sư huynh người ta cắt lưỡi moi mắt, vứt trước cửa thành tới chết.”

“ Đừng nghĩ bên trong Bồi Tiên Thành không được động thủ thì thích làm gì thì làm, ngươi dù sao cũng không thể tại trong thành sống cả đời.”

Lý Phù bây giờ mới biết bản thân lại phạm lỗi lớn như vậy, chăm chú đem từng lời của gia gia ghi khắc trong đầu. Từ lâu đã nghe tu tiên giới gió tanh mưa máu, nhược nhục cường thực, bây giờ tận mắt chứng kiến quả nhiên không giả.



Nếu bạn rảnh, xin mời đọc