Phù Phá Thiên

Chương 21: Ứng cứu



“ Khôi lỗi!” Hoa Chúc khô khốc lên tiếng, âm thanh len lỏi trong bão cát tỏ ra đặc biệt quỷ dị.

Lý Phù nghe thế trong lòng hơi động, quay đầu sang nhìn. Khôi Lỗi, hắn từng tại bên trong một cuốn tạp thư đọc thấy thứ này nhưng đây là lần đầu tiên nghe người khác nhắc tới.

Tiên đạo mệnh mông, trăm sông đổ về một biển, khôi lỗi chi đạo không thể nghi ngờ là một cái vô cùng đặc thù. Khôi lỗi một đạo chính là dùng đủ loại trân quý linh tài, thông qua đặc thù bí pháp tỉ mỉ chế tạo thành những con rối gọi là khôi lỗi.

Tu tiên giả tự nhiên có thể xem khôi lỗi như thân binh dưới trướng, điều khiển như tay chân, có thứ này trong túi chẳng khác nào có thêm một viên mãnh tướng vì ngươi bán mạng, hiệu dụng bất tận. Nên biết khôi lỗi thân thể sắt thép, dũng mãnh vô hồn, thủ đoạn bình thường là không thể giết được, trong thực tế có thể đem tới kỳ hiệu không ngờ.

Chỉ là khôi lỗi một đạo thâm bất khả trắc, bí thuật tương quan rất ít lưu truyền ra bên ngoài. Lý Phù ở Bồi Tiên Thành lâu như vậy cũng chưa từng gặp, hiểu biết cũng chỉ dừng lại ở sách vở miêu tả.

“ Con gấu lớn này là khôi lỗi?” Lý Phù nhìn bóng đen khổng lồ trước mắt, không dám chắc chắn.

Hoa Chúc ngược lại không chút do dự, mười phần khẳng định: “ Gấu đen chính là một con cấp một khôi lỗi thú! Thực lực chỉ sợ so với luyện khí sơ kỳ còn mạnh hơn một chút.”

Lý Phù nghe tới đây thì trong lòng càng kinh nghi, nếu là người ngoại đạo không thể chớp mắt nhìn ra nhiều manh mối như vậy được. Chẳng nhẽ tên Hoa Chúc này lại biết khôi lỗi đạo. Xem ra thân phận kẻ này hiển nhiên không đơn giản, chắc chắn trong người đang giấu giếm bí mật.

“ Két! Két….!”

Không chờ hai người suy nghĩ thoả đáng, gấu đen khôi lỗi thình lình chuyển động. Nó nặng nề bước lên một bước, bàn tay to như cánh cửa ồ ồ vồ tới phía trước.

Lý Phù nhìn tới đòn đánh uy thế, tròng mắt co lại thành lỗ nhỏ, tay phải chớp mắt chui vào túi trữ vật. Không ngờ gấu đen vồ tới cũng không phải là hắn, bàn tay sắt thép nửa đường chuyển hướng đẩy lên phía trên.

Ầmmm!



Cát bay mù mịt, gió cuộn tưng bừng.

Hắc hùng khôi lỗi một đòn uy thế kinh thiên đột ngột dừng lại quỷ dị, phía trước bàn tay không biết từ khi nào đã nhiều thêm một con chim khổng lồ.

Đại điểu bốn chân hai đầu, toàn thân không có lấy một sợi lông vũ, thân thể góc cạnh quỷ dị. Hiển nhiên cũng là một con khôi lỗi.

Hắc hùng tay phải bị chim lớn dùng bốn chân quặp chặt, một chút chuyện động liền phát ra tiếng sắt thép cắt nhau, tia lửa tung toé. Hai con khôi lỗi to lớn nhất thời lâm vào thế giằng co, bên nào cũng không làm gì được bên nào.

Chúng phàm nhân Hắc Miêu bộ lạc bị hai đầu quái thú đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hãi quá đỗi. Dòng người đua nhau hướng ra xa chạy trốn, hỗn loạn không chịu nổi. Lý Phù cùng Hoa Chúc thức thời hoà vào trong đám người, không bao lâu đã thuận lợi rời xa hai con quái thú.

Giằng co một lúc, đại điểu há miệng phun ra một cơn cuồng phong đem hắc hùng thổi lới trái phải rung lắc, bốn chân nhân cơ hội công tới, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp tại ngực hắc hùng móc ra một khối lớn.

Nếu hắc hùng là thân thể máu thịt hứng chịu một chiêu này chỉ sợ không chết cũng mất nửa mạng, nhưng nó đối với kinh người vết thương làm như không thấy, há miệng lởm chởm răng dài cắn tới. Bên trong vết thương nhìn tới cũng không phải là máu thịt xương cốt, chỉ thấy từng mảnh kim loại nhăm nhở.

Lý Phù cách xa thấy được cảnh này thì trong lòng kinh dị, quả nhiên khôi lỗi nhất đạo không phải danh bất hư truyền.

Vốn tưởng hắc hùng há miệng cắn tới liền sẽ đem quái điểu cắn nát ai ngờ chim lớn trên không lại quỷ dị xoay tròn, tách đôi thành hai con tiểu điểu bay mất. Đại hùng hung ác cắn tới cũng chỉ có thể cắn vào khoảng không, hai hàm răng nhọn va chạm phát ra một tiếng cạch thật lớn.

Hai con tiểu điểu điên cuồng vẫy cánh, linh hoạt trên không hơi chuyển, toàn thân xoay tròn thành mũi nhọn phóng tới. Hắc hùng thân thể to lớn không thể trốn tránh, đầu vừa hơi xoay nơi ngực đã bị khoan ra hai lõ đen ngòm.


Rắc…. rắc…. Xìiiiiiiiiiii!

Hắc hùng khôi lỗi cứng ngắc bước lên một bước, hai gối trùng điệp đập mạnh xuống đất, cơ thể to lớn đột ngột dừng lại chuyển động.

Rắc một tiếng, hai con tiểu điểu từ sau lưng hắc hùng khôi lôi chui ra, sau một hồi phức tạp chuyển động liền ở trên không hợp lại thành một. Một loạt thao tác nước chảy thành sông, kỳ hiệu đến không thể tả.

Nữ tử che mặt vẫn luôn đứng bên trên đầu hắc hùng thấy tình thế không ổn thì nhanh chóng phóng tới mặt cát. Cũng không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì, cơ thể chớp mắt đã chìm sâu vào mặt cát nóng bỏng.

“ Tiện nhân muốn chạy! Đây có dễ như vậy!” Bên trên quái điểu khôi lỗi truyền ra khàn đặc tiếng nói. Quái điểu mở ra hai miệng phun ra cuồn cuộn cuồng phong đem mặt cát cuốn ngược, chẳng bao lâu đã đào ra một cái hố sâu hoắm.

Nữ tử che mặt thoát đi không thành, chật vật hiện thân bên dưới đáy hố. Nàng ta tựa hồ có chút kinh hoảng, hướng quái điểu hét lớn: “ Nghịch tặc to gan! Người Kim Trúc Thương Hội ngươi cũng dám ám toán?”

Quái điểu trên không chao lượn một vòng, trên đầu không biết từ khi nào đứng lấy một tên lão giả lưng còng như cánh cung. Lão ta nheo nheo khuôn mặt xấu khí, khàn giọng cười kinh tởm: “ Kim Trúc Thương Hội có thể doạ được người khác nhưng không doạ được Song Thủ Lão Nhân này! Tiểu cô nương, người sinh đẹp như vậy chi bằng trở về sinh cho ta mấy đứa con láu lỉnh. Nếu không bỏ mạng ở chỗ này thật sự đáng tiếc!”

Nữ tử nghe tới đây trong lòng lạnh toát, nàng ta lần này phụng mệnh rời núi quan hệ trọng đại, không ngờ bây giờ lại đụng phải tên ma đầu này. Chỉ sợ phen này chỉ có thể liều mạng một phen!

“ Không muốn sinh con cho ta sao? Vậy thì chết đi.” Song Thủ Lão Nhân chờ mấy nhịp thở, thấy trước mắt mãi không lên tiếng thì tức giận hét một tiếng. Trong lòng nhất niệm, quái điểu dưới chân liền hoá bóng mờ phóng tới. Hắn bởi vì món bảo bối kia mà thăm dò nhiều năm, tại bên ngoài Kim Trúc Thương Hội chờ hơn ba năm cuối cùng cũng có cơ hội, trong lòng sớm đã nôn nóng khó nhịn.

Vốn tưởng sắp tới một màn liền là sinh tử đấu pháp, ai ngờ nơi xa đúng lúc phóng tới hai bóng người. Bọn hắn thân pháp nhanh chóng, tốc độ có thể so với gió giật, hiển nhiên đều là tu tiên giả.

“ Nghịch tặc to gan! Người của Kim Trúc Thương Hội ta cũng dám ám toán! Bây giờ tới rồi cũng đừng nghĩ rời đi.” Một bóng đen ầm ầm hét lớn, tiếng như sấm gầm. Hắn trở tay, hoả quang lấp loé, hai viên hoả cầu lớn như căn phòng nối đuôi phóng đi, uy thế như sao băng rơi gấp.



Bóng đen còn lại cũng không chịu thua kém, toàn thân xoay chuyển lục quang, trên đầu nổi lên đại thụ hư ảnh, uy vũ không kém hoả cầu.

Dị biến phát sinh, nữ tử trong lòng vui mừng quá đỗi, Song Thủ Lão Nhân lại hoảng sợ vô vùng. Hắn truy sát tiện nữ trước mắt đã tiêu hao thất thất bát bát, vốn tưởng rằng đại sự sắp thành giữa đường lại xông ra hai vị Kim Trúc Thương Hội cao thủ, hắn làm sao có thể chống.

Do dự một chút, hai viên hoả cầu đã nối đuôi rơi xuống. Song Thủ Lão Nhân chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, máu huyết sôi trào, không dám ứng chiến vội điều khiển quái điểu khôi lỗi trốn tránh.

Ầmmm! Ầmmm!

Hảo cầu nổ tung, lửa nóng tán loạn như mưa.

Quái điểu hai cánh bị nung tới ửng đỏ, trên không lay động đôi chút liền hướng phương xa bay đi mất. Bóng chim còn chưa khuất, bên trên vọng nên tiếng oán hận: “ Linh Cơ Khôi tạm thời để ở chỗ các ngươi, hôm sau lão sẽ tới lấy cả vốn lẫn lời!”

Lý Phù nhìn quái điểu càng bay càng xa, cơ thể gấp rút dừng lại. Hắn vừa rồi một phen phô trương thanh thế, hai tấm Hoả Cầu Phù vô dụng bay mất, bây giờ đối phương bỏ chạy hắn cũng vô kế dữ lại. Hơn nữa hắn cũng không có lý do phải dữ lại kẻ này.

“ Cũng may kẻ này trong lòng có quỷ, bị hai ta uy thế doạ chạy. Nếu hắn quả thực gan to bằng trời, quyết tâm ở lại liều mạng ta cũng chỉ có thể tránh đi vũng nước đục này!” Lý Phù nheo mắt nhìn phương xa, trong lòng tính toán.



Nếu bạn rảnh, xin mời đọc